Nhân ảnh kia rõ ràng là một gã nam tử trẻ tuổi một thân áo bào xanh, sau lưng còn có một đôi cánh trong suốt, khuôn mặt bình thường nhưng thần sắc lại giận dữ.
Nho sinh cụt tay trong lòng vừa động, thần niệm đảo qua liền ngẩn ra, sau đó liền lộ ra vẻ mừng rỡ hét lớn một tiếng:
"Tiền bối cẩn thận, đầu Thạch Nguyên quy phía dưới đã có linh trí, hết sức đáng sợ! "
"Thạch Nguyên quy? "
Thanh niên vừa nghe vậy, tựa hồ mới phát hiện bốn người cùng một thú phía dưới dùng ánh mắt khẽ đảo qua liền cười ha hả lên:
"Các ngươi là Nhân tộc! Tốt, rất tốt, nơi đây cách Thiên Uyên thành bao xa? "
Nam tử mới xuất hiện căn bản không nhìn tới cự thú phía dưới, bộ dáng như không để vào trong mắt. Mà cự thú linh trí tựa hồ không thấp, nó mơ hồ nhận ra nam tử trên không không dễ chọc, hai mắt xoay chuyển một chút, cũng không dám tuỳ tiện công kích.
"Nơi đây cách Thiên Uyên thành còn một quãng lộ trình nữa, nếu tiền bối không chê, bốn người vãn bối nguyện dẫn đường cho người. "
Hồng giáp đại hán sau khi dùng thần niệm đảo qua một lát, tựa hồ nhìn không thấu tu vi của thanh niên trên, thần tình thay đổi tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, hét lớn một tiếng. Đồng dạng, ba người còn lại cũng luôn miệng gật gật đầu tỏ rõ ý tứ đồng ý với đại hán.
"Dẫn đường! Cũng tốt. Bất quá chờ ta một chút, đầu Thạch Nguyên quy này xem ra cũng có chút tác dụng, để ta thu lấy nội đan của nó trước rồi lên đường sau. "
Thanh niên khẽ mỉm cười, lúc này mới nhìn tới cự thú phía dưới.
Đầu Thạch Nguyên quy này mặc dù không hiểu đám người xung quanh nói gì nhưng từ những cử động của bọn họ mà nói thì nó cũng hiểu được đôi chút, mắt thấy ánh mắt của tên thanh niên trên không nhìn về phía nó, trong lòng không tự chủ được hơi run lên một cái. Nó không lưỡng lự liền gầm nhẹ một tiếng, tiếng gầm vừa ra khỏi miệng liền phun ra một đạo quang trụ thô to hướng về phía thanh niên, đồng thời mười mấy cái xúc tu cùng nhau huy động hoá ra một đám xúc ảnh hướng thanh niên trùm xuống.
Con thú này cảm nhận được tính mạng bị đe doạ, thoáng cái đã bị doạ cho phát điên lên!
Mắt thấy cự thú lấy thanh thế kinh người công kích thanh niên, bốn người phía dưới sắc mặt đại biến vội vàng thúc giục bảo vật tạo thành một tầng quang mạc bao lấy thân mình rồi lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Thanh niên trên không trung thấy vậy nhưng lại cười dài một tiếng. Chỉ thấy từ trong ống tay áo của hắn chợt toả ra một mảnh hôi quang mênh mông chắn trước người. Lam sắc quang trụ sau khi kích lên màn hôi quang liền biến mất tung vô ảnh, xem ra chả được bao nhiêu hiệu quả!
Còn số xúc ảnh đầy trời kia, tên thanh niên ngay cả liếc mắt một cái cũng không cần nhưng hai cánh sau lưng đột nhiên khẽ rung lên một cái, tiếng sấm bắt đầu nổi lên, vô số luồng thanh bạch hồ quang từ trên lông cánh đột nhiên hiện ra rồi "ba ba" vài tiếng hướng cự võng đánh tới. Cùng lúc đó, một cánh tay đen xì của thanh niên từ trong ống tay ào chui ra rồi cũng đánh ra một trảo về phía cự thú.
