Tuyết Liên sơn từ sau khi bị vô tận sương trắng bao phủ đã được hơn mười năm, mọi người đều biết núi này có một vị cao nhân thần thông quảng đại tĩnh tu, hiển nhiên không có ai dám vào khu vực này loạn động làm cho mấy năm nay núi này vẫn im lặng như lúc ban đầu, duy trì tình hình như khi Hàn Lập mới đến.
Mà các thế lực phụ cận, mắt thấy vị “cao nhân” thật sự chỉ muốn tìm một chỗ linh địa để tu luyện, những năm gần đây đều không có hành động khác cũng yên tâm hơn vài phần. Trừ bỏ việc dặn dò môn hạ không được tiến vào khu vực này ra, cũng không có dám động cái gì tay chân.
Vào một ngày, không trung phụ cận Tuyết Liên sơn đột nhiên nổi lên đại tuyết lông ngỗng, một đám bông tuyết thật lớn giống như hoa cây bồ công anh phủ xuống, trong từng trận từng trận cơn lốc như từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ núi non, trong phút chốc khiến cả vùng mờ mịt trắng xóa bông tuyết. Cơ hồ trong khoảnh khắc, trên mặt đất tuyết dày thêm chừng một trượng.
Gió tuyết lớn như thế cho dù ở đây cũng là bất thường. Tu sĩ bình thường cũng không nguyện trong thời tiết này xuất môn, nhưng trên đỉnh núi Tuyết Liên sơn bỗng nhiên bắn ra một đạo chói mắt thanh hồng, chợt lóe lên rồi mất vô ảnh vô tung trong không trung phụ cận. Hơn nửa canh giờ sau, thanh hồng lại hiện ra ở một địa phương khác, không ngờ là đã thoát ly khỏi phạm vi bão táp, xuất hiện ở trên không hoang dã sơn lĩnh. Hào quang chợt tắt, một thanh bào thanh niên hiện ra, làn da ngăm đen, tướng mạo bình thường, đúng là Hàn Lập.
Trải qua hơn mười năm bế quan khổ tu, hắn rốt cuộc cũng đã hoàn thành mục đích. Đem Thái Âm Chân Hỏa hút vào trong cơ thể, bước đầu mà nói là đã ngưng cố thành công. Hắn quả quyết nếu như chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần không gặp vài tên Nguyên Anh hậu kỳ liên tục vây công, hoặc đụng phải loại tồn tại đáng sợ như Nguyên Sát thánh tổ là đủ có thể tung hoành nhân giới tự bảo vệ mình.
Dù sao có ngũ tử ma cùng nhân hình Khôi Lỗi cùng phụ trợ, hắn bất luận là thần thông hay tu vi so với trước đây khi tiến vào Côn Ngô sơn đã mạnh hơn nhiều lắm. Chính là đụng độ tu sĩ sau Nguyên Anh kỳ cũng có thể bảo mệnh.
Mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, hắn phỏng chừng chuyện Côn Ngô sơn cũng đã lắng xuống, cho nên không vì thời tiết mà rời núi, nhằm phương hướng Bắc Minh đảo bay đi.
Ước chừng nửa tháng sau, tu sĩ phụ cận mới ngẫu nhiên phát hiện Tuyết Liên sơn sương trắng đã biến mất, không có một bóng người. Giống như đã bị người ta bỏ lại. Những thế lực tu sĩ kia hơi giật mình, tự nhiên muốn đem khối linh địa này về tay, lại khiến cho một hồi mưa gió đấu tranh nổi lên…
Bắc Minh băng đảo kỳ thật là một bán đảo mà thôi, ba mặt là biển, mặt còn lại nối thẳng với đất liền, cùng sương quận chỉ cách có một châu. Nói ba mặt là biển thực ra cũng không thỏa đáng, chính xác phải nói ba mặt là băng mới đúng.
Bởi vì nơi này là giới hạn cực bắc mà phàm nhân có thể tới, thời tiết băng hàn nước đóng thành băng, tu sĩ nếu là tu vi đê giai cũng không dám khoác áo mỏng mà hành tẩu ở bên ngoài. Khí hậu lạnh như băng, ba phía giáp biển đều là một mảnh băng tuyết khôn cùng. Mênh mông vô bờ băng sơn cơ hồ trải ra vạn dặm, cũng không ai biết chính xác là có bao nhiêu rộng lớn.
Bắc Minh đảo thực tế chẳng qua chỉ rộng trăm vạn lý, tại phía bắc đảo tu kiến một tòa băng thành thật lớn, chính là đại danh đỉnh đỉnh bắc dạ Tiểu Cực cung, được xưng là bắc địa đệ nhất tông.
Nói thật, luận thực lực tông môn Tiểu Cực cung so với Đại Tấn Chính Ma thập đại tông môn cũng không kém hơn bao nhiêu, song vì Bắc Minh đảo quá hẻo lánh, phần lớn tông môn Đại Tấn tu tiên giới căn bản không thừa nhận cung này thuộc biên hải Đại Tấn. Mà xếp nó vào tông môn tu sĩ hải ngoại. Cho nên mới bị bài danh ở ngoài danh sách Đại Tấn tông môn.
