Trên đảo nhỏ, Hàn Lập đang ở bên trong màn hào quang bạc, ngửa đầu đổ vào bên trong miệng một giọt linh dịch, sau đó nhìn một chút bình nhỏ trong tay, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Đây đã là giọt linh dịch thứ năm hắn đã nuốt. Kim quang bên ngoài không hề yếu đi chút nào. Nhưng kim diễm bên ngoài nó so với lúc đầu đã nhỏ hơn một ít. Xem ra trải qua thời gian tiêu hao dài như vậy, đối phương đã bắt đầu chống đỡ không được. Nói vậy thì một đoạn thời gian tiếp theo là lúc hắn thoát khốn.
Sau khi tự đánh giá đến đây, bạch quang trong tay Hàn Lập chợt lóe lên, thần sắc tỉnh táo đem bình nhỏ cho vào bên trong Túi trữ vật, đồng thời ngẩng đầu nhìn âm vân trên bầu trời một chút, trên trán không khỏi nhíu lại.
Mới vừa rồi lục sắc quang trụ phát sinh dị biến trên bầu trời hắn đương nhiên thấy rất rõ. Mà phương hướng cột sáng kia truyền ra là nơi mà Nguyên Dao làm phép. Mặc dù không biết được tình hình chi tiết bên kia nhưng xem bộ dáng ‘ô vân áp đỉnh’ thì cũng không phải là hiện tượng Hoàn Hồn Thuật đã hoàn thành.
Đó là ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu Hàn Lập, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Trước khi thoát khỏi sự vây khốn của kim quang thì bản thân mình còn lo chưa xong, tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều về việc này.
Bây giờ hắn thở nhẹ ra một hơi. Các pháp bảo trong cơ thể bắt đầu nóng lòng muốn thử, đồng thời đôi cánh bạc vốn đã biến mất sau lưng một lần nữa như có như không hiện ra.
Ôn Thiên Nhân trên kim diễm không còn vẻ đắc ý khi vây khốn Hàn Lập. Ngược lại sắc mặt xám trắng, trên đó còn hiện ra một tầng hắn khí mờ mờ. Chiếc sừng màu vàng trên trán so với hôm qua chỉ còn khoảng một phần ba mà thôi, chỉ còn dài khoảng hơn một tấc.
Bây giờ bị sắc mặt vị Lục Đạo Truyền Nhân này âm trầm đến dọa người. Trong lòng vừa sợ lại vừa giận, lại mang theo một tia sợ hãi mơ hồ.
Kim quang thần diễm này, uy lực của nó có bao nhiêu lợi hại, thân là chủ nhân của pháp bảo hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
Khi bắt đầu, hắn nói đối phương có thể ở trong kim diễm chống đỡ được một canh giờ kỳ thực đã khuếch đại ra. Dựa theo ý nghĩ chính thức của hắn, đối phương ngay cả nửa canh giờ cũng khó có mà cầm cự được.
Cứ như vậy, mặc dù là hắn đã tiêu hao một chút nguyên khí nhưng có thể tiêu diệt được cái họa lớn này, hắn cũng cho là đáng giá.
Nhưng sau nửa canh giờ, đối phương ở bên trong kim diễm ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Đến một canh giờ, khí tức của đối phương không có biến mất, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi trải qua hai canh giờ, màn hào quang của Hàn Lập vẫn kiên cố như trước, Ôn Thiên Nhân cảm thấy có chút không ổn.
Hắn mơ hồ cảm giác được chính mình đang làm một chuyện ngu xuẩn. Đối phương căn bản không sợ cùng với hắn hao tổn pháp lực.
Rõ ràng nếu không phải trên người có mang theo một vật có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực, thì cũng có huyền cơ khác bên trong.
Mà theo hắn biết, có thể nhanh chóng hồi phục pháp lực cũng chỉ có vạn niên linh dịch vô cùng trân quý mà thôi. Chẳng lẽ đối phương có được vật đó?
Ôn Thiên Nhân rất nhanh liền đoán ra được chân tướng.
Nhưng bây giờ hắn đã lâm vào thế cưỡi hổ, đầu tiên là quá nửa chân ma hóa thân đã bị diệt, tiếp theo không tiếc tổn hao chân nguyên vận dụng ‘Bát Môn Kim Quang Kính’, bây giờ tu vi của hắn giảm xuống không ít.
Hàn Lập sau khi thoát khốn, thì cho dù hắn có liều mạng đi nữa thì phần thắng tuyệt đối không cao.
Bất quá Ôn Thiên Nhân cũng biết rõ, ngàn năm linh dịch là loại đồ vật nghịch thiên. Một tu sĩ không có khả năng mang theo nhiều trên người được.
Bởi vậy, trong lòng hắn sau khi suy nghĩ liền tiếp tục dùng kim diễm này luyện hóa Hàn Lập.
Sau lần liều mạng này, khi trở về hắn phải bế quang hai ba mươi năm mới có thể khôi phục được nguyên khí. Chỉ cần Kim quang thần diễm này tiêu hao hết linh dược của đối phương, lại đem luyện chế thành tro thì cũng đáng.
Một trận giằng co này kéo dài đến bây giờ.
Mỗi khi trải qua một khắc chung (15 phút), sắc mặt vị Lục Đạo Truyền Nhân này càng thêm xanh.
Đến hiện tại, màn hào quang màu bạc bên trong kim diễm vẫn dị thường ngưng kết, không có chút dấu hiệu nào bị hỏng lộ ra ngoài.
Mà Ôn Thiên Nhân lại không cách nào duy trì lâu được nữa.