Tiếng sấm kinh người phát ra!
Một màn kinh người xuất hiện!
Thủ chưởng do cánh tay đen xì phát ra cùng thanh bạch hồ quang trong nháy mắt tụ lại một điểm, ngay sau đó thủ chưởng trong nháy mắt liền hoá thành một cánh tay màu thanh bạch to chừng hơn một trượng do vô số đạo hồ quang đan vào nhau tạo thành. Năm ngón tay đại thủ khẽ phân ra liền xé rách cự võng như xé một miếng giấy, sau đó linh quang chợt loé lên liền biến mất vô ảnh vô tung. Một khắc sau, đỉnh đầu cự thú bên dưới đột nhiên xuất hiện vô số đạo hồ quang, sau đó tất cả hồ quang liền chập lại thành cự thủ lúc trước rồi lấy tốc độ nhanh như lôi quang hoả thạch mà trảo xuống!
Đầu cự thú kia căn bản chỉ kịp thả ra tầng linh quang hộ thể nhưng tầng hộ thể này đối với cự thủ căn bản có cũng như không, chỉ thoáng cái cự thủ đã đánh nát tầng linh quang hộ thể rồi đánh thẳng lên thân thể nó. Sau một tiếng sấm nổ kinh người kèm theo vô số đạo thanh bạch hồ quang li ti tản ra khắp nơi. Những hồ quang này không biết có uy năng đáng sợ gì hay không nhưng đầu Thạch Nguyên quy cứ như vậy đã bị cự thủ đánh cho thành tro bụi, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp.
Điện quang sau khi tản ra bốn phía liền để lại có một viên yêu đan lẳng lặng huyền phù tại chỗ. Thanh niên ánh mắt chợt loé lên, không nói hai lời hướng xuống dưới đánh ra một trảo. Sau một tiếng "sưu" xé gió phát ra, yêu đan đã bị nhiếp vào trong tay của tên thanh niên. Sau khi kiểm tra yêu đan trong tay một lần, thanh niên liền thu lại rồi hướng bốn người bên dưới nhàn nhạt nói:
"Tốt lắm, đi thôi. "
Mà bốn tên Nhân tộc kia sớm trợn mắt há mồm, con cự thú này có bao nhiêu mạnh mẽ bọ họ đã đích thân thể nghiệm qua, ngay cả cái mạng nhỏ của bốn người xém nữa mất trong tay nó, vậy mà lại bị tên thanh niên kia chỉ dùng một kích hời hợt giệt sát ngay trước mặt. Thật bất khả tư nghị. Có lẽ tu vi của đối phương thực sự hơn hẳn những gì bốn người bọn họ đã tưởng tượng ra trước đó.
"Xin hỏi danh tính đại danh của tiền bối, có phải tiền bối đã là Hợp Thể Kỳ tu sĩ? "
Nho sinh sau khi hít một hơi lạnh, vội vàng thi lễ, cực kỳ kính cẩn hỏi.
"Hợp Thể Kỳ? Tại hạ tu vi còn chưa tới được bước đấy. Về phần tên họ, tại hạ họ Hàn. "
Thanh niên kia dùng ánh mắt quét qua nho sinh một cái, bình tĩnh trả lời.
Dĩ nhiên, tên nhanh niên nam tử này chính là Hàn Lập rồi!
Mà hiện tại hắn đã quay trở lại Phong Nguyên đại lục sau hơn trăm năm ly khai. Năm đó hắn sử dụng toà siêu cấp truyền tống trận từ Lôi Minh đại lục thẳng về một chỗ cực kỳ vắng vẻ ở Phong Nguyên đại lục, nơi hắn đến là một nơi được Thiên Vân Tộc đặc biệt phái người tới thủ hộ, dĩ nhiên là không có dị tộc nhân nào khác. Sau khi hắn đưa ra chứng minh thân phận ngọc bài liền tự nhiên bình an rời đi.
