Tại nơi nào đó trên không trung, một đạo thanh quang đang phóng tới, bên trong thanh quang mênh mông là một gã thanh niên trẻ tuổi, trên tay đang cầm một khối ngọc giản màu đỏ, trên mặt khẽ nở một nụ cười.
Người này chính là Hàn Lập mới rời khỏi Thiên Cơ Các không lâu, ngọc giản cầm trên tay chính là bí thuật luyện chế giới tử không gian.
“Không ngờ rằng thanh danh của giới tử không gian lớn như vậy nhưng luyện chế cũng không phức tạp. Tài liệu cần thiết cũng bình thường. Nếu vậy thì luyện chế ra giới tử không gian cũng không quá gian nan.” Hàn Lập ở trong độn quang tự nói một mình.
“Hắc hắc, cái này cũng có thể gọi là giới tử không gian? Ta thấy thì nhiều lắm có thể định vị truyền tống đến khe hở không gian mà thôi. Giới tử không gian chân chính là có thể tùy thân mang theo, cũng tùy thời có thể tiến vào.” Trong tai Hàn Lập bỗng xuất hiện âm thanh lười biếng của đồng tử.
“Đạo hữu nói tuy có lý, nhưng với lực lượng của tu sĩ nhân giới sao có năng lực luyện hóa ra bảo vật bậc này. Ngay cả Càn Không Đái và Hắc Phong Kỳ ban đầu cũng chỉ là một kiện bảo vật có không gian thần thông mà thôi, không thể xưng là giới tử không gian.” Hàn Lập không đồng ý mà phản bác.
“Lời này rất hữu lý, theo ta biết thì giới tử không gian chân chính cũng có thể có khả năng xuất hiện nhưng những người có thể sở hữu chí bảo này hầu như đều là đỉnh giai tồn tại của Linh giới. Nếu không thì đã sớm bị đoạt đi. Nếu bí thuật luyện chế đã lấy được thì tiếp theo có chăng sẽ đi lấy Quỷ La Phiên của Âm La Tông kia. Chẳng qua đạo hữu định cứ vậy mà xông thẳng lên núi sao?” Đồng tử cười khẽ hỏi ngược lại.
“Trực tiếp xông lên núi, tất nhiên là không. Ngay cả hiện tại Quỷ La Tông chỉ có một gã đại tu sĩ, nhưng dù sao cũng là Ma Môn trong thập đại tông phái, ai biết được bên trong có những cấm chế lợi hại gì.
Âm La Tông cũng là truyền thừa của tông môn xưa. Ta không muốn mạo hiểm cái mạng của mình.” Hàn Lập lắc đầu.
“Ý đạo hữu là…? Đồng tử rất quan tâm đến việc này.
“Rất đơn giản, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, trước nhất phải giải quyết tông chủ Âm La Tông, còn lại các Nguyên Anh trưởng lão khác thì dễ đối phó hơn. Hơn nữa chúng ta cần nghe ngóng tại các phường thị. Những năm gần đây, có không ít tông môn ma đạo nhòm ngó vị trí một trong thập đại tông môn của Âm La Tông, vị tông chủ Âm La Tông dường như thường xuyên xuất môn. Chỉ cần tìm được cơ hội là có thể diệt sát. Đã không có đại tu sĩ chủ trì, cho dù cấm chế của Âm La Tông có lợi hại hơn nữa, cũng không có gì quá cố kỵ. Chẳng qua, trước khi động thủ cần trọn rõ các mục tiêu. Một khi động thủ tuyệt đối cũng không thể kéo dài thời gian quá. Vạn nhất bị tu sĩ Hoá Thần phát hiện mà nhúng tay vào việc này thì có thể phiền toái lớn.” Giọng nói Hàn Lập trầm xuống.
“Điều này cũng đúng. Nhân giới đại tu sĩ tất nhiên sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng ngươi nếu có tồn tại tâm tư định diệt sát một tông môn thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không ngồi yên.” Đồng tử mỉm cười.
Lúc này đây, Hàn Lập không tiếp lời, nhưng khoé miệng nổi lên một tia lãnh ý, thu lại ngọc giản trông tay, độn tốc tăng lên gấp bội, trong chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Hơn nửa năm sau, tại một sơn mạch không biết tên, chỗ giao nhau giữa Phong Châu và Hoang Quận đang diễn ra một trận chém giết.
Ước chừng có năm sáu tu sĩ một thân hắc bào đang chỉ huy hơn một ngàn con đồng giáp luyện thi, vây quanh mười mấy gã tu sĩ mặc y phục khác nhau.
