Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập thấy đối phương nhất định không chịu bỏ qua thì trong lòng cũng đã nổi giận!

Từ khi hắn tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ đến nay, còn chưa phát động ra chân chính uy năng của hai kiện Thông thiên linh bảo, hơn nữa còn bảy mươi hai thanh phi kiếm đều đã được khảm thêm canh tinh, một khi bày ra Đại canh kiếm trận thì uy lực thế nào hắn cũng chưa rõ. Nhưng nếu tu sĩ Hóa Thần mà bị vây trong đó thì cũng không nhiều khả năng có thể toàn thân trở ra, điểm này hắn rất tự tin.

Huống chi, hắn còn hai khỏa Diệt tiên châu làm đòn sát thủ.

Tuy rằng trong lòng đã cân nhắc vài lần, nhưng Hàn Lập nghĩ lỗ lãi một hồi rồi xác định có thể cùng đối phương đại chiến một hồi. Lúc này, cự thủ màu vàng nhạt đã chộp tới phía sau, không thể dùng Phong Lôi Sí để tránh né. Kim quang chói mắt bùng lên!

“Xoạt!” một tiếng, kiếm quang trực tiếp chém cự thủ thành hai nửa, khiến nó toán toạn tiêu thất.

Phản kích này của Hàn Lập cũng khiến Phong lão quái phía đối diện ngẩn ra, hai mắt không khỏi híp lại.

Lại nói tiếp, lão lần này đuổi theo lại thấy Hàn Lập ngông nghênh đứng trên không trung mà không bỏ chạy thì đã cảm thấy làm lạ, cho nên đòn công kích vừa rồi chỉ là thử mà thôi. Đối phương phản kích, nhất thời khiến lão hiểu được gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ này đã bị hắn bức cho phát điên rồi, định cùng lão chính diệu giao thủ.

Sắc mặt bên ngoài của Phong lão quái đờ đẫn nhưng bên trong lại vui mừng như điên.

Nếu đối phương tiếp tục bỏ chạy thì hắn cũng tự hỏi mình có tiếp tục hao tổn thọ nguyên để đuổi theo nữa hay không. Nhưng nếu hiện giờ đối phương muốn đánh một trận, chỉ cần hao tổn thêm một chút tinh nguyên là có thể giết chết đối phương, chấm dứt vụ truy sát lần này.

Phong lão quái cũng thở dài ra một hơi, không nói nhiều lời mà lại sờ lên thiên linh cái của mình.

Lam quang chợt lóe, một khối ngọc bàn hình lục giác hiện ra, trong rất cổ kính, ký hiệu bên bề mặt phiêu động không ngừng, thần bí vạn phần.

Sau khi lấy bảo vật này ra, lão giả mặt ngựa đã nhe răng cười.

Lão tính rằng sẽ tốn không nhiều lắm thọ nguyên, dùng một kích lôi đình giết chết đối thủ, chứ không định cùng đối phương đánh một trận lâu dài. Mà dưới mấy lần giao kích trong khi truy đuổi lão cũng biết thần thông của Hàn Lập không nhỏ, bảo vật cũng huyền diệu cho nên không quá coi thường, vừa ra tay là lấy ra bảo vật đắc ý của bản thân.

Chỉ thấy ngọc bàn quay tròn một vòng trên không rồi bắt đầu biến lớn cực nhanh hóa thành mấy trượng, trực hướng đánh về phía Hàn Lập.

Chỉ thấy lam mang chói mắt, khí thế vô cùng.

Hàn Lập nhìn thấy vậy thì không khỏi rùng mình, lúc này cũng không nghĩ nhiều đồng thời vung lên hai tay, kim kiếm như du ngư phóng ra hóa thành bảy hai thanh kim sắc phi kiếm, xoay quanh trên đỉnh đầu.

Hai tay bắt kiếm quyết, nhất thời bảy mươi hai khẩu kim kiếm nhoáng lên đã huyễn hóa ra mấy trăm đạo kiếm quang. Kiếm quang này rung lên, hóa thành từng mảnh kim hà, tiếng kiếm vang vọng, thanh thế bừng bừng.

Phong lão quái đối diện thấy Hàn Lập một hơi thả ra nhiều phi kiếm như vậy thì cũng không khỏi ngẩn ngơ, nhưng khóe miệng lập tức nở một nụ cười lạnh nhạt “Phi kiếm của ngươi có nhiều hơn nữa thì có thể nhiều bằng phi đao của ta không. Cho ngươi kiến thức một chút Vạn Nhận Bàn của lão phu.”

“Vạn Nhận Bàn?”