Nhưng, con đường trở lại Nhân tộc của Hàn Lập lại là một thiên trường kỳ!
Lấy thần thông hiện tại của hắn cũng đã không kém so với Hợp Thể Kỳ nhưng Phong Nguyên đại lục thật quá lớn, cộng thêm các loại nguy hiểm dọc đường đi nhiều vô số kể, ngoài ra còn có một vài dị tộc. Cho dù Hàn Lập luôn cẩn thận cân nhắc tới hai mươi phần ứng phó tất cả nhưng vẫn gặp phải mấy lần nguy hiểm tới tính mạng. Có một lần hắn bị bảy tám đầu cổ thú tu vi đạt tới Hợp Thể Kỳ truy đuổi mấy tháng thời gian, dựa vào đại lượng linh thạch cùng kinh nghiệm tranh đấu phong phú nên hắn mới có thể thoát khỏi đám cổ thú này. Cũng có lúc hắn rơi vào kỳ hàn hiểm địa, bị một loại hàn khí quỷ dị vô cùng đáng sợ trong đó quấn lấy. Lần đấy hắn không cẩn thận mà rơi vào một dòng suối bên trong đó, nếu không phải bản thân hắn sở hữu năm loại hàn diễm có thể hấp thụ một loại băng hàn chi lực bên trong đó thì có lẽ hắn đã biến thành băng điêu rồi. Cho dù trải qua những chuyện như vậy nhưng hắn cũng phải hao tổn không ít thời gian mới có thể từ bên trong tử địa kia thoát thân thành công.
Lại có một lần hắn đụng phải một đám dị tộc nhân cao giai, đám dị tộc nhân này thấy hắn một thân một mình nên nổi lên tâm tư giết người đoạt bảo. Kết quả là một phen đại chiến nổ ra, cho dù hắn đã đại triển thần uy rồi sử dụng tới Huyền Thiên tàn nhận cùng Phệ Kim trùng liên tiếp đánh chết bảy tám tên Luyện Hư Kỳ tồn tại, ngoài ra còn hai gã Hợp Thể Kỳ bị thương. Đổi lại bản thân hắn cũng dính phải vài vết thương khá nặng cùng một loại kỳ độc nhưng nguyên khí lại không tổn bao nhiêu. Sau đó, để có thể trục xuất kỳ độc cùng khôi phục thương thế, hắn đã tìm một chỗ bí ẩn cùng hơn mười năm thời gian mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Từ đó, lộ trình phía sau hắn tự nhiên phải cẩn thận hơn hẳn nhưng vẫn gặp phải kỳ hiểm không ngừng, khiến hắn buồn bực không dứt.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng biết vì sao khi đám người Hợp Thể Kỳ mỗi khi nhắc tới việc đi du lịch khắp nơi trong đại lục đều biến sắc mà lắc đầu rồi rít. Lấy thần thông của hắn hiên nay cũng mấy lần suýt nữa thì toi mạng huống chi là những tồn tại Hợp Thể Kỳ bình thường chỉ.
Nhưng nói về loại hành động này thì có lẽ cũng chỉ những tồn tại Đại Thừa Kỳ trở lên mới có thể thực hiện được. Dù sao con loại hành động này cũng đi đôi với rất nhiều kỳ hiểm mới có thể ma luyện tâm cảnh của bọn họ được, cũng có vậy mới có thể lần nữa nhận được cơ duyên tạo hoá thuộc về mình.
Giống như trước kia, tuy nguy hiểm trên đường quay về Nhân Tộc là vô cùng lớn nhưng nói tới thu hoạch lại không hề nhỏ chút nào!
Trên đường đi, hắn thu thập được không ít bảo vật cùng tài liệu trân quý các loại, ngoài ra còn có không ít bí thuật, bí pháp của các dị tộc khác do hắn học trộm cùng cướp được. Điều này cũng khiến cho con đường tu luyện về sau của hắn dễ dàng không ít.