Những con đồng giáp luyện thi đều có cấp bậc không thấp, hơn nữa mấy gã hắc bào tu sĩ cũng đồng loạt ra tay, thi khí ngập trời. Kết quả, sau thời gian ăn một bữa cơm thì ngoại trừ vài tên tu sĩ Kết Đan có tu vi cao nhất, còn lại tất cả mọi người đều bị chúng cắn nuốt.
Vài tên tu sĩ còn sót lại cũng đang gặp nguy cơ trùng trùng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thét phá thạch phân kim vang vọng từ đằng xa truyền đến, tiếng huýt gió thẳng hướng cửu tiêu, khiến cho vài tên tu sĩ đang giao đấu cùng luyện thi nghe thấy, trong tai bỗng cảm thấy đau đớn như bị kim châm.
Vừa nghe thấy tiếng huýt gió, vài tên hắc bào tu sĩ đang vây công sắc mặt trở lên đại biến, mà mấy người bị vây công tinh thần đại chấn trở lại, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Xa xa phía chân trời, linh quang chớp động, truyền đến cuồn cuộn tiếng sấm. Một đoàn bích lục ma vân đang gào thét đến. Ma vân này có độn tốc cực nhanh, trong chớp mắt liền độn ra hơn trăm trượng cách chỗ đám tu sĩ đang khổ đấu không xa.
“Ta tưởng là ai có chủ ý mang quân đến đánh bổn tông? Nguyên lai là Tất đạo hữu của Huyết Cốt Môn.” Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh lùng từ trên không truyền ra, hắc quang trên không trung chợt loé, một đạo nhân ảnh mơ hồ quỷ dị hiện ra.
Người này khẽ phất tay áo, nhất thời hoá thành một đạo hôi quang, trong chớp mắt lao thẳng đến phía trước ma vân.
“Phòng lão ma!” Phía đối diện thét lên kinh hãi, lập tức ma vân không chút do dự biến đổi phương hưóng lập tức phi độn chạy về sau.
“Hừ hừ, đạo hữu nếu đã đến bổn tông địa giới, không tất lại đi.... Một tiếng hừ lạnh truyền ra, lập tức tiếng xé gió nổi lên, màu xám độn quang biến hoá thành tối đen như mực, đồng thời độn tốc tăng lên gấp bội.
Hai người một trước một sau, một lát công phu liền độn ra hơn trăm dặm, ở cuối chân trời biến mất vô tung vô ảnh.
Hắc bào tu sĩ vừa thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy an ổn, thúc giục đồng giáp luyện thi càng thêm công kích mãnh liệt. Nhóm tu sĩ bị bao vây, vừa nghe thấy máy chữ “Phòng lão ma” thì sắc mặt lộ vẻ tuyệt vọng, tuy rằng liên tiếp liều mạng, sát thương không ít đồng giáp luyện thi, nhưng cuối cùng vẫn bị hắc bào tu sĩ diệt sạch.
Sau đó, hắc bào tu sĩ tế ra một cái túi da đen thùi, đem tất cả đồng giáp luyện thi thu vào trong đó, nhưng cũng không lập tức rời đi, mà ngược lại đứng tại đó nói khe khẽ, ánh mắt thỉnh thoảng dò xét phía không trung xa xa.
Không biết qua bao lâu, phía xa chân trời linh quang chớp động, một đạo ô hồng hiện lên, bắn nhanh về hướng bên này.
Những hắc bào tu sĩ nguyên bản đang nói chuyện, lập tức dừng lại, phân thành hai hàng mà đứng.
Hắc quang chợt loé, đạo ô hồng hiện lên trước mặt mấy người, bên trong là một bóng người được bao quanh bởi hắc khí.
“Tham kiến tông chủ!” Vài tên hắc bào tu sĩ lập tức hành bái đại lễ, mỗi người đều lộ vẻ kính sợ.
“Xử lý sạch sẽ người của Huyết Cốt Môn.” Bóng người bao phủ trong hắc khí nhàn nhạt nói.
“Tông chủ yên tâm, huyết cốt môn có bảy mươi ba tu sĩ lẻn vào bổn tông, tất cả đều bị diệt sạch, không có một người nào chạy thoát.” Một lão giả thân hình cao lớn tiến lên vài bước kính cẩn trả lời.
“Tất Hoả là trưởng lão Huyết Cốt Môn, thân thể cũng bị ta huỷ diệt, Nguyên Anh của hắn đã kịp chạy về. Trải qua chuyện lần này, Huyết Cốt Môn cũng sẽ không dám tiến đến bổn tông. Hừm, nếu không phải bổn tông nhân thủ không đủ, bản tông chủ đã trực tiếp giết đến thẳng huyết cốt môn.”. Bóng người âm lãnh nói.