Chính ở tại bắc bộ Đại Tấn trong mấy châu quận, tiếng tăm bắc dạ Tiểu Cực cung như sấm bên tai, chỉ sợ so với Thái Nhất môn cùng Thiên Ma tông còn cường hơn vài phần.
Trong những châu quận ở đây, Tiểu Cực cung còn có danh xưng là Bắc Tiên cung. Muốn bái nhập cửa cung tán tu cùng đê giai tu sĩ nhiều vô sô kể. Tiểu Cực cung chiêu nạp môn hạ đệ tử, đồng dạng cũng phân thành nội ngoại cung, nội cung đệ tử chính là thu nạp ở vài đại thế gia trên Bắc Minh đảo, còn ngoại cung đệ tử trúng tuyển là các tiểu thế gia trên Bắc Minh đảo cùng tán tu. Đương nhiên nếu là đệ tử ngoại cung có tư chất kinh người hoặc lập được công lớn cũng có cơ hội chuyển thành đệ tử nội cung.
Nội cung đệ tử không cần đề cập tới, nếu là có người tự nhân tư chất không tốt, muốn bái nhập ngoại cung nhất định phải đi bộ xuyên qua nơi cực hàn rộng lớn cách Tiểu Cực cung mười vạn lý. Bước vào phạm vi này rồi, bởi vì cấm chế mà đê giai tu sĩ không thể ngự khí phi hành, chỉ có dựa vào thần thông tu vi của chính mình để ngăn cản băng tuyết lạnh lẽo. Chỉ cần có thể kiên trì đến được Tiểu Cực cung sẽ được Tiểu Cực cung tiếp nhận thu làm đệ tử ngoại cung. Dù sao vô luận là dựa vào tu vi pháp khí hay là đan dược thông qua nơi đây, đều có thể nói bọn họ đều không tệ. Nhưng là người có thể thành công hiển nhiên là không nhiều lắm. Không ít tu sĩ trực tiếp xông vào trong cực hàn băng địa, vì tiền đồ đại đạo sau này, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong số đê giai tu sĩ hằng năm vẫn có khối người như vậy.
Lúc này đây, cách Tiểu Cực cung mấy vạn lý có hơn mười người thân mang áo choàng da thú, cả người linh quang chớp động. Trong tiếng gào thét của gió tuyết đang gian nan đi tới. Trong thời tiết này bọn họ đã đi được nửa tháng, mấy người trong đó sắc mặt đã tái nhợt vô huyết, cước bộ hơi lảo đảo, nhưng không có người nào dám dừng lại nghỉ ngơi, dù sao nơi này căn bản không thể điều tức hồi khí, chỉ có thể dựa vào linh thạch trong tay cùng pháp lực trong cơ thể đau khổ chống đỡ.
Nhưng có một người sắc mặt đặc biệt khó coi, bộ dáng thở dốc không xong. Một lát sau, hắn đột nhiên cắn răng một cái từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc đổ vào trong miệng một viên đan dược đỏ sậm, sắc mặt vốn tái nhợt liền phục hồi chút huyết sắc. “Cốc đạo hữu, Hỏa Dương đan của ngươi còn có vài viên, nếu như tiếp tục sử dụng thường xuyên như thế căn bản không có biện pháp đi đến Tiểu Cực cung, sau này đến chỗ có mưa đá so với hiện tại còn khó đi hơn mấy lần.” Đằng trước một gã trung niên nhân cả người vây trong lồng bảo hộ màu sẫm vàng cũng không quay đầu lại mà lạnh nhạt nói, tựa hồ đối với tình hình phía sau rất rõ ràng.
“Cốc huynh xin yên tâm, còn có một lọ chưa dùng, hẳn là đủ để đi qua khu vực này.” Gã thanh niên hai mươi mấy tuổi vừa mới ăn đan dược xong gượng cười trả lời, tựa hồ đối với trung niên nhân có chút sợ hãi.
“Vậy cũng tốt, ta cũng không hy vọng mang theo một tên căn bản hy vọng thông qua nơi đây cũng không có”. Người trung niên kia nghe xong câu trả lời của thanh niên lộ vẻ hài lòng. Vòng bảo hộ linh quang chớp động, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Đầy trời gió tuyết đối với y dường như cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Mấy người khác thấy vậy, vội vàng đi theo, giống như chỉ có đi sát người này mới có thể có hy vọng đến Tiểu Cực cung.
Nhưng người trung niên vừa đi được mấy bước, đột nhiên trong miệng vang lên một tiếng kinh ngạc, cước bộ hơi ngừng lại, tiếp theo giật mình hướng lên trời cao nhìn lại. Mấy người khác cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện trong không trung gió tuyết trắng xóa không biết lúc nào đã huyền phù (lơ lửng ) một bóng người xanh nhạt. Mà quỷ dị chính là lấy người này làm trung tâm, trong phạm vi ba bốn mươi trượng tất cả gió tuyết đều bị một cỗ lực vô hình ngăn cách, không thể xâm nhập vào bên trong.
