Hàn Lập xuất phát từ quê nhà, hướng Đông Nam mà đi thẳng đến Lam Châu.
Trên đường đi, có lúc hắn cùng người khác kết thành bạn đường cùng vượt qua các thành thị đông đúc, cũng có khi vì muốn rút ngắn quãng đường, một mình đi qua nơi hoang sơn dã địa. Nửa đường, cũng chưa có việc nguy hiểm gì phát sinh, chỉ duy nhất một lần ngoài ý muốn, khi trú đêm ở một nơi hoang dã, gặp phải mấy con sói hoang đói đến đỏ mắt, kết quả chúng biến thành bữa cơm tối trong bụng Hàn Lập.
Lần đi đường này, hắn nghìn dặm phong trần, liên tiếp đi qua hai châu khác mới khổ cực vạn phần tới được Lam Châu.
Vừa vào tới địa giới của Lam Châu, Hàn Lập rất kinh ngạc với sự phát đạt của giao thông đường thuỷ ở đây. Nên biết rằng, gã vốn ở Việt Châu, nơi mà hơn phân nửa đều là hoang sơn dã lĩnh, đa phần là đồi núi, chưa cần nói đến kênh đào lớn hồ lớn, ngay cả những con sông nhỏ cũng chẳng có bao nhiêu, nước ăn đa phần là nước giếng và nước suối là chính.
Cho nên, Hàn Lập rất hứng thú với việc nhiều loại thuyền đi lại như con thoi trên mặt nước, cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ, gã đã bao luôn con thuyền nhỏ này, lần đầu tiên thưởng thức hương vị của việc đi thuyền.
Kết quả sau mười mấy ngày, Hàn Lập thuận buồm xuôi gió đến được thành Gia Nguyên, nơi mà Mặc đại phu nhắc đến trong thư, đặt chân lên bến đò nhìn không ra sao này.
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Lập đối với bến đò này là nó quá cũ nát.
Toàn bộ bến đò đều là dùng loại gỗ tạp để dựng lên, địa phương này không những nhỏ bé sơ sài, mà nhìn Đông nhìn Tây trông nó như một cái giỏ rách nát, như một cái túi thủng, lộ rõ vẻ dơ dáy bẩn thỉu vô cùng. Hơn nữa bên trong hai toà nhà dựng bằng trúc ở trên bến đò có khoảng chục gã đại hán cường tráng đang đứng, tay trần, trên mình chỉ khoác một chiếc áo cộc, tất cả đều để lộ ra một vẻ khoẻ mạnh.
Lúc này đám đại hán đang nhìn chằm chằm vào gã và Khúc Hồn, có người trong ánh mắt lộ rõ háo hức.
Hàn Lập sửng sốt một lúc, nhưng lập tức mỉm cười.
Trước lúc rời thuyền để lên bến, thuyền phu chèo thuyền đã nhiệt tình cảnh báo gã, ở bến đò của thành Gia Nguyên có một quy định bất thành văn, không cần biết khách thương khi lên bờ mang theo bao nhiêu vật phẩm, đều phải dùng tiền thuê một gã cửu vạn mang vác đồ giùm. Nếu không làm như thế, liền gặp phải sự cư xử không hay của đám cửu vạn và kiệu phu, có khi còn bị quây đánh cho một trận không chừng.
Hàn Lập lần đầu tới đây, cũng không hề có ý nghĩ phá hỏng các luật lệ đã có, cho nên hắn thành thật nói một câu:
"Ta muốn thuê kiệu phu, có ai đến không! "
Lúc này Tôn Nhị Cẩu đã thu ánh mắt của mình lại. Thông qua một phen thẩm tra bằng mắt, trong lòng hắn đã nhận định thanh niên vừa lên bờ, quá nửa là thiếu gia của một nhà địa chủ, còn gã cự hán có chút cục mịch kia chắc chắn là bảo tiêu. Tổ hợp như thế này, hàng năm tại Gia Nguyên thành xuất hiện rất nhiều, bọn họ đến đây để mở mang tầm mắt, xài chút tiền, sau đó đi về dễ bề khoe khoang một phen, cho nên không cần phải quá để ý.
Bất quá dạng người này rất thích oai phong, là con mồi ngon lành! Chỉ cần hơi cung kính nói với bọn họ vài câu dễ nghe, mấy kẻ nhà quê này ngoài việc trả tiền vận chuyển đã nói từ trước ra, còn có thể thêm vào cho không ít tiền thưởng. Cho nên đối với những người được thuê mà nói, cũng là việc làm ăn rất tốt đẹp.
Nhưng, lần làm ăn này, lại không đến phần hắn. Bởi vì hắn và Hắc Hùng đã ước định trước, song phương luân phiên tiếp nhận việc làm ăn, ai cũng không được phép tranh đoạt, việc làm ăn cho dù là tốt xấu hay lớn nhỏ, đều dựa vào vận khí của hai bên mà quyết định, mà hôm qua bọn hắn mới tiếp nhận một chuyến xong, cho nên lần này nên do người bên Hắc Hùng tiếp nhận.
Nghĩ tới đây, Tôn Nhị Cẩu nhìn sang phía bên kia đối diện, chỉ thấy Hắc Hùng đang đối mặt với thủ hạ vây bốn phía xung quanh, thấp giọng nói vài câu, sau đó một đại hán hưng phấn chạy ra khỏi đám người đang đứng, phóng về phía thanh niên kia.
