Ngay khi đám sương mù tản mác đi, nơi Hàn Lập đứng khi trước bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
Vũ y nữ tử vội vàng hướng thần niệm đảo qua khắp nơi xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Hàn Lập, làm trong lòng không khỏi kinh ngạc.
"Đạo hữu không cần phải giật mình, đám người tộc Thanh Dực cũng sắp đến rồi. Nên nhanh chóng hành động đi!" Bỗng nhiên trong tai nữ tử là một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Nghe thấy vậy nàng càng trở lên kinh sợ, cũng không chần chờ thêm nữa mà liền kích phát tấm phù lục trong tay.
Đồng dạng một luồng tử quang hiện lên, thân hình vũ y thiếu nữ lẩn trong làn sương mù tím tản mác cũng từ từ biến mất không thấy.
Thái Nhất Hóa Thanh phù ở vào tay những người có tu vi khác nhau thì hiệu quả ẩn nặc thân hình cũng hoàn toàn bất đồng.
Với tu vi Hợp Thể của nàng thì hiệu quả vượt xa so với Hàn Lập khi còn tu vi Hóa Thần, Luyện Hư kích phát. Trừ phi có tồn tại ma tôn trong đám người Thanh Dực tộc cẩn thận sử dụng thần niệm tra xét, nếu không thì căn bản không thể nào phát hiện ra Vũ y thiếu nữ đang ẩn nặc mảy may.
Còn về phần Hàn Lập lúc này khi sử dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù thì khác, ngoại trừ những gã đỉnh giai ma tôn chỉ kém cảnh giới Đại Thừa chừng nửa bước, còn nếu là dạng ma tôn bình thường thì căn bản không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Lúc này, con phi xà to lớn ở phía xa hướng về phía ngọn núi có sương mù bao phủ trên cao cũng từ từ dừng lại, huyền phù ờ trên không.
Lão giả Ma tộc dẫn đầu sau khi nhìn khắp nơi đánh giá vài lần, liền giơ tay bắt quyết hướng xuống phía dưới.
Một đạo thanh quang bắn nhanh ra, chợt lóe lên, rồi lướt đi biến mất trong sương mù.
Sau một lát công phu, mùi hương trong sương mù thoáng cái bỗng trở nên nồng đậm gấp mấy lần, đồng thời một trận dao động khác thường truyền đến. Sương mù bị tách ra, hiện ra một cái thông đạo rộng chừng một trượng.
Ở phía xa thông đạo có thể nhận thấy bóng dáng mơ hồ của các tòa kiến trúc xây dựng.
Lão giả Ma tộc thấy vậy không chút chần chờ, chân dậm mạnh vào con cự xà một cái.
Nhất thời Ma thú hú lên một tiếng "Tê tê"thanh thót, thanh quang chớp động, thân hình chốc thu nhỏ lại vô số lần. Lão giả tay áo run lên, đem con tiểu xà nhanh chóng thu vào.
Liền đó lão giả quay lại nhìn đám người tuổi trẻ và mỉm cười nói vài câu, rồi lập tức hướng phía thông đạo bay đi.
Đám Ma tộc trẻ tuổi cũng vui cười hớn hở theo sát bay vào trong đó.
Chỉ khoảng thời gian vài cái hô hấp, đoàn người biến mất bên trong thông đạo không thấy bóng dáng.
Sau một trận quay cuồng, sương mù từ hai bên thông đạo cũng từ từ khép lại như ban đầu.
Những Ma tộc phụ trách trông coi cấm chế kia tự nhiên không phát giác được lúc đám người trở về, có hai đạo thân ảnh như có như không lặng lẽ theo sát sau lưng đám Ma nhân tiến vào thông đạo.
Một lúc lâu sau, trên một tòa tháp hắc mộc cao hơn trăm trượng, thân hình mơ hồ của Hàn Lập vẫn đứng yên không nhúc nhích huyền phù trên không trung nhìn xuống, phía dưới là cái sơn trại lớn không thua gì một thành thị loại nhỏ.
