"Nguyên lai tiền bối sớm có dự liệu, xem ra Quả Nhi nhiều chuyện rồi!" Chu Quả Nhi chớp chớp đôi mắt cung kính nói.
"Chẳng qua lời của ngươi cũng không phải là không có đạo lý, chuyến này không thể xem nhẹ được. Sau khi vào Ma giới ta đã đại chiến mấy trận thì chắc hẳn mọi người đều biết chúng ta. Lần này tiến vào Lam Bộc hồ chẳng những phải thay đổi dung mạo mà còn tách ra hành động. Quả Nhi, ngươi đi theo Giải đạo nhân một thời gian đi. Ta trước tiên sẽ lẻn vào Lam Bộc thành tìm hiểu tin tức trước, chỉ cần không đối mặt với bậc Đại Thừa thì chắc hẳn sẽ không có gì nguy hiểm." Hàn Lập từa hồ như có điều gì cần nhắc, không chút lưỡng lự phân phó xuống.
"Tiền bối đã phân phó như vậy, Quả Nhi xin tuân mệnh." Chu Quả Nhi tự nhiên không dám trái ý Hàn Lập, cộng thêm vừa có thể ở cùng một chỗ với Giải đạo nhân, trong lòng ngược lại còn có chút vui mừng.
Tiểu nha đầu này trước giờ cũng không rõ thân phận khôi lỗi của Giải đạo nhân, cũng không biết vì sao đối với người này lại cực kỳ có hảo cảm.
Giải đạo nhân nghe vậy chỉ hơi gật đầu, sau đó lại tiếp tục đứng yên tại chỗ, một lời không nói. Thân là nguỵ tiên khôi lỗi, ngay cả khi đã có linh tính nhất định nhưng căn cứ vào khế ước cùng Hàn Lập trước kia, cộng thêm đã sớm nhận được không ít Nguỵ Tiên Lộ thì tự nhiên càng thêm phối hợp.
Hàn Lập cười nhạt một tiếng, cũng không để ý tới thái độ của đối phương. Bản thân hắn cũng coi như là tinh thông khôi lỗi thuật, hơn nữa trong khoảng thời gian cùng chung sống với Giải đạo nhân sớm đã đem tính cách người này hiểu rõ ràng.
Mặc dù bề ngoài Giải đạo nhân cùng với thường nhân không có gì khác biệt, hơn nữa lại có năng lực tự chủ khá cao. Nhưng từ sớm đã bị cố chủ hạ mấy loại cấm chế, cũng không thể dễ dàng làm trái với những gì ghi trong khế ước. Nếu không ngày đó hắn cũng không thể dựa vào lục dịch từ tiểu bình thần bí dẫn dụ, một hơi đem hắn ra từ lôi hải thành hộ vệ tạm thời bên mình được.
Nếu không phải mấy vị Thuỷ tổ Ma tộc phải lo đến nhiều sự tình khác không cách nào phân tâm đối phó hắn. Hơn nữa những Thánh Tổ bình thường khác lại ngại tổn hại đến thân phận của mình nên cũng không dám làm ra chuyện liên thủ đối phó hắn. Nếu không Hàn Lập sao có thể bình yên một đường lưu lại Ma giới cho tới nay.
Sau khi Hàn Lập dặn dò thêm Quả Nhi mấy câu, xương cốt trên người liền phát ra một trận kêu lốp cốp, thân thể thoáng cái cao lên gần một thước, dung mạo theo đó cũng biến đổi thành một gã trung niên nam tử nho nhã.
Hàn Lập lại giẫm chân một cái rồi hoá thành một đạo ô quang thẳng về phía sâu trong hồ nước bay đi. Mà Giải đạo nhân mắt thấy Hàn Lập đã đi xa liền không chút báo trước vung tay áo lên, một mảnh kim quang cuộn ra đem Chu Quả Nhi thoáng cái biến mất ngay trên đỉnh ngọn đồi.
Lấy tu vi của Hàn Lập hôm nay thì ngay cả độn quang không có toàn lực thúc dục nhưng độn tốc cũng cực kỳ kinh người. Chỉ một lát công phu liền bay được mười mấy vạn dặm. Lúc này, ở xa xa phía trước chợt xuất hiện một cái đảo nhỏ, phía trên cũng có một ít mô hình kiến trúc đơn giản, thỉnh thoảng lại có vài tên Ma tộc từ bay ra bay vào. Mà ở trên tiểu đảo cũng có một ít thuyền lớn nhỏ màu đen thi thoảng chở theo một ít ma nhân hướng về phía sâu trong hồ bơi đi.
Hàn Lập đối với tất cả cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Hắn sớm đã dự định tiến vào Lam Bộc hồ thì tự nhiên đối với tình huống nơi này đã tìm hiểu kỹ lưỡng rõ ràng, biết rõ ở sâu trong Lam Bộc hồ đã bị vài tên Thánh tổ liên thủ bố trí một toà đại hình cấm chế cấm không. Nếu tu vi không vượt qua cấp bậc Ma tôn, một khi tiến vào bên trong liền lập tức mất đi khả năng phi hành, chỉ có thể đường hoàng dùng thuyền tiến về sâu trong Lam Bộc hồ.