Ánh mắt Hàn Lấp chớp động, liếc lên bề mặt ngọc bàn lục giác ở phía xa.

Chỉ thấy các phù văn ở trên bàn đột nhiên phát ra một cột sáng lam sắc mênh mông, lập tức tán phát thành vô số lam mang, mỗi một đạo lam mang khẽ chớp động vài lần rồi lại hóa thành một thanh phi đao lập lòe ánh lam dài mấy tấc. Tại trên ngọc bàn vẫn tiếp tục phun ra vô số phi đao lam sắc này, dường như cả một núi đao đang bay trên đầu lão giả.

Cảnh này khiến người khác phải kinh hồn táng đảm!

Hàn Lập tuy không kinh hãi đến mức thế, nhưng sắc mặt cũng đại biến!

Vạn nhận bàn này tên như ý nghĩa, tất cả phi đao ở đây cho dù không đến một vạn cũng phải ba bốn ngàn.

Đúng lúc này, Phong lão quái vung tay chỉ về phía Hàn Lập, hô lên: Trảm!

Tất cả lam đao nhất thời bùng sáng, hóa thành từng đạo lam mang bắn về phía Hàn Lập. Bởi vì số lượng phi đao quá nhiều nên đao mang đã che kín cả bầu trời, tất cả giống như một núi đao màu lam đè lên đầu Hàn Lập.

Vô số kiếm quang trên đỉnh đầu Hàn Lập thanh thế không nhỏ nhưng đứng trước đao sơn này cũng đành tự thẹn không bằng.

“Tới hay lắm!”

Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc trở lại như thường. Hắn không hề thúc dục kiếm quang nghênh đón mà lại bắn ra một đoàn quang mang thúy lục, bên trong ẩn hiện một thanh mộc thước.

Đây chính là kiện linh bảo Bát Linh Xích.

Thước này vừa ra đã tự động bắn ra một đọa ngân sắc liên ảnh, dưới pháp lực điên cuồng đổ vào thì ngày càng lớn, ngân quang ngày càng sáng lạn, giống như thực chất.

Chỉ một chút thời gian, ngân liên đã hóa lớn lên hơn mười trượng, hoàn toàn bao phủ Hàn Lập vào trong.

“Bát Linh Xích! Ngươi là gã tiểu tử họ Hàn ở Côn Ngô Sơn!” Lão giả mặt ngựa vừa thấy cảnh này thì cả kinh mà kêu lên thất thanh, liếc mắt một cái hắn có thể nhận ra Bát Linh Xích.

Nhưng đao sơn phía trên đỉnh đầu Hàn Lập cũng lập tức tức bị áp chế.

“Phong đạo hữu nhận ra tại hạ?” Hàn Lập nhạt giọng hỏi lại một câu.

“Ta không biết ngươi, nhưng Hướng lão quỷ đã từng nói về ngươi với ta! Nghe nói ngươi có quen biết với Linh Lung yêu phi?” Lão giả mặt ngựa khẽ chớp động ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

“Quen biết thì không nói, nhưng đúng là có nhận biết một chút. Hướng lão quý? Ngươi nói là Hướng Chi Lễ?” Vừa nghe đối phương nhắc đến hai người này, vẻ mặt Hàn Lập cũng hiện ra nét kì quái tiêp tục hỏi.

“Hừ, không phải Hướng lão quỷ thì là ai? Nay ta hỏi ngươi, trước khi Linh Lung yêu phi quay về Linh giới có đề cập gì đến không gian tiết điểm với ngươi hay không?” Lão giả mặt ngựa hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Lời này là sao? Linh Lung đạo hữu không phải đã nói với Hùng sư của Vạn Yêu Cốc cùng Hướng sư huynh hay sao? Phong đạo hữu nếu quen biết Hướng sư huynh thì chắc cũng biết điều này.” Hàn Lập cả kinh, nhưng mặt ngoài vẫn không đổi sắc.

“Ý gì? Ngươi không cần giả bộ hồ đồ, ta đã tìm hiểu tình hình rất kỹ, lúc trước quan hệ giữa ngươi và Linh Lung yêu phi không phải là ít, trước khi nàng ta quay trở lại Linh giới ta tin rằng sẽ để lại một vài thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi đem mấy thứ yêu phi lưu lại ra đây, lão phu sẽ bỏ qua việc lúc trước mà không tra xét đến.” Lão giả mặt ngựa không tin lời Hàn Lập, ngược lại sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh như băng.

