Những sợi tơ màu xanh lóe lên, tức thì vô thanh vô tức liền chui vào trong quả cầu phù văn không thấy đâu nữa.
Tiếp đó trong miệng Phụ Nhân lẩm bẩm, mười ngón tay giống như bánh xe hướng tới không trung phía trên Hàn Đàm điểm ra liên tục.
“Phốc” một tiếng.
Hào quang trên mặt ngoài quả cầu phù văn tỏa ra rực rỡ, sau đó nó quay tít một vòng rồi bỗng nhiên biến ảo thành một đám mây năm màu có hình dáng như một cái phễu.
Phù văn phía trong đám mây chớp động, khí tức biến đổi liên tục mơ hồ như có vật gì đó đang được nhanh chóng ngưng tụ thành.
Sau khi Tu La Thù Tộc Mẫu quát khẽ một tiếng, đám mây trở nên mơ hồ, đồng thời hào quang từ đó lóe lên, năm sợi tơ trong suốt diễm lệ lớn bằng năm ngón tay cái từ đó bay ra, cũng hướng tới mặt nước của Hàn Đàm mà kéo xuống.
Một tiếng “Xì… lạp” vang lên.
Những sợi tơ vừa tiếp xúc với mặt nước của Đầm thì một tầng hàn khí màu trắng sữa từ dưới cuốn lên, mặt ngoài của nó liền bị phủ một tầng sương trắng.
Lông mày đen nháy của Phu Nhân khẽ nhảy lên, không nói hai lời lại dùng ngón tay hướng về phía đám mây ngưng trọng điểm xuống.
Một tiếng sấm rền vang lên, một luồng hào quang năm màu dọc theo những sợi tơ cuồn cuộn đổ xuống, những hàn khí màu trắng sữa kia vừa tiếp xúc với chúng đã bị tan rã ngay tức thì.
Sương trắng phía ngoài sợi tơ lúc này lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếp đó sợi tơ trầm xuống rồi một lần nữa chui vào bên trong Hàn Đàm.
Sắc thái cẩn trọng hiện lên trên khuôn mặt của Tộc Mẫu Tu La Thù, cánh tay không ngừng biến đổi thủ ấn pháp quyết.
Năm sợi tơ tức thì không ngừng chìm xuống dưới sâu trong hàn Đàm.
Hàn Lập đứng phía trên cột đá, ánh mắt chớp động quan sát hết thảy, đồng thời pháp lực từ thể nội cuồn cuộn tỏa ra, hướng tới pháp trận dưới thân mà rót xuống không ngừng.
Tuy rằng Phu Nhân muốn bọn hắn toàn lực ứng phó, nhưng với pháp lực thâm hậu của Hàn Lập, chỉ cần vận dụng hơn một nửa là có thể làm ổn thỏa việc này.
Ngoài ra hắn còn đang dùng bí thuật lặng lẽ tính toán độ sâu mà những sợi tơ kia đang chìm vào trong Hàn Đàm.
Mười trượng, ba mươi trượng, một trăm trượng, ba trăm trượng…
Theo thời gian từng chút trôi qua, hai mắt Hàn Lập lúc này đã nhắm lại.
Đến lúc này, sợi tơ ở dưới sâu bị lực lượng kỳ hàn ngăn cản khiến cho tốc độ hạ xuống rõ ràng đã trở nên vô cùng chậm chạp.
Tới khi đến độ sâu hơn một ngàn trượng, Phu Nhân không khỏi phải thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ ngưng trọng.
Lúc này đây, sau thời gian mỗi lần hô hấp, sợi tơ chỉ có thể chìm sâu hơn vài tấc, mức độ có thể nói là vô cùng ít ỏi.
Năm đó dưới sự ngăn trở của Hàn khí, vị Tu La Thù Tộc Mẫu này dù đã nhờ tới bảo vật cũng nhiều nhất là tới được độ sâu như vậy mà thôi.
Cho nên tiếp tục đi xuống, những sợi tơ này lúc nào cũng có khả năng tiếp xúc với đáy của Hàn Đàm, điều này khiến cho Phu Nhân không dám khinh thường bất cứ thời khắc nào.
-------------000000000------
Giờ phút này, cả thân ảnh của thiếu nữ mặc váy đỏ đang bị một đoàn huyết vụ bao phủ, sau lưng nàng mơ hồ xuất hiện một đạo Hư ảnh màu xanh như có như không chớp động liên hồi.