Hàn Lập mặc dù không chịu sự hạn chế của cấm chế nhưng cũng không muốn cho cao giai Ma tộc nơi đây chú ý, cho nên hắn hướng về một phía tiểu đảo hạ xuống.
Ngay khi hắn hai chân vừa chạm đất thì một gã da ngăm đen, vóc người ở phụ cận lập tức chạy tới.
"Vãn bối Quan Ương ra mắt tiền bối, tiền bối có phải muốn đi tới Lam Bộc thành? Thuyền của tiểu nhân mặc dù không lớn nhưng tốc độ tuyệt đối là số một trên đảo này!" Người này bề ngoài cũng chả khác gì những thấp giai Ma tộc là mấy. Trước tiên hắn hướng về Hàn Lập nhanh nhảu thi lễ sau đó ngoác rộng miệng lộ ra hàm răng trắng bóc liến thoáng nói.
"Nga, tu vi của ngươi chẳng qua chỉ là một tên Trúc Cơ nho nhỏ nhưng khẩu khí lại lớn như vậy. Sẽ không phải là nói quá chứ?" Hàn Lập thoáng đánh giá ma nhân trước mắt, rồi thoáng đưa ánh mắt đảo qua hơn mười con thuyền gỗ phía trước, bộ dạng không cho là đúng nói.
"Tiền bối yên tâm, nếu lời tiểu nhân có gì không đúng, lúc đó sẽ tình nguyện trả lại gấp đôi ma thạch." Quan Ương mặc dù không nhìn ra tu vi nông sâu Hàn Lập nhưng chỉ bằng thần thái hay khí thế trên người hắn cũng biết đối phương tuyệt đối không phải là tồn tại Kết Đan hay Nguyên Anh bình thường. Cho nên cũng không dám chậm trễ chút nào, một tay vỗ ngực lớn tiếng cam đoan.
"Tốt, nếu ngươi đã nói thế ta liền lên thuyền của ngươi. Ma thạch nhiều ít không thành vấn đề nhưng mấu chốt là phải nhanh, ta yêu cầu sớm đi tới Lam Bộc thành." Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp một cái, phát hiện đối phương nói không giả nên cũng gật gật đầu.
"Tiền bối yên tâm, tiểu nhân tuyệt sẽ không khiến tiền bối thất vọng. Tiền bối, mời đi theo ta, thuyền của tiểu nhân ở ngay bên kia." Quan Ương mừng rỡ, có chút cấp bách khom người rồi vội vàng cung kính chỉ một chiếc thuyền nhỏ gần đó nói.
Hàn Lập hai mắt nhìn về phía con thuyền không nói một lời, lúc này liền sải bước hướng bên đó tiến tới. Quan Ương lúc này trong lòng tự nhiên vui mừng không thôi, cũng vội vàng theo sau.
Sau thời gian tầm bữa cơm, chiếc thuyền nhỏ màu đen liền rời khỏi tiểu đảo rồi như tên bắn hướng về phía trước phóng đi như bay.
Hàn Lập ngồi ngay ngắn ở mũi thuyền lẳng lặng nhìn nam tử Ma tộc để trần dùng song chưởng huy động cực nhanh hai cây chèo gỗ đen nhánh. Hai cây chèo gỗ này mặt ngoài chớp động lam quang nhàn nhạt, mỗi một lần khuấy xuống mặt nước liền đem theo đại lượng nước hồ hướng về phía sau cuốn lên, hình thành hai cánh hoa trắng ngà thật dài.
"Quả nhiên ngươi nói không ngoa, nguyên lai là dựa vào hai kiện ma khí thấp giai hữu dụng này." Hàn Lập có chút hứng thú nhìn chốc lát, đột nhiên cười nói một câu.
"Tiền bối nói đùa, hai kiện pháp khí thấp giai này của tiểu nhân dù sao cũng được coi như là trấn gia chi bảo. Tổ tiên tiểu nhân cũng nhờ nó này mà kiếm cơm. Mặc dù không thể nói chúng tốt hơn so với đám ma khí khác nhưng có chúng, công việc của tiêu nhân cũng coi như tốt đẹp, tiểu nhân cũng là chỉ kiếm miếng cơm ăn mà thôi."
Quan Ương một bên ra sức chèo thuyền, một bên thành thực đáp.
"À, nghe khẩu khí ngươi cũng coi như là thổ địa nơi này, một ít tình huống của Lam Bộc thành cũng coi như là hiểu rõ?" Hàn Lập trong lòng khẽ động, nhưng thần sắc lại ung dung, hỏi một câu.
"Nếu là những chuyện bình thường thì tiểu nhân tự nhiên rõ như lòng bàn tay. Nhưng những sự tình có chút bí ẩn thì cũng khó mà nói trước được. Nói cho cùng là do tu vi vãn bối có hạn mà sự tình cao tầng tự nhiên không thể nào tiếp xúc đến." Quan Ương không chút lưỡng lự đáp, hiển nhiên loại câu hỏi này cũng là thương xuyên gặp phải.