“Khẩu khí của đạo hữu cũng thật lớn. Không nói đến Hàn mỗ thực sự không có vật gì của Linh lung yêu phi, chỉ là Phong đạo hữu cảm thấy dựa vào một kiện Vạn Nhận Bàn này có thể bắt được tại hạ sao?” Hàn Lập không chút khách khí liền cự tuyệt.

Hắn cũng không phải đứa trẻ ba tuổi mà dễ bị lừa. Cho dù thừa nhận việc này thì có thể tránh được một kiếp, nhưng nếu về sau lại có vài lão quái vật Hóa Thần đến hỏi thăm vì quả thực phiền toái vô cùng.

Nghe thấy Hàn Lập nói vậy, hai mắt lão giả mặt ngựa lóe lên hung quang, lúc này hai tay nhanh chóng bắt quyết, tựa hồ định thúc dục đao sơn.

Trong lòng Hàn lập cũng căng ra, thúc dục thần niệm. Ngân liên cũng đang từ từ chuyển động quay tròn.

Mắt thấy đại chiến sắp bùng nổ, một giọng nói bỗng vang lên trong tai Hàn Lập và Phong lão quái:

“Phong huynh, tiểu Hàn đạo hữu khoan hãy động thủ.”

Vừa nghe thấy âm thanh này có chút quen thuộc, Hàn Lập ngẩn ra, thần sắc có chút cổ quái.

Lão giả mặt ngựa nguyên bản đang bắt quyết thì trên mặt lúc này cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, liền quay đầu nhìn lại phía chân trời, lão khẽ hừ lạnh một tiếng:

“Hừ, Hướng lão quỷ, lần này ngươi đến thật đúng lúc.”

“Hắc hắc, lão phu đúng lúc ở trong Châu quận gần đây nhận được tin tức của đạo hữu thì tất nhiên sẽ đi theo ký hiệu ngươi đẻ lại để tới đây. Nhưng lão phu không ngờ người Phong đạo hữu đối phó lại là Hàn đạo hữu. Điều này khiến Hướng mỗ khó xử rồi…”

Tiếng trả lời từ phương xa truyền tới, nhất thời phía chân trời lóe lên một đạo hoàng quang, trong chớp mắt đã đến, từ trong ánh hoàng quang hiện ra một người…

Người này là một lão giả có khuôn mặt già nua, hai mắt híp nhỏ trông thật giảo hoạt. Lúc này lão giả đang cười. Đây đúng là Hướng Chi Lễ mà Hàn Lập đã gặp qua mấy lần.

“Hướng sư huynh!” Hàn Lập khẽ thở dài, liền ôm quyền hỏi thăm.

“Năm đó ta ở Hoàng Phong Cốc Thiên Nam trộn lẫn vào trong đám đệ tử, gọi ta một tiếng sư huynh cũng không sai. Chẳng qua, Hàn sư đệ! Lão phu không ngờ rằng một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ năm đó lại có thể tu luyện đến mức này. Xem ra năm đó Hướng mỗ thực sự đã nhìn nhầm. Kỳ thực lúc ở Côn Ngô Sơn găp lại Hướng mỗ đã muốn nói chuyện một lát với Hàn sư đệ nhưng lúc đó còn có nhiều sự việc khác nên không có cơ hội.” Hướng Chi Lễ này ôn hòa nói vơi Hàn Lập, bộ dạng rất hiền lành.

“Tại hạ cũng không ngờ rằng có ngày được gặp lại Hướng sư huynh!” Hàn Lập cũng cười khổ một tiếng.

“Phong đạo hữu, nể mặt lão phu nếu đạo hữu không có thâm cừu đại hận gì với Hàn sư đệ thì hãy bỏ qua chuyện hiểu lầm lần này được không? Cũng chỉ là ngộ sát mà thôi, cũng không đến mức phải liều mạng cùng Hàn sư đệ. Vạn Nhận Bàn của ngươi tuy là một kiện phỏng chế linh bảo nhưng so sánh với Linh bảo thì còn kém không ít.” Hướng Chi Lễ nhìn Phong lão quái mỉm cười, nói.

“Hừ! Chỉ là một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù có thông thiên linh bảo trong tay thì cũng chỉ có thể phát ra uy lực của tầng thứ hai, có thể làm bị thương lão phu sao?” Phong lão quái cũng cười nhạt một tiếng.

“Đúng là chỉ có một kiện linh bảo thì Hàn sư đệ sẽ không phải là đối thủ của Phong huynh, nhưng nếu có hai kiện thông thiên linh bảo cùng một vài kiện phỏng chế linh bảo thì sao? Hướng Chi Lễ khẽ tỏ ra đắc ý nói.

Lời này khiến Phong lão quái biến sắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK