Thu lấy ống trúc, Hàn Lập lại tiếp tục dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của lão quái mà ở tại Âm Hỏa Điện thêm nửa cảnh giờ, sau đó mới kết thúc.
Sau đó hắn được những Linh Thị kia an bài một chỗ nghỉ ngơi trong điện. Hàn Lập vừa mới đóng cửa lại, lập tức lấy ra trận kỳ, tay giơ lên, mười mấy đạo quang mang bắn nhanh ra, biến mất trong hư không. Một tầng quang mạc màu bạc hiện ra, di dộng trên bốn phía vách tường. Lúc này Hàn Lập mới thở ra một hơi, ngồi khoanh chân xuống bồ đoàn, hai mắt khép hờ tự định giá.
Huyết lão ma lấy thân phận yêu vương Hợp Thể Kỳ khách khí với hắn như vậy thật sự có chút không bình thường, làm cho hắn cảm thấy một sự quỷ dị khó hiểu. Chẳng lẽ việc trợ giúp luyện khôi lỗi lại khó khăn rất nhiều sao, nếu không thì sao lại khiến lão quái tốn tâm tư như thế.
Hàn Lập nhẹ lắc đầu, cảm giác khó hiểu.
Nhưng cho dù đối phương không làm việc này thì hắn cũng không dám không hết sức, hơn nữa còn có thần bí nhân kia, tựa hồ Mộc Thanh và Nguyên Dao, mỹ phụ họ Lam cũng rất muốn mượn sức hắn.
Xem ra ngoại trừ việc bài trừ cấm chế thì còn có nguyên do khác, hơn phân nữa là có liên quan đến việc hắn nắm giữ Ích Tà Thần Lôi. Tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, chỉ chốc lát đã phân tích được bảy tám phần. Qua một hồi lâu, hắn nhẹ thở ra một hơi, lần nữa mở hai mắt.
Mặc dù không biết Trắc yêu vương có mưu đồ gì, nhưng bản thân đang nguy hiểm nên không cần phải quan tâm.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, đột nhiên tay áo rung lên, hơn mười tượng gỗ màu sắc khác nhau bắn nhanh ra, đám người xoay quanh rồi trôi nổi phía trước. Tay hắn phất một cái, một người trực tiếp rơi xuống tay, lam quang trong mắt chợt lóe, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Có lẽ do khoảng cách xa mà không thể nhìn rõ sự ảo diệu của Linh Thị, nhưng hiện tại tay đang cầm, hắn đem thần niệm trực tiếp rót vào tay.
Một lát sau, Hàn Lập chợt mang vẻ dị sắc ném người trong tay lên không trung, sau đó nắm lấy một tên khác, cứ như vậy lặp đi lặp lại, sau chừng một khắc thì hắn đã kiểm tra qua tất cả.
Mặc dù bên trong mỗi tên đều có trận pháp huyền ảo, lấy tạo nghệ hiện tại của hắn thì không thể nhìn ra điều gì, nhưng không giống như bị động tay động chân, hay là lưu lại ấn ký gì. Đương nhiên Hàn Lập vẫn không hoàn toàn khẳng định, dù sao thì Linh Thị vẫn là thuật viễn siêu so với nhân giới.
Cũng may mà Huyết lão quái đem thuật này giao đầy đủ cho hắn, hắn chỉ cần khổ tâm nghiên cứu thì cũng có thể hiểu rõ khôi lỗi thuật này. Đến lúc đó những tên này có chuyện hay không thì hiển nhiên có thể biết rõ.
Trước đó hắn sẽ không vận dụng mấy thứ này, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập lật tay lấy ra một cái hộp màu vàng nhạt, trên đó có dán phù văn kỳ lạ, vừa nhìn là biết không phải vật thường. Hàn Lập phất tay đem tất cả vào hộp rồi dán thêm nhiều loại phù khác lên trên. Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập mới thật sự thả lỏng, mới đưa ống trúc ra, dùng thần thức nhập vào nghiên cứu một phen. Hắn rất nhanh trầm tịch trong một loại bí thuật mới tinh ảo diệu. Cho đến khi ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa, hắn mới tỉnh lại, phất tay giấu đi ống trúc rồi đứng dậy. Cửa mở ra, một tên Linh Thị đang đứng chờ.
