Ting ting! Đúng lúc này, chuông điện thoại đã cắt đứt đại hội thổi phồng lẫn nhau này. Ngô Hoán Nguyệt vẫn luôn cười nhẹ, lễ phép lắng nghe, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì lại lộ ra nụ cười rạng rỡ. “Các vị, thật ngại quá, tôi đi đón một người bạn, bạn tôi đến thăm tôi rồi.” Ngô Hoán Nguyệt nói. Không chờ mọi người nói gì thêm, Ngô Hoán Nguyệt nghe máy thì vội vã rời đi. Dương tổng cau mày, trong lòng có chút không vui, ông ta nói nhiều như vậy thực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.