Vì để tránh cho dị tộc nhân phát hiện, mỗi lần hắn tiến vào khu vực có dị tộc nhân sinh sống, hắn chỉ có thể tiến vào những thành nhỏ không có cao giai tồn tại. Từ đó, nguy hiểm gặp phải tự nhiên giảm tới cực điểm nhưng cho dù cẩn trọng như thế nhưng hắn vẫn gặp phải đôi ba lần nguy hiểm.
Trong đó có một lần hắn tiến vào một thành nhỏ của một tộc tên là "Minh" ngoài ý muốn gặp được một vị tự xưng là "Lôi Vân Tử". Vị này tu vi rõ ràng chỉ đạt tới Luyện Hư trung kỳ nhưng lại có thể phát hiện ra thân phận của hắn, cho nên hai người lập tức bộc phát một tràng đại chiến. Kết quả là, với ý muốn giết người diệt khẩu nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện ra hắn lại không thể làm gì được tên Luyện Hư trung kỳ này. Mà cái tên Lôi Vân Tử kia lại là kẻ mang thể chất Ngũ Lôi thể trong truyền thuyết, trời sanh có thể khu sử năm loại lôi chi lực bất đồng, cộng thêm hắn lại tu luyện một loại công pháp đã sớm thất truyền ở Linh giới, công pháp này có thể đem thân thể cùng lôi điện chuyển hoá qua lại. Mặc thời gian chuyển đổi cũng có giới hạn do tu vi nhưng Hàn Lập cũng chỉ giương mắt mà nhìn, vô kế khả thi.
Nghịch thiên hơn nữa là vị Lôi Vân Tử này lại là một tên trận pháp tông sư, hắn có thể kết hợp với thể chất đặc thù cùng công pháp của hắn mà nguyên cứu ra một loại độc môn Lôi Quang pháp trận. Loại pháp trận này có thể đem gắn vào bên trong lôi điện tuỳ thời hoá thành các loại pháp trận để khắc địch hoặc là công kích hay phòng ngự, thật sự là không thể tin nổi!
Dĩ nhiên lấy thần thông của Hàn Lập, vị Lôi Vân Tử này đồng dạng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Sau một phen đại chiến mấy tháng trời, hai người ngược lại còn nảy sinh chút giao tình.
Hàn Lập cố nhiên đối với Lôi Quang pháp trận cảm thấy hứng thú vô cùng, còn Lôi Vân Tử lại rất hứng thú với Lôi văn mà Hàn Lập thu được từ Thiên Lôi mộc. Rốt cục, hai người bắt đầu tìm một nơi trao đổi với nhau. Kết quả là Hàn Lập cố nhiên học được vài phương thức thực dụng sử dụng khu sử Lôi Quang pháp trận mà đối phương đồng dạng cũng hấp thụ được một ít Ích Tà Thần Lôi cùng Lôi văn của Hàn Lập.
Lúc này, hai người mới cảm thấy hài lòng cáo từ.
Bất quá, Lôi Quang pháp trận không biết có phải là cực kỳ khó luyện hay không hay là vị Lôi Vân Tử còn giấu điều mấu chốt nào đó không cho hắn biết, kết quả là trong lúc tu luyện lại không thể tuỳ tâm sử dục được, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn khiến hắn buồn bực vô cùng.
Sau đó Hàn Lập đã dành một khoảng thời gian dài nghiên cứu Lôi Quang pháp trận, rốt cục khẳng định tám chín phần là trường hợp sau rồi!
Điều này làm hắn đối với Lôi Vân Tử tự nhiên oán thầm không dứt nhưng dù sao hắn cũng đã động một ít tiểu xảo đối với việc ngưng luyện ra Lôi châu khiến xác xuất thành công vô cùng nhỏ, cho dù mười lần thành công một cũng đã một kết quả rất không tệ.