Danh linh này không thể nói chuyện, nhưng sau khi phất tay thì một đoàn huyết quang phát ra, bên trong truyền đến thanh âm lo lắng của Huyết lão quái: “Tiểu hữu, mời đi theo tên Linh Thị này đến Huyết Luyện Đường. Ta muốn chính thức bàn về chuyện luyện chế khôi lỗi.” Chỉ ngắn ngủn một câu, sau đó thanh âm Huyết lão quái cũng biến mất, đồng thời huyết quang cũng tiêu tán. “Đi trước dẫn đường đi!” Hàn Lập không khách khí, phân phó một tiếng.
Linh Thị khom người rồi phiêu phiêu bước đi không một tiếng động.
Nếu hôm qua chưa tìm hiểu khôi lỗi bí thuật của Huyết lão quái thì có lẽ Hàn Lập còn có hứng thú, nhưng hiện tại nhìn thoáng qua thì lại không chút biểu tình. Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập xuất hiện tại một chỗ bí ẩn trong Huyết Diễm Cung, cảnh vật xung quanh khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Huyết Luyện Đường này đúng là dùng một khối thủy tinh lớn xây dựng trên nền dung nham. Ước chừng ba bốn trăm trượng, bốn vách tường đều có bạch quang chớp động.
Nhìn xuyên qua lớp thủy tinh thì chỉ thấy khắp nơi bên ngoài toàn là dung nham, mà vách thủy tinh lại không chút sứt mẻ, trong thính đường cũng không hề cảm thấy nóng.
Nhưng tất cả những thứ này cũng không khiến Hàn Lập giật mình, mà cái khiến hai mắt hắn nhìn chăm chú chính là một thân người cao ngàn trượng phía trong dung nham, phảng phất như một siêu đại khôi lỗi. Khôi lỗi này thân mặc chiến giáp đen thui, song chưởng cũng đen, da thịt lóe ra ánh hồng, nhưng khi nhìn thấy đầu nó thì Hàn Lập lại lạnh người.
Trên đầu khôi lỗi chẳng những có một cái sừng trắng, mũi sư tử, mà lại còn có thêm bốn con mắt quỷ dị màu đỏ. Hai con mắt giống như thường nhân, hai con xuất hiện hai bên trái phải, hai con còn lại thì lại xuất hiện phía sau đầu.
Mỗi con mắt đầu chuyển động, phát ra hàn quang lành lạnh, làm cho người ta có cảm giác nổi da gà.
“Đầy là Tử Huyết khôi lỗi của tiền bối sao, nhìn qua hình như có linh tính, chẳng lẽ tiền bối đã dùng bí thuật Dung Linh Nhập Thể!” Nhìn khôi lỗi một lúc, Hàn Lập hít sâu một hơi rồi mở miệng nói.
“Hắc hắc, xem ra tối qua tiểu hữu quả thực đã nghiên cứu không ít bí thuật khôi lỗi. Không sai, đích xác là Dung Linh Nhập Thể. Bất quá chỉ là một chút mà thôi, trong đó lão phu tự mình để lại một tia phân thần.” Tại thính đường xuất hiện một gã huyết bào nhân, hắn thấy Hàn Lập kinh ngạc thì cười quái dị nói.
“Thì ra là thế, vãn bối cũng hiểu được khôi lỗi kinh khủng như thế căn bản không thể tự nhiên khu sử, lấy thần niệm cường đại của tiền bối thì cho dù một tia phân thần cũng tuyệt đối không thành vấn đề.” Hàn Lập rốt cục dời ánh mắt khỏi khôi lỗi, cười khổ nói.
“Tiểu hữu cũng từng thấy qua khôi lỗi của tại hạ, biết lão phu vì sao muốn đạo hữu tới Huyết Diễm Cung, ngây ngốc trong thời gian dài như thế. Ta cũng không muốn tiểu hữu làm chuyện gì khác, chỉ cần tiểu hữu quán chú vào khôi giáp một chút Ích Tà Thần Lôi là được. Sau đó ta căn cứ vào biến hóa của thần lôi, tùy thời làm một trân cải biến. Trong quá trình đó không được có chút phân tâm, nếu không sẽ uổng phí tất cả công sức trước đó.” Lời nói của Huyết lão quái chợt trở nên nghiêm trọng. “Vâng, vãn bối tất cả đều nghe theo tiền bối chỉ huy, chắc chắn sẽ làm người hết sức hài lòng!” Hàn Lập nói.