Tuy rằng không biết nàng ta thi triển loại bí thuật nào, nhưng khí tức từ nàng tỏa ra rõ ràng thực sự không kém gì Đại Thừa kỳ.
Khi trước chuyện nàng nói dùng bí thuật có thể trực tiếp tăng lên một đại cảnh giới quả nhiên không phải nói khoác.
Việc này dẫn tới ánh mắt của bọn người Huyết Nhiên và Mạc Giản Ly liên tục ngóng nhìn sang.
----------0000000000--------
Nửa canh giờ trôi qua.
Bộ phận đang nằm ngoài mặt nước của sợi tơ mặc dù có hào quang năm màu lưu chuyển bất định nhưng đã một lần nữa bắt đầu ngưng kết một tầng sương lạnh phủ lên, tốc độ hạ xuống càng chậm tới mức dùng mắt thường không thể nhận ra được.
Bọn người Mạc Giản Ly dưới thời gian dài như thế không ngừng rót pháp lực vào, dù cho vẫn có thể kiên trì nhưng biểu hiện cũng không còn dễ dàng như bàn đầu nữa.
Huyết Nhiên chau mày xuống, lặng lẽ cùng Hắc Lân truyền âm vài câu, không biết đang thương lượng chuyện gì.
Về phần đám tộc nhân Tu La Thù bên ngoài pháp trận, sắc mặt đều trắng bệch, dáng vẻ bắt đầu không thể chống đỡ được nữa.
Phu nhân quan sát hết thảy mọi thứ trong mắt, trong long càng thêm khẩn trương.
Nếu với tình hình thế này mà nàng vẫn không cách nào lấy ra bảo vật bên trong Hàn Đàm thì chỉ sợ về sau lại càng không có chút khả năng nào lấy được nữa.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm của vị Tu La Thù Tộc Mẫu này âm thầm xoay chuyển, bỗng nhiên vỗ một tay xuống đỉnh đầu, ánh sáng màu lục nhạt lóe lên, một con Nhện nhỏ trắng như ngọc dài hơn một thước từ đó bay ra.
Con Nhện này toàn thân óng ánh như ngọc bích, hai bên mắt có ngọn lửa màu tím quỷ dị chớp động. vừa hiện thân liền xông tới trên không Hàn Đàm há miệng bắn ra một quả cầu sáng màu xanh lớn cỡ nắm tay, bên trong mơ hồ bao lấy một khỏa tinh thạch màu trắng, chớp động một cái lăng không nhập vào trong đám mây hình phễu không thấy bóng dáng.
Bọn người Hàn Lập nhìn thấy tình hình này, trong nội tâm đều hơi rùng mình.
Phu Nhân này đem bổn mạng tinh hạch phóng ra, xem ra thực sự có ý liều mạng rồi.
Đám mây sau khi khẽ nhập Tinh hạch vào, từ bên trong vang lên những tiếng nổ lớn oanh minh, một vòng sáng bảo vệ chói mắt dọc theo sợi tơ hung hổ cuốn xuống.
Sương lạnh ngưng kết bên ngoài sợi tơ lại một lần nữa tan đi, đồng thời tốc độ hạ xuống cũng thoáng một cái nhanh hơn chục lần so với lúc trước, không lâu sau lại xuống được sâu hơn mười trượng nữa rồi mới một lần nữa bị chậm lại.
Phu Nhân thấy thế, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Nhưng vào lúc này, từ trong huyết vụ truyền ra tiếng thiếu nữ than nhẹ, sương mù quay cuồng một hồi bỗng nhiên bắn ra một đạo cột sáng mờ mịt, đồng dạng lóe lên liền chui vào bên trong đám mây.
Hào quang đang cuốn xuống từ trong đám mây lập tức sáng lên một lần nữa, sợi tơ một lần nữa lại hạ xuống nhanh hơn.
Nhưng lúc này, sau khi năm sợi tơ nhập xuống sâu hơn bảy tám trượng nữa lại bỗng khẽ run lên rồi dừng lại một chút.
“Tốt rồi. Chư vị đạo hữu hãy kiên trì một lát, để thiếp thân tìm vị trí chính xác của bảo vật này.” Phu Nhân thấy vậy, tinh thần chấn động, trong miệng nhanh chóng thúc giục, hai tay biến đổi pháp quyết, hai mắt nhanh chóng nhắm lại.
