Trời chiều bóng ngả về Tây, màn đêm buông xuống.
Đầu đường kéo ra ngoài một trấn nhỏ truyền đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ thấy ba chiếc xe ngựa được phủ vải bạt màu đen từ trong con đường lát đá xe nối nhau chạy ra, trên mỗi xe đều có cắm một lá cờ nhỏ viền đỏ chữ bạc, trên cờ ghi nổi bật một chữ “Huyền”.
Đúng lúc này, một bóng đen thấp bé từ trong một con ngõ nào đó đột nhiên xông ra, giang rộng hai tay ngăn trước chiếc xe đầu tiên. Nhìn kỹ thì đó là một cậu bé gầy gò độ hơn mười tuổi, sắc mặt trắng bệch, quần áo lam lũ.
“Tiểu tử thối, muốn chết à?!”
Đại hán lái xe mặc một bộ trang phục màu xám giật mình, ghìm cương giữ chặt hai con liệt mã kéo xa, giận dữ quát, đồng thời đưa một tay chụp một cái, tức thì trong tay có thêm một cái roi da dài nhỏ, hung hăng xé gió quất về phía cậu bé.
Cậu nhóc thấy roi da sắp quất lên người mình, lộ vẻ sợ hãi, nhưng hai chân lại thủy chung đứng yên tại chỗ, không hề có ý tránh lui.
Đại hán lãi xe thấy thế, càng thêm giận dữ không tha, cánh tay huy động roi da tăng thêm ba phần khí lực, chuẩn bị một roi quất chết cậu nhóc, nhưng đúng lúc này, từ trong thùng xe phía sau có một tiếng nói lạnh nhạt truyền tới:
“Dừng tay.”
Đại hán nghe thế giật mình, lắc cổ tay điều khiển roi da vun vút lướt qua đầu cậu nhóc, tiếp đó, y vội vàng nhảy xuống xe, khom người hướng toa xe, nói:
“Chương lão, lão nhân gia có gì dặn dò ạ?”
“Tiểu gia hỏa, ngươi khá can đảm đấy. Ngươi biết chúng ta là ai, cớ gì phải ngăn xe ngựa?” Dứt lời, tấm mành vải che cửa toa xe từ từ nhấc lên, một lão giả khô gầy thân vận áo bào màu lam run rẩy đi ra. Lão giả này tóc tai trắng xóa, mặt mũi nhăn nheo, bộ dạng như mang bệnh, gió thổi là ngã vậy.
“Các ngươi hẳn là đại nhân Thất Huyền môn, ta biết các người lần này tới thị trấn để chiêu thu đệ tử, ta muốn gia nhập Thất Huyền môn.”
Cậu nhóc gầy gò thấy lão giả xuất hiện, liền thả tay xuống, lớn tiếng nói.
“Muốn gia nhập bản môn thì cớ gì mấy ngày trước không tới, mà đợi sau khi báo danh kết thúc mới đến ngăn xe bản tọa?” Chương trưởng lão lạnh lùng hỏi.
“Ta không có tiền, cũng không có người đảm bảo.” Cậu nhóc gầy gò trầm mặc một lúc, xong mới cứng rắn trả lời.
“Trong nhà cũng không có trưởng bối sao?” Chương trưởng lão nhíu mày hỏi tiếp.
“Ta không có nhà, trước nay vẫn luôn sống một mình.” Cậu nhóc nhìn lão giả, vẻ mặt quật cường, đáp.
“Dư Đông, ngươi tương đối quen thuộc tình hình quanh thị trấn, có biết tiểu gia hỏa này không?” Lão giả áo bào lam cau mày, quay đầu hỏi đại hán lái xe.
“Hồi bẩm trưởng lão, thuộc hạ nhận ra tiểu tử này, nó gọi là Lệ Thặng Nhi, là trẻ mồ côi của tiệm thuốc Nguyên Đông gia trong trấn, cha nó một lần ra ngoài xong liền bặt vô âm tín, mẹ nó sau khi sinh nó xong cũng bệnh nặng qua đời, ngày thường nó dựa vào cơm trăm nhà mới có thể sống sót.” Đại hán nghe hỏi liền cung kính trả lời.
“Là cô nhi, bảo sao gầy yếu như vậy, cái tên Lệ Thặng Nhi này là do ai đặt?” Chương trưởng lão nhíu mày hỏi.
“Là tộc nhân khác của Lệ gia đặt cho, Hồi Xuân đường hiện tại cũng là một vị tộc lão nào đó của Lệ gia quan lý.” Đại hán trừng mắt nhìn cậu nhóc rồi đáp.
“Ăn cơm trăm nhà, còn người quản lý? Xem ra những người khác của Lệ gia nhìn tiểu tử này rất chướng mắt ha.” Chương trưởng lão cười hắc hắc bình phẩm.
Đại hán cũng cười theo, miệng liên tục xưng “Phải”.