“Tốt lắm, tiểu hữu yên tâm, lão phu sẽ không để ngươi không công, sau khi luyện chế xong khôi lỗi, ngoại trì phương pháp luyện chế Linh Thị lúc trước, lão phu sẽ cấp cho đạo hữu một số đồ vật khác.” Huyết lão quái sau khi nghe xong thì dường như cực kỳ cao hứng, vui vẻ cười lớn nói.
Lập tức chỉ thấy huyết bào nhân bắt quyết, đồng thời trong miệng niệm chú.
Một màn khó tin xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy đầu khôi lỗi phía dưới chợt động, sáu con mắt đỏ tươi đồng thời chớp động, hay tay cũng bắt quyết, nhất thời quanh thân phát ra vạn đạo tử mang.
Nơi tử mang đi qua, dung nham lập tức thối lui, trong nháy mắt kết thành một tử sắc kết giới thật lớn phía dưới.
Cơ hồ đồng thời lúc đó, bạch quang dưới chân huyết bào nhân chợt lóe, nguyên bản mặt thủy tinh cực kỳ kiên cố bỗng hư ảo rồi biến mất, thân hình hai người nhất thời rơi xuống.
Mặc dù Hàn Lập có chút ngoài ý muốn nhưng đôi cánh sau lưng run lên, tự ổn định thân hình. Mà Huyết lão quái thì thả ra huyết quang.
Thân hình Hàn Lập hạ xuống, nháy mắt đã đứng tại một chỗ cao trên đầu khôi lỗi. Con mắt đỏ của khôi lỗi chợt động, nhìn thẳng vào Hàn Lập.
Hàn khí sau lưng Hàn Lập nổi lên, thân hình ngưng trệ, phảng phất như bị một cổ cự lực vô hình vây lấy. Trong nháy mắt sắc mặt Hàn Lập đại biến, mồ hôi hột xuất đầy trên trán. Cũng may yêu mục chuyển qua chỗ khác, lập tức khôi phục vẻ bình thường. Lúc này Hàn Lập mới thở nhẹ một hơi, vuốt mồ hôi trên trán. Giờ phút này hắn mới hiểu được tại sao Huyết lão quái lại coi trọng khôi lỗi này như thế.
Nếu chỉ luận về thực lực của Tử Huyết khôi lỗi thì sợ rằng còn mạnh hơn cả Huyết lão quái, nếu không sẽ không thể tạo ra áp lực lớn như vậy. Mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã xuất ra Phá Diệt Pháp chống cự lại ánh mắt đáng sợ kia.
Cũng may nhờ có Đại Diễn Quyết mới có thể miễn cưỡng nhịn được. Có thể thấy được khôi lỗi này chẳng những vô cùng to lớn mà thần niệm lại càng huyền diệu. Trong lòng có chút hoảng sợ, Hàn Lập cũng không dám đứng trên đầu nó nữa, nhanh chóng bay xuống phía dưới, tới ngay trước ngực khôi lỗi. Huyết bào nhân đã sớm chờ hắn ở chỗ này. Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, có chút ngẩn người, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Chiến giáp này nhìn gần thì bóng loáng như gương, chẳng có bộ dáng của trận phụ. “Chẳng lẽ lão quái muốn…” Hàn Lập có chút nói thầm.
“Hàn huynh, bởi vì muốn phối hợp với Ích Tà Thần Lôi của ngươi, cho nên ta sẽ đem Minh Ấn Phù Trận trên khôi giáp diễn giải một lượt cho ngươi. Sau đó lúc bắt đầu Minh Ấn Phù Trận thì ngươi sẽ rót Ích Tà Thần Lôi vào, sau khi hoàn thành ta mới có thể đem Phù Trận cùng Ích Tà Thần Lôi phong ấn. Nếu có gì không ổn ta sẽ tùy thời báo cho ngươi biết….” Lời này của Huyết lão quái làm Hàn Lập cứng người.