Lúc này, Giáo sư Dương đang định ngồi xuống thì Điền Thần Côn đặt một chân lên ghế, ánh mắt cũng không thèm liếc đến, coi đám người này như không khí. Tình huống xấu hổ này khiến Giáo sư Dương không biết nên nói gì. Lâm Phàm cười một tiếng, bản thân hắn không phải người rộng lượng, hắn rất thù dai, bình thường nếu có thù tuyệt đối sẽ không đối xử hòa nhã. Mặc dù tuổi tác đối phương đã cao nhưng kẻ thù chính là kẻ thù, dù sao sao bọn họ cũng không thấy hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.