Tên trung niên nhân kia cũng vì dị tượng này mới phát hiện bóng người trên không trung. Trong lòng tất cả mọi người cả kinh, sắc mặt đại biến, có thể mặc kệ cấm chế ở đây mà tùy ý bay lượn. Tựa hồ tu sĩ Kết Đan kỳ cũng vô pháp thực hiện, chẳng lẽ người nay là Nguyên Anh tu sĩ trong truyền thuyết, là Tiểu Cực cung cao giai tu sĩ? Tựa hồ phục sức trên người cũng không quá giống? Những người này trong lúc nhất thời đầy bụng nghi hoặc, hai mặt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm không thôi.
“Các ngươi là tán tu muốn bái nhập Tiểu Cực cung?” nhân ảnh bị thanh quang che khuất kia đột nhiên mở miệng hỏi, nghe thanh âm có vẻ tuổi cũng không quá lớn. Vị trung niên kia tuy tu vi không cao, nhưng là đã gặp qua vài lần cao giai tu sĩ, giờ phút này bị nhân ảnh hỏi giật mình một cái liền phục hồi lại tinh thần. Lúc này vội vàng thi lễ, trả lời: “Vãn bối Cốc Thiên Khải, đúng là người tham gia thí luyện. Tiền bối có gì cứ phân phó.” Trung niên nhân vừa nói, thần tình trên mặt cũng là đầy vẻ tôn kính.
“Ngươi thật ra có chút nhãn sắc. Cũng không có gì, địa phương này hơi cổ quái, ngay cả ta cũng không xác định được phương hướng chính xác mà các ngươi có thể tự nhiên đi tới, là có vật dẫn đường sao?” Thanh niên giọng điệu không nhanh không chậm thản nhiên nói, giống như chỉ là thuận miệng hỏi qua mà thôi.
Nghe được thanh ảnh nói như thế, thần sắc người trung niên nhất thời buông lỏng, song không dám chậm trễ cung kính nói: “Xem ra tiền bối là lần đầu tiên tới Bắc Minh đảo cho nên không biết việc này. Ở Bắc Minh đảo thì khu vực khác cũng bình thường, chỉ là khu vực này đã thuộc phạm vi cấm chế của Tiểu Cực cung. Đại trận này chính là dùng “Thận Lâu Thạch” tiếng tăm lừng lẫy trong tu tiên giới làm mắt trận, có thể tùy cơ đem thần niệm của tu sĩ lệch khỏi quỹ đạo thực tế, người nếu không biết cứ ấn theo thần niệm cảm ứng đi tới sợ rằng vĩnh viễn không thể tới được Tiểu Cực cung. Về phần đám người vãn bối, trước đó ở khu phố nhập khẩu trên Bắc Minh đảo đã mua một mặt Định Nguyên bài. Chỉ cần dựa theo phương hướng chỉ của bài này mà đi tới sẽ không bị lạc đường.”
“Định Nguyên bài!” Thanh ảnh nghe xong ngẩn người ra.
“ Chính là vật ấy, tuy rằng không phải pháp khí quan trọng gì, nhưng cũng phải thân phận rõ ràng, có người đảm bảo mới có thể mua từ cửa hang của Tiểu Cực cung. Hơn nữa một năm chỉ bán ba mươi chiếc, qua một năm pháp khí này dùng xong sẽ tự hành tiêu thất. Vãn bối vì để ngừa vạn nhất, cho nên mua một lần hai chiếc, một chiếc mong tiền bối nhận lấy.”Người trung niên ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên run tay áo bào, một khối viên bàn màu vàng nhạt hiện ra, hai tay dâng lên.
Nhân ảnh màu xanh sờ sờ cằm rồi cười hắc hắc, lập tức không khách khí hướng hư không một trảo. Hoàng quang chợt lóe, Định Nguyên bài đã nhiếp tới trong tay.
Nhân ảnh màu xanh hiển nhiên là Hàn Lập trải qua hơn nửa tháng ngày đêm hành tẩu, rốt cuộc cũng tới Bắc Minh băng đảo.
Hắn vốn cho là dựa vào thần thông chính mình, tự nhiên có thể dễ dàng thông qua cấm chế trực tiếp tiến nhập Tiểu Cực cung. Nhưng tuyệt đối không ngờ đến, vừa đến khu vực này thần niệm liên tục chỉ sai phương hướng, nhất thời không thể tìm được Tiểu Cực cung. Điều này làm cho trong lòng hắn chấn kinh, đồng thời vô cùng buồn bực. Bởi vì hắn lần này là tới tìm người, nếu không dựa vào thần thông mạnh mẽ của mình trực tiếp phá đi cấm chế là được rồi. Đang lúc Hàn Lập muốn chuyển thân tìm phương pháp khác, lại đụng phải đoàn người trước mắt.