Lực lượng thần niệm khổng lồ từ nơi lông mi của Phu Nhân phát ra, dọc theo năm sợi tơ thuận thế đi xuống, lập tức đến đáy Hàn Đàm, hướng tới mọi nơi nhanh chóng quét qua.
Sau một lát thời gian, trên mặt phu nhân tỏ ra vui vẻ, miệng nói một tiếng: "Đã tìm được!”
Hai mắt lập tức mở trợn ra, đồng thời một ngón tay hướng tới năm sợi tơ cách không điểm xuống, âm thanh chú ngữ trong miệng càng phát ra nhanh hơn.
Dường như cùng một thời gian, Hàn Lập bỗng cảm thấy pháp lực từ thể nội như bị xiết chặt, tốc độ tiêu hao thoáng nhanh hơn gấp bội so với trước, tuôn xuống trụ đá vuông dưới chân.
Hắn nhướng mày, điều chỉnh pháp lực trong thể nội một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt nước không động đậy.
Lúc này, năm sợi tơ vốn lay động một hồi, tiếp đó run rẩy kịch liệt, đồng thời phát ra âm thanh ông ông, từ từ hướng tới đám mây mà kéo lên.
Một tấc, hai thốn, nửa xích, một thước…
Tốc độ cực kỳ chậm chạp, tựa hồ đang kéo đồ vật vô cùng nặng, bộ dáng phi thường cố gắng hết sức.
Mặt nước vốn đang tĩnh lặng bắt đầu điên cuồng chuyển động, từ tiếng nổ ầm ầm bắt đầu tạo thành một vòng xoáy đen kịt sâu không thấy đáy, tựa như muốn đem hết thảy mọi thứ quấy cho nát bấy.
Chỉ có năm sợi tơ vẫn dựng đứng thằng tắp trong Hàn Đàm.
Từng trận hàn khí mãnh liệt hơn trước mấy lần từ vòng xoáy tuôn ra nhưng đều bị cấm chế ở bốn phía cản trở lại.
Động tĩnh lớn như thế khiến cho bọn người Huyết Nhiên và Mạc Giản Ly đều thấy động dung, nhao nhao nhìn chằm chằm vào đó không nháy mắt.
Nhưng thời gian sợi tơi kéo lên so với khi hạ xuống còn phải chậm hơn vài phần.
Không biết bao lâu về sau, từ vòng xoáy vang lên một tiếng trầm đục cực lớn, một hòn đá màu xanh nhạt lớn cỡ đầu người mới bị mạnh mẽ kéo lên, đồng thời một cỗ pháp tắc mãnh liệt chấn động từ nó tản ra.
“Không Gian Chi Lực”
Hắc Lân chỉ hơi cảm nhận một chút chấn động ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc này, không khỏi hiện lên vẻ tham lam thì thào một tiếng.
Lực lượng Không Gian mặc dù không thần bí như lực lượng Thời Gian nhưng những cường giả muốn chân chính nắm giữ tinh thông pháp tắc này thì vẫn là ít càng thêm ít.
Đại bộ phận tồn tại Đại Thừa kỳ tuy cũng có thể làm chút chuyện tình như xé rách hư không, nhục thân trực tiếp cách không truyền tống, nhưng quá nửa là phải mượn nhờ sự cường đại của chân nguyên cùng một ít bảo vật không gian mới có thể làm được tới mức độ như vậy, so sánh với chính thức tinh thông Không Gian Pháp Tắc mà nói đương nhiên là không thể đánh đồng được.
Mà một kiên bảo vật có thể khiến cho người ta tham ngộ được Không Gian Pháp Tắc đối với tồn tại Đại Thừa kỳ mà nói, tự nhiên là dị bảo chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu rồi.
Hàn Lập thấy vậy chỉ mỉm cười chứ không mở miệng nói gì.
Bản thân hắn có thể biến ảo thành Thiên Phượng am hiểu lực lượng không gian, nếu muốn tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc thì chỉ cần cho hắn đủ thời gian là có thể nắm giữ được ngay, cho nên đối với bảo vật này hắn cũng không thèm để ý.