Trại này có diện tích chừng hơn vạn mẫu, dựa vào ba ngọn núi bao bọc, xung quanh trồng những loại cây cự mộc cao lớn che kín cả bầu trời tạo thành một hàng bảo vệ nghiêm mật.
Các cây cự mộc này toàn thân vỏ màu tím và phát ra một mùi hương thơm nồng, đúng là mùi hương vốn có của nơi đây.
Ở bên trong hàng rào là một đám kiến trúc bằng gỗ lớn nhỏ không đồng nhất, đủ để chứa cả hơn mười vạn Ma tộc nhân sinh sống.
ĐỐi với người Thanh Dực tộc ít ỏi thưa thớt mà nói, thì nơi đây đúng là một nơi quy tụ đông đúc tộc nhân.
Mà trong số kiến trúc bên trong Huân Hương trại này có một vài chỗ bộ dáng khác thường, không ít các cây cự mộc bao quanh vài tòa lầu các nhỏ vào bên trong, dường như muốn che dấu điều gì đó.
Hàn Lập lam mang trong mắt xoay chuyển, đem toàn bộ sơn trại nhìn qua một lần xong, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở một chổ kiến trúc có cấm chế dao động.
Ở quần kiến trúc phía ngã tư đường gần trước đó, có một đám vệ sĩ Thanh Dực tộc không ngừng tuần tra canh gác.
Mà đám Thanh Dực nhân thông thường cũng tránh xa nơi đó, vẻ như không dám tùy tiện đến gần.
Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt tắt, thần hình trong suốt từ trên tháp gỗ từ từ hạ xuống đáp lên mặt đất nơi hoàn toàn không có bóng người.
Cuối cùng hào quang chợt tắt, một gã Thanh Dực nhân với khuôn mặt độc nhất vô nhị thoáng nhìn giống như Hàn Lập không một tiếng động hiện ra.
Loại biến ảo bí thuật che dấu thân phận này tuy không có hiệu quả ẩn nặc như Thái Nhất Hóa Thanh phù, nhưng hẳn cũng đủ đễ trà trộn vào đám Ma nhân bình thường.
Hàn Lập cười lạnh, nghêng ngang đi ra ngoài đường hướng phía đám kiến trúc nhỏ kia đi đến.
Cùng thời gian, ở một ngã tư đường khác trong sơn trại, vũ y thiếu nữ cũng thu hồi tác dụng ẩn nặc, biến ảo thành một nữ tử Ma tộc trẻ trung, thần sắc thong dong hướng một góc hẻo lánh khác đi đến.
Trên tay nàng lúc này đang bí mật giữ một tấm thiết bài bộ dáng đỏ như máu, trên đó mơ hồ phát ra một cỗ dao động như có như không.
Mà ở ngay góc bên kia nàng đứng là một tòa lầu các to lớn rất đáng chú ý.
Tại một căn nhà gỗ nhỏ ngay góc vắng của Huân Hương trại, bên trong một tầng ngũ sắc quang đoàn mơ hồ có hai bóng người ngồi xếp bằng mặt đối mặt.
Đúng là Hàn Lập và vũ y thiếu nữ đã dò xét suốt hai ngày nay.
Lúc này hai người vẻ mật ngưng trọng như đang nói với nhau điều gì đó.
"Nói như vậy tiên tử đã xác định toà nhà kia có Thanh Dực tộc hạch tâm đệ tử ở?" Hàn Lập hỏi một câu.
"Tuyệt không sai đi, pháp khí của ta phản ứng mãnh liệt phi thường! Nói cho Hàn huynh hay, chỗ khả nghi này ta đã tra xét qua, chẳng những có hạch tâm đệ tử hơn nữa sợ rằng không chỉ là một người. Nơi này hơn phân nửa là nơi tộc Thanh Dực dùng cho hạch tâm đệ tử để tu luyện. Điều hẳn này là một tin tốt mà cũng là tin xấu!" Vũ y thiếu nữ than nhẹ trả lời.
"Như thế nào? Diệp tiên tử cảm thấy không tốt lắm để xuống tay a." Hàn Lập ngược lại hỏi thêm.