“Ta không gọi Lệ Thặng Nhi, đó không phải tên của ta.” Cậu nhóc nghe tới đó, không nhịn được la lớn.
“Ồ, không gọi Lệ Thặng Nhi, vậy tên ngươi là cái gì?”
Chương trưởng lão nghe thế cũng không nổi giận, tựa như cười mà không phải cười hỏi lại cậu nhóc một câu.
“Tên…Ta còn chưa thực sự nghĩ kỹ.” Cậu nhóc xiết chặt nắm tay, thì thào như tự nói.
“Ngươi tên gì, có phải cô nhi không, ta cơ bản không quan tâm. Nhưng ngươi không có tiền báo danh, không có người đảm bảo, ta vì cái gì phải cho ngươi cơ hội gia nhập Thất Huyền môn. Phải biết bản môn chiêu thu đệ tử, cũng không phải vơ bèo vạt tép, người gì cũng thu.” Chương trưởng lão khoát tay áo, thần sắc trở nên lạnh lùng.
“Ta có thể chịu khổ, còn có thể liều mạng, chỉ cần cho ta gia nhập Thất Huyền môn, ta nhất định sẽ mạnh hơn kẻ khác.” Cậu nhóc có vẻ như đang lường trước lão giả sẽ hỏi như vậy, không chút do dự trả lời.
“Tuổi không lớn lắm, khẩu khí thật không nhỏ. Tiểu gia hỏa, xem xét ngươi có chút can đảm, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.
Nhìn thấy con chó dữ bên kia không, nếu bây giờ ngươi có thể đi giết nó, ta liền miễn phí báo danh của ngươi, còn làm người đảm bảo cho ngươi tham gia kiểm tra nhập môn.” Chương trưởng lão sau một thoáng trầm ngâm, liền lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ tra trong vỏ, ném thẳng tới trước mặt Lệ Thặng Nhi.
Cậu nhóc nhìn thanh chủy thủ trước mặt một chút, rồi lại đưa mắt nhìn qua đống rác cách đó không xa, không khỏi ngẩn ngơ…
Ở chỗ đống rác phía bên kia, thình lình có một con chó hoang lớn màu đen đang nằm sấp, nó lông lá đen xì bẩn thỉu, miệng rớt dãi đầm đìa, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm sang bên này, bộ dạng hung ác như nếu không phải xe ngựa bên này quá nhiều người, thì sẽ lập tức nhào qua.
“Sợ sao, nếu là không dám mà nói, vậy cút ngay đi, chớ có làm phí thời gian của bản trưởng lão.” Chương trưởng lão sau khi lạnh lùng nói xong, liền xoay người nhảy lên xe ngựa, chuẩn bị một lần nữa đi vào thùng xe.
Đúng lúc này, cậu nhóc vẫn giữ im lặng, cúi người đưa tay cầm thanh chủy thủ lên, đoạn rút nó ra khỏi vỏ, để lộ lưỡi dao sáng loáng, tiếp đó hai tay nắm chặt chuôi chủy thủ, vọt thẳng về phía đống rác.
Lão giả trên xe ngượi lần nữa xoay người lại, mặt không cảm xúc quan sát hết thảy.
Đại hán lái xe bên cạnh thì mặt mũi tràn ngập vẻ bất ngờ.
Sau một khắc, đống rác phía bên kia ban đầu truyền ra tiếng đánh đập, tiếp đó là tiếng chó sủa lẫn tiếng cậu nhóc gầm thét liên tiếp vang lên, kéo thành một hồi dài…
Sau thời gian tàn một nén nhang, trên trời từng hạt mưa lất phất rơi xuống, bay múa đầy trời, mặt đất bắt đầu trở nên ướt sũng.
Cậu nhóc cả người dính đầy máu tưới, một tay nắm chủy thủ, một tay xách theo một cái đầu chó đẫm máu dữ tợn, lảo đả lảo đảo bước trở về, có điều không kịp đi đến trước xe ngựa đã “phù phù” ngã vật xuống đất, ngất đi.
“Dù thể cốt hơi yếu chút, nhưng nhỏ như vậy đã dám liều mạng, cho ngươi một cơ hội cũng không vấn đề gì. Dư Đông, mang nó lên.” Chương trưởng lão rốt cuộc thở dài, nói.
Đại hán lái xe nghe thế, vội vàng bước tới bế cậu nhóc lên rồi đi về phía chiếc xe ngựa ở phía sau.
“Nó đã không thích cái tên hiện tại, trên danh sách kiểm tra nhập môn liền ghi Lệ Phi Vũ đi, hy vọng nó sẽ không giống như phi vũ (mưa bay) trước mắt, đảo mắt là qua.” Lão giả áo bào lam ngẩng đầu thoáng nhìn đầy trời mưa bay, ánh mắt thoáng chớp động, nói thêm một câu rồi phẩy tay áo xuống, quay người chui vào trong thùng xe.
Đại hán trên mặt hiện lên dị sắc, luôn mồm vâng dạ.