Ánh mắt Huyết Nhiên nhìn về phía viên đá màu xanh da trời mơ hồ cũng hiện lên một tia lửa nóng.
Ngược lại ánh mắt Mạc Giản Ly nhìn về phía viên đá màu xanh da trời lại bình tĩnh dị thường, tựa như không hề bị viên đá ẩn chứa Thiên Địa Pháp Tắc này ảnh hưởng.
Tuy Nhiên ngay thời điểm hai người Huyết Nhiên và Hắc Lân còn đang chần chờ, thiếu nữ phía trong huyết vụ quát khẽ một tiếng, một tay giơ lên bắn ra một chum những sợi tơ, ánh sáng màu xanh lóe lên liền đem viên đá màu lam nhạt bao lại trong đó.
“Phanh” một tiếng, viên đá giống như tên bắn hướng về phía thiếu nữ mặc váy đỏ.
Sắc mặt Huyết Nhiên tỏ ra âm tình bất định, nhưng cánh tay chưa phát giác ra đã thò vào trong tay áo như định làm gì đó.
Nhưng vào lúc này, một ánh mắt lạnh như băng sắc như đao kiếm nhìn chằm chằm qua khiến cho khuôn mặt hắn không khỏi cảm thấy đau nhức.
Huyết Nhiên rùng mình, không khỏi đảo qua phía ánh mắt này.
Vị Tu La Thù Tộc Mẫu kia đang dùng ánh mắt nhìn chằm chằm không buông, rõ ràng là có ý cảnh cáo.
Nội tâm Huyết Nhiên hơi thấy kinh hãi, ánh mắt nhanh chóng quét qua Hàn Lập Mạc Giản Ly, phát hiện cả hai người đều bình tĩnh đứng trên cột đá không chút dị động, lúc này tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, ngón tay trong áo buông lỏng ra.
Hắc Lân ở bên cạnh thấy vậy, nội tâm có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đá màu xanh da trời chui vào bên trong huyết vụ.
“Đa tạ mấy vị tương trợ, việc này cuối cùng cũng đại công cáo thành, bảo vật này rốt cuộc cũng đã đến tay bản tộc.” Huyết vụ quay cuồng một hồi sau đó tan ra, một lần nữa hiện ra chân dung thiếu nữ, một tay nâng viên đá màu lam nhạt, vui sướng nói.
“Đồ vật chúng ta đã giúp các ngươi lấy được, số tinh thạch còn lại đâu?” Hàn Lập từ từ đem pháp lực thể nội thu hồi, đánh giá vật trong tay đối phương rồi nhàn nhạt nói.
“Việc này thì yên tâm, mấy vị đạo hữu đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tiểu muội tự nhiên cũng sẽ không làm trái ước định.” Thiếu nữ mặc váy đỏ tự nhiên cười nói, ánh sáng màu lam lóe lên trên tay, viên đã biến mất không thấy đâu nữa, hiện ra là một hộp ngọc màu trắng khác, cũng run lên ném cho Hàn Lập.
“Bá” một phát, toàn bộ ánh mắt bọn người Huyết Nhiên đều nhìn chằm chằm về phía cái hộp.
Thần sắc Hàn Lập không đổi vung tay áo lên, liền đem hộp ngọc nắm vào trong tay rồi đem nắp hộp mở ra.
“Đúng rồi, quý tộc thật là những người thủ tín. Huyết đạo hữu, chúng ta phân phối một chút đi.” Ánh mắt Hàn Lập quét qua trong hộp một lượt, khóe miệng mỉm cười nói.
“Tốt, lấy được số tinh hạch còn lại, chúng ta xem như đã đạt được mục đích, cuối cùng cũng có thể chính thức yên tâm rồi.” Huyết Nhiên cười haha, xoa xoa hai tay nói.
Hiển nhiên so với viên đá màu lam nhạt trong tay thiếu nữ, tấm Lôi Tiêu Phù có thể giảm uy lực của Lôi Kiếp trong suy nghĩ của hắn càng quan trong hơn một chút đấy.
Hắc Lân và Mạc Giản Ly cũng đồng dạng khó che dấu một tia kích động trên khuôn mặt.
Hàn Lập mỉm cười, tay áo hướng vào trong hộp nhẹ nhàng run lên, lập tức bốn viên Tinh Hạch từ đó bay ra, phân biệt bắn tới ba người kia.