"Nếu đem hạch tâm đệ tử trong trại tập trung vào một nơi thì khẳng định cấm chế nơi đó rất mạnh, có thể còn có Thanh Dực tộc Ma tôn trấn thủ, nói không chừng còn không phải chỉ có một tên. Như vậy thì kế hoạch ban đầu đích xác rất khó thực hiện, mà thời gian còn lại cũng không nhiều nữa, chúng ta cũng không thể cứ tiếp tục chờ đợi." Vũ y thiếu nữ trái lại thản nhiên thừa nhận.
"Không quan hệ, nếu khéo léo ra tay mà không được thì phải dùng sức mạnh thôi. Mấy tên ma tôn Ma tộc kia ta sẽ giúp ngươi cuốn lấy trong chốc lát, ngươi chỉ cần để ý đến đám Ma tộc đệ tử hạch tâm là được. Như vậy hẳn là không có vấn đề gì chứ." Hàn Lập nhíu mày lạnh nhạt nói.
"Không có Ma tộc tôn giả quấy rầy thì bắt sống một gã hạch tâm đệ tử hẳn không là vấn đề. Bất quá chúng ta một khi động thủ, nếu không thể thoát thân trong thời gian ngắn thì đám cao giai Ma tộc khác sẽ lũ lượt kéo tới. Lấy độ lớn của Huân Hương trại này thì số lượng trung cao giai Thanh Dực tộc phải là rất nhiều, chỉ sợ ngay như tồn tại Ma tôn cũng có ít nhất bảy đến tám gã, đó là chưa nói đến đám Luyện Hư tu vi. Mặt khác phải phá vỡ trấn trại cấm chế nơi đây cũng phải tốn một phen khó nhọc tay chân a." Vũ y thiếu nữ liên tục lắc đầu than thở nói.
"Chuyệc phá cấm chế cũng cứ giao cho Hàn mỗ. Tại hạ đối với trận pháp chi đạo cũng có chút nghiên cứu, trải qua hai ngày nay quan sát đã phát hiện được một vài chỗ yếu nhược." Hàn Lập dường như đã định liệu trước nói.
"Nếu là như vậy thì coi như không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần có thể nhanh chóng rời Huân Hương trại thì chắc hẳn đám Ma tôn sẽ không thể đuổi kịp chúng ta. Nhưng điều cố kỵ của ta là không biết hóa thân của tên Lăng Nguyên thánh tổ kia đang ẩn nấp nơi nào." Vũ y nữ tử nghe vậy không khỏi lộ vẻ vui mừng.
"Lăng Nguyên thánh tổ hóa thân! Nó tốt nhất là không nên xuất hiện a, nếu không thì cũng chỉ có thể mượn bảo vật đem hắn tạm thời vây khốn một lúc." Hàn Lập ánh mắt chợt lóe nói.
“Ồ, điều này cũng chỉ là tình hình xấu nhất! Quên đi, việc này tạm thời chưa cần nói tới vội, hai chúng ta tạm thời điều tức nghỉ ngơi, đợi đến tối nay thì lập tức động thủ tránh phải lo lắng đêm dài lắm mộng!" Vũ y thiếu nữ đề nghị.
"Được, cứ theo như lời tiên tử đi!" Hàn Lập liền gật đầu không có ý kiến gì nữa, hai mắt cũng nhắm lại bắt đầu nhập định.
Vũ y thiếu nữ sắc mặt âm trầm bất định cẩn thận cân nhắc lại một hồi, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì quá lớn, đôi mắt xinh đẹp cũng từ từ nhắm lại.
Khoảng bảy tám canh giờ sau, tại một tòa đại điện nhìn không mấy bắt mắt ngay trung tâm Huân Hương trại, bên trong là một gã Ma tộc có mái tóc đen thùi sáng bóng, trên trán trải rộng các nếp nhăn, đang ngồi xếp bằng trên một cái giường băng phát ra hào quang thanh sắc. Hắn đang cúi đấu yên lặng tu luyện một loại công pháp gì đó.