"Không được, một mình ngươi không vác nổi đâu, tốt nhất là gọi thêm một người nữa“ Hàn Lập nhìn đại hán thập phần khỏe mạng ở phía trước mặt mình, rồi nhìn bao đồ thật to ở trên người Khúc Hồn, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vị thiếu gia này, ít đồ như vậy, ta chỉ cần một tay cũng nhấc lên được, không cần gọi thêm người đâu“ Đại hán không muốn có thêm người đến để phải chia số tiền công của mình, hơn nữa hắn cũng không cho rằng cái bao đồ kia quá nặng tới mức bản thân mình vác không được, trừ phi trong đó toàn là đá tảng.
Nói xong, đại hán đi tới trước mặt Khúc Hồn, không nói năng gì liền muốn giật lấy bao đồ.
Hàn Lập thở dài một hơi, trong bao đồ này có mấy nghìn lượng bạc trắng, hãy còn vài món đồ linh tinh khác, cũng khá nặng, người bình thường căn bản không thể vác được.
Nhưng hắn nhìn người nọ nhiệt tình như vậy, bất đắc dĩ chỉ còn cách thầm bảo Khúc Hồn đem bao đồ đưa cho người này, không muốn tranh đoạt với hắn.
Quả nhiên, tráng hán này vừa tiếp xúc bao đồ, sắc mặt lập tức đại biến, hắn cố sức cõng bao đồ trên lưng, nhưng đi chưa được vài bước mặt đã đỏ tới mang tai, thở hồng hộc, chỉ còn cách xấu hổ buông bao đồ xuống đất, chạy về gọi thêm một người nữa.
Hàn Lập nhìn thấy hai người rốt cục cũng có thể nhấc bao đồ lên, mới hài lòng gật đầu, bước nhanh rời khỏi bến đò, dọc theo con đường mà đi vào trong thành.
Hàn Lập cũng không biết, hắn vì kinh nghiệm giang hồ chưa đủ, đã khiến cho hai ánh mắt tham lam chú ý tới mình, sắp gặp phải những phiền phức không đáng gặp.
Tôn Nhị Cẩu nhìn bóng lưng của người tuổi trẻ nọ dần dần đi xa, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt đang thèm thuồng, hắn đè xuống sự kinh hỷ trong lòng, không nhịn được quay đầu sang liếc nhìn Hắc Hùng đang đứng đối diện bên kia. Hắn biết rõ, trong bao đồ chứa một lượng tài phú cực lớn, chắc chắn cũng không qua được mắt của đối phương.
Quả nhiên, gương mặt của Hắc Hùng cũng có sự kinh hỷ, lúc này hắn do dự một lúc rồi cuối cùng cũng liếc Tôn Nhị Cẩu ra hiệu một cái. Tôn Nhị Cẩu lập tức ngầm hiểu, liền cùng đi tới phía sau một đống rác gần đó. Đứng trước một đống tiền tài to như vậy, cho dù là có thù giết cha đoạt vợ, Tôn Nhị Cẩu tự nhiên biết nên cùng hợp tác với đối phương, nói cho cùng là “Người chết vì tài, chim chết vì ăn “.
“Năm năm!“ Tôn Nhị Cẩu thấp giọng vào thẳng chủ đề.
"Ba bảy, đây vốn dĩ là vụ làm ăn của bên ta“ Hắc Hùng cự tuyệt không chút khách khí.
"Bốn sáu, không thể ít hơn được nữa, ngươi nên biết, lý do ngươi vừa mới nói không hề vững“ Tôn Nhị Cẩu nghiêm mặt, lời nói phảng phất trúng tim đen.
"Vậy…” Hắc Hùng bắt đầu do dự, hiển nhiên hắn vẫn còn tham không muốn chia mất một phần lợi ích.
"Hừ! Ngươi còn muốn nghĩ một lúc, chỉ sợ người của bang phái khác, đã theo dõi con dê béo này rồi“ Hừ lên một tiếng, Tôn Nhị Cẩu lạnh lùng nói.
"Được rồi! Quyết định như vậy đi, chúng ta vỗ tay để thề“ Hắc Hùng rõ ràng đã bị những lời nói kia làm rung động, cuối cùng đáp ứng.
"Bốp" "Bốp" "Bốp" Tôn Nhị Cẩu và Hắc Hùng cùng nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, cùng nhau vỗ ba cái, tạm thời kết thành minh ước.
"Tốt lắm, chúng ta nhanh đuổi theo đối phương, không tiểu tử này lại đi vào chỗ đông người mất“ Tôn Nhị Cẩu vội vàng thúc giục.
"Hắc hắc! Ngươi cứ yên tâm, ta đã cho hai tên thủ hạ, dẫn bọn chúng tới hẻm Hắc Thuỷ rồi, hiện giờ đuổi theo, vừa lúc tóm được bọn chúng“ Hắc Hùng đột nhiên lộ ra nụ cười gian xảo không hề tương xứng với tướng mạo của hắn.
"Vậy thì tốt rồi, kế sách hay đó, lão đệ! “ Mặt ngoài Tôn Nhị Cẩu lộ ra kinh hỷ, nhưng trong lòng lại rùng mình, âm thầm gia tăng thêm sự đề phòng đối với Hắc Hùng.