"Hắc hắc, yên tâm. Những chuyện có chút bí ẩn ta tự nhiên không có khả năng hỏi ngươi." Hàn Lập đối với câu trả lời không chút dấu diếm của đối phương không khỏi khẽ cười một tiếng.
"Tiền bối cứ hỏi, vãn bối tuyệt đối tri vô bất ngôn*." Quan Ương trong lòng thả lỏng, vội vàng đáp.
"Ân, ta muốn biết Huyết Nha mễ tại Lam Bộc thành có nơi nào bán ra hay không. Đồ vật bực này hẳn là sẽ không bán ở nơi phường thị bình thường chứ?" Hàn Lập trầm ngâm một chút liền thử hỏi một câu.
"Ha hả, tiền bối hoá ra cũng vì Huyết Nha mễ mà tới. Việc này tiền bối coi như là tìm đúng người. Chẳng biết tiền bối muốn mua một hai miếng hay là có ý định mua một lượng thật lớn?" Quan Ương nghe xong câu hỏi của Hàn Lập, vẻ mặt lộ ra chút hưng phấn hỏi ngược lại một câu.
"Chỉ mua một hai miếng thì như thế nào? Mua số lượng nhiều thì ra sao?" Hàn Lập nhướng mày, hỏi lại.
"Tiền bối nếu muốn mua vào một hai miếng mà nói thì chỉ cần đi vào mấy cửa hàng chuyên môn bán thứ này là dễ dàng có được. Nhưng người muốn mua được thì phải có tu vi ít nhất là Hoá Thần kỳ trở lên, hơn nữa mỗi người nhiều nhất chỉ mua vào được hai miếng. Nếu lại tiếp tục muốn mua thêm thì nhất định phải ở lại Lam Bộc thành trên một năm trở lên mới có được tư cách này. Chẳng qua đây chỉ là bề ngoài, tiền bối nếu thật lòng muốn mua số lượng lớn vật này thì dĩ nhiên vẫn có một số biện pháp đặc thù. Ngoài ra nếu tiền bối chấp nhận loại Huyết Nha mễ phẩm chất không tốt thì tự nhiên số lượng cũng không nhỏ." Nụ cười trên mặt Quan Ương càng ngày càng đậm, mồm miệng liên tục giải đáp.
"Nhưng nếu cùng với số lượng đó nhưng là thượng, cực phẩm Huyết Nha mễ thì sao đây?" Hàn Lập thần sắc không đổi, chậm rãi nói.
"A, tiền bối nếu mang theo mục đích này mà tới thì sợ rằng không có khả năng a. Bên trong thành, thượng phẩm Huyết Nha mễ chính là khống chế phi thường nghiêm mật, căn bản là không có dễ dàng để lộ ra bên ngoài." Quan Ương vừa nghe thế, trên mặt không nén được vẻ khó xử.
"Điểm này ta cũng rõ ràng. Nếu thật có thể ở bên ngoài mua được đủ số thượng phẩm thì ta đâu phải tự mình lặn lội tới Lam Bộc hồ làm gì. Hơn nữa, ta trước nay cho rằng trên đời này không có chuyện gì là không thể, chỉ là ngươi trả giá đủ cao hay không hay thôi." Hàn Lập chăm chú nhìn nam tử Ma tộc trước mặt, không chút cảm xúc nói.
"Điểm này sợ rằng vãn bối thật không thể giúp gì cho tiền bối được rồi. Chẳng qua tiền bối có thể vào thành nghe ngóng một phần, nói không chừng thì người khác có biện pháp cũng nên." Quan Ương do dự một chút nhưng vẫn chỉ là cười khổ đáp.
Hàn Lập nghe vậy khoé miệng hơi vểnh lên một cái, liền gật đầu không nói gì thêm, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thuyền nhỏ dưới Quan Ương ra sức huy động, vẫn dùng tốc độ cực nhanh hướng về trung tâm Lam Bộc hồ phóng đi.
Hai canh giờ sau, phía trước rốt cục cũng hiện lên một điểm đen, hơn nữa theo tốc độ đi tới của tiều thuyền cuối cùng trước mắt hiện ra một toà đảo lớn dần dần hiện ra trước mắt.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại, bên trong đồng tử lam mang chớp động, liền đem tình hình trên đảo thu vào trong mắt hết thảy, dọc theo vùng ven hòn đảo bất ngờ lại xây dựng một toà đại thành không nhỏ.
Thành này từ ngoài nhìn vào ngoại trừ toàn thân dùng một loại cự thạch màu lam nhạt xây lên thì hết thảy mọi thứ còn lại đều không khác so với một đại thành Ma tộc khác là mấy. Tường thành cũng cao hơn mười trượng, phía trên đứng đầy Ma tộc vệ sĩ vũ trang đầy đủ.
Phương hướng hai người Hàn Lập đi tới cũng đúng chính là phía đại môn, cũng có một đám Ma tộc canh giữ nơi này.
Chú thích:
*Tri vô bất ngôn: Có gì nói nấy, biết gì khai nấy.