Dựa vào khuôn mặt của gã Ma tộc thì nhìn không ra tuổi tác, nhưng linh áp từ trên người hắn mang lại thực sự kinh người, rõ ràng là một gã Ma tộc có tu vi ma tôn cường đại.
Ở phía trước không xa giường ngọc của hắn khoảng độ một trượng có một tòa tế đàn nhỏ hình thù cổ quái bằng đá, cao vài thước, mặt ngoài trải rộng chi chít ký hiệu tựa hồ cực kỳ bất phàm.
Đột nhiên tế đàn tản ra một đám hắc sắc quang quang đoàn, rồi phát ra tiếng tê tê vang dội.
Gã Ma tộc nam tử nguyên bản đang chăm chú tu luyện bỗng nhất thời cả kinh ngẩng đầu lên, để lộ ra là một đôi mắt xanh biếc, sáng như sao chớp động không ngừng.
"Sao lại lại như vậy, chẵng lẽ mấy tên tiểu tử kia xúc động phải cấm chế!"
Nam tử Ma tộc nhướng mày thì thào một câu nhưng động tác lại không chậm chút nào, cánh tay liền bấm pháp quyết, nhất thời trong phòng một luồng gió lạ thổi lên, thân hình nam tử cũng theo đó mờ đi trong gió biến mất.
Ngay sau đó tại cửa chính của đại sảnh, một trận gió lạ lại nổi lên, thân hình nam tử thoáng hiện ra không một tiếng động.
Nhưng, vị này tôn giả Ma tộc tại ánh mằt nhẹ nhàng quét qua đaị sảnh, lại lập tức đồng tử hơi co rụt lại.
Ở một góc của đại sảnh rõ ràng là bóng người mặc thanh bào đang xoay lưng vế phía hắn, mắt nhìn lên bức tường có treo một cái hắc sắc cự nhận.
Cái hắc sắc cự nhận năy chính là một vật dụng trang trí làm bằng tài liệu thông thường, nhưng người mặc thanh bào lại xem như rất hứng thú, không có ý quay đầu lại.
Nam tử Ma tộc trong lòng giật mình, nhưng trên mặt lại làm như không biết, trái lại lạnh lùng mở miệng một câu:
"Các hạ là ai, sao nửa đêm dám lén vào bản điện?"
"Không có gì, tại hạ chính là nữa đêm thấy buồn chán, muốn tìm các hạ bàn luận một chút cho vui thôi." Thanh bào nam tử mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn thanh hắc sắc cự nhận, nhàn nhạt lên tiếng trả lời.
"Luận bàn một chút? Ý của các hạ là…" Nam tử Ma tộc hai mắt đảo qua, đang muốn hỏi lại cho rõ ràng nhưng lời nói mới phát ra đến cửa miếng thì bị chặn đứng, một âm thanh ầm ì dọc theo vách bức tường truyên đến, làm cho cả đại sảnh như rung lên một hồi.
"Không tốt!" Nam tử Ma tộc sắc mặt đại biến, không dám nghĩ nhiều, thân hình liền nhoáng lên một cái, mang theo từng đạo tàn ảnh trực tiếp hướng về nơi phát ra tiếng âm thanh, dường như chỉ một cái nháy mắt là tới nơi.
Nhưng vào lúc này, thanh bào nam tử lại khẽ cười lạnh, một tiếng sét vang lên, trên người hiện ra vô số sợi thanh bạch điện hồ rồi thoáng chốc biến mất trong lôi quang.
Mà ngay sau đó, nam tử Ma tộc chỉ cảm thấy điện quang chợt lóe trước mắt, một gã thanh bào nam tử liền quỷ dị chắn trước mặt rồi phóng về phía hắn mười đạo kiếm khí sắc nhọn.
“Xuy xuy” trong nháy mắt tiếng xé gió vang lên.
Một đám thanh ti rậm rạp từ đầu ngón tay điên cuồng bắn ra, hóa thành một tấm thanh sắc kiếm võng đón đầu Ma tộc nam tử chụp xuống.