Các hắc bào tu sĩ khác chỉ đứng nguyên một chỗ chờ bóng người kia phân phó.
Lúc này, bóng người trong đoàn hắc khí trầm ngâm qua một lúc lâu, trong miệng mới lại phân phó nói:
“Nơi này tạm thời không có sự tình gì, các ngươi trở về trong tông đi. Ta còn có một số việc phải xử lý một mình, có thể sẽ về muộn một chút.”
“Tuân mệnh!”
Hắc bào tu sĩ tự nhiên không có chút phản đối, lĩnh mệnh. Nhóm hắc bào tu sĩ đều đã hóa thành từng đạo độn quang màu sắc khác nhau, bay khỏi nơi đây, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Trên khoảng không gần đó chỉ còn lại một bóng người, huyền phù trôi nổi giữa không trung. Hắn ở trong hắc khí nhìn về phương xa vẫn không nhúc nhích, dường như cả người yên lặng mà không biết bao lâu sau hắn mới mở miệng:
“Đạo hữu ở bên cạnh một thời gian dài như vậy cũng nên hiện thân đi, chẳng lẽ muốn để cho Phòng mỗ ép ngươi đi ra phải không?
Vừa nói dứt lời, bóng người đột nhiên quay lại nhìn về phía phụ cận.
“Ồ, phòng đạo hưu thật không hổ là tông chủ Âm La Tông, đã phát hiện ra tại hạ. Nhưng lại đuổi hết đám môn hạ đệ tử, rồi mới chỉ ra hành tung của Hàn mỗ. Đạo hữu sợ làm liên lụy đến đám môn hạ đệ tử đó sao?” Âm của một nam tử xa lạ truyền đến, lập tức thanh quang chợt loé sáng. Một gã thanh niên vận thanh sam, hai tay để sau lưng xuất hiện ở nơi đó.
Người này đích thị là Hàn Lập, mà tu sĩ họ Phòng tông chủ Âm La Tông trong hắc khí kia chính là mục tiêu lần này của hắn.
Lại nói tiếp, Hàn Lập vì có thể chuẩn xác chặn đường người này, chính là tự mình ở tại núi non phụ cận tổng đàn Âm La Tông giám thị ước chừng hơn nửa năm, cuối cùng mới tìm được trơ mắt này.
“Là ngươi” tông chủ Âm La Tông thấy rõ ràng khuôn mặt Hàn Lập, cả người khẽ run lên, lập tức chằm chằm nhìn thẳng Hàn Lập, nhưng lại liếc mắt một cái nhận ra tu vi Hàn Lập.
“Xem ra phòng tông chủ cũng đã nhận ra tại hạ.” Ánh mắt Hàn Lập bình tĩnh dị thường, vẻ mặt đạm nhiên.
“Ngươi quả nhiên đã tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ. Hiện tại xuất hiện ở đây, là muốn giết ta sao?”
Hắc khí trên người Tông chủ Âm La Tông đột nhiên tán đi hé lộ ra gương mặt chừng hai mươi bảy hai tám. Nhưng là sắc mặt tái nhợt dị thường, ẩn trong hai mắt có bích quang chớp động, có vẻ yêu dị cực kỳ.
“Đúng vậy, ta nếu đến nơi này thì trong ta và người chỉ có thể còn một người sống rời khỏi đây.” Hàn Lập từ từ nói, thần thái như thường, như là đang nói chuyện phiếm một vị bằng hữu.
“Tốt, tốt lắm. Cho dù ngươi không đến tìm ta, ta về sau cũng tính toán đến Thiên Nam tìm ngươi. Khắp nơi đồn rằng, Càn lão ma cùng tiểu cực cung Hàn Ly thượng nhân đều mất trong tay ngươi. Nói thật, ta cũng không tin. Cho nên lần này ngươi đến đây để chịu chết, bản tông chủ đúng là cầu cũng không được. Giết vợ chi cừu cùng đại cừu của mấy vị trưởng lão khác, bổn tông vừa lúc cùng báo một thể.
Âm La Tông vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, đầu tiên là sắc mặt khẽ xầm xuống, nhưng cuối cùng bích quang trong hai mắt đại thịnh, mạc nhiên dương thủ cười như điên.
Lập tức, thân hình bỗng nhiên quay tròn, quanh thân hiện lên một cỗ hắc khí dày đặc, trong nháy mắt đã đem thân hình bao phủ vào trong đó. Tiếp theo từng tràng âm thanh như ma kêu quỷ khóc vang lên, vài thân ảnh cực lớn đã từ trong hắc khí mà hiện ra.