Bây giờ hắn cấp tốc suy nghĩ, muốn tìm một biện pháp thoát khỏi khốn cảnh trước mắt này. Mà lục sắc quang trụ vùa mới xuất hiện khiến cho trong lòng hắn mơ hồ có được một ý nghĩ.
“Tử Linh! Ngươi bây giờ đi đến chỗ của hắn, đem đồng bạn của hắn bắt đến cho ta. Người nọ hẳn là đang ở thời khắc quan trọng khi làm phép, không có sức phản kháng” Ôn Thiên Nhân mấp máy đôi môi đang muốn phát khô kia, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh cho Tử Linh tiên tử đang đứng ở phía xa xa kia. Bộ dáng ôn nhu ban đầu với cô gái này hoàn toàn biến mất, ngược lại lộ ra vẻ hung ác dữ tợn.
Vừa nghe xong những lời này, thần sắc của Tử Linh tiên tử vẫn đang đứng đợi tại chổ khẽ biến.
Lần này đấu pháp thật sự là một lần nữa khiêu chiến lý trí của nữ tử này. Nàng vốn cho rằng Hàn Lập bên trong kim diễm căn bản không chống đỡ được bao lâu. Nhưng đã trải qua một đêm, Hàn Lập vẫn bình yên vô sự, Ngược lại, Ôn Thiên Nhân lại lâm vào khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan, điều này khiến cho trong lòng nữ tử này sợ hãi.
Những lời nói của Ôn Thiên Nhân vừa lọt vào trong tai của Tử Linh, tiên tử thông tuệ tuyệt đỉnh như nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu rõ được dụng ý của đối phương.
Vị Thiếu chủ Nghịch Tinh Minh này muốn dùng người đang làm phép nọ áp chế Hàn Lập, làm cho hắn ném chuột sợ vỡ đồ!
Hàn Lập nếu đồng ý đứng hộ pháp ở bên ngoài, hẳn là giao tình không nhỏ mới đúng.
Bất quá nếu như vậy, vị Lục Đạo Truyền Nhân cao ngạo luôn tự đề cao chính mình phải lâm đến bước đường sơn cùng thủy tận như vậy, ngay cả thủ đoạn này cũng dùng đến.
Tử Linh khôi phục lại thần sắc lạnh lùng như cũ, không có hành động như hắn nói.
Ôn Thiên Nhân nhìn thấy như vậy, hàn quang trong mắt hiện ra, âm thanh lạnh âm trầm hơn.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngưoi cảm giác được tu vi của bổn công tử đại giảm, muốn kháng mệnh phải không? Hay là do lúc đầu gia nhập bổn minh vô cùng miễn cưỡng, muốn trốn tránh khỏi bổn mình? Bổn minh bây giờ hùng cứ một nửa Loạn Tinh Hải, bẳng vào một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ như ngươi có thể trốn đi nơi nào? Tốt nhất nên nghe theo lời phân phó của bổn công tử, hành động kháng mệnh vừa rồi ta có thể xem như chưa từng phát sinh qua, sẽ không truy cứu” Những lời nói của Ôn Thiên Nhân này vừa cứng vừa mềm. Thần sắc tiên tử biến đổi mấy lần, quay đầu nhìn sang đoàn kim diễm kia, trong lòng nhất thời chần chờ không thôi.
Ngay lúc nàng chưa biết phải làm gì thì ở bầu trời xa xa đã có độn quang bay đến, chờ cho đến gần thì Tử Linh cùng Ôn Thiên Nhân đồng thòi nhận ra chúng nữ tu và chiếc thú xa.
Ôn Thiên Nhân nhìn thấy như vậy trong lòng mừng rỡ, mà Tử Linh tiên tử lại cười khổ trong lòng.
Các nữ tử Trúc Cơ Kỳ lúc bắt đầu không đáng kể chút nào, nhưng bây giờ đến chính là đại ân của Ôn Thiên Nhân.
Nhưng không chờ cho nét cười khổ của Tử Linh tiên tử biến mất.
Cùng chúng nữ tu ở trên không trung, còn có mười mấy độn quang khác bay đến. Màu sắc chúng không giống nhau, mạnh yếu không đồng đều.
Những người này cơ hồ ngay khi chúng nữ tu vừa đến thì bọn họ cũng đã xuất hiện trước mắt.
Giờ phút này bọn họ kinh ngạc nhìn đám nữ tu đối diện đang muốn thi lễ với Ôn Thiên Nhân, không khỏi giật mình, sau đó hai mặt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.
Ôn Thiên Nhân thấy vậy trên mặt hiện ra vẻ hung ác.
Hắn cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì thì thần sắc đột nhiên biến đổi, bỗng nhiên hướng về một bên đảo nhỏ nhìn lại, trên mặt hiện ra một tia kinh nghi.
Những người khác thấy vậy cảm thấy có chút khó hiểu, có người mang theo nghi hoặc cũng nhìn lại.
“Đó là cái gì?” Sau khi nhìn thấy liền có một người lập tức kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy ở ngoài khơi có một đường màu đen không nhìn thấy giới hạn đang bay nhanh đến, tốc độ cực nhanh khiến cho họ cảm thấy khó tin.
“Là quỷ vụ?” Trong chốc lát, tên còn lại kinh hãi điên cuồng hét lên, lập tức điều khiển độn quang xoay người bỏ chạy. Lúc này những người khác cũng thấy rõ được đường nàu đen phía xa đó là cái gì. Rõ ràng là một mảng vụ hải màu đen nhìn không thấy giới hạn, giống như là một vật sống hướng đến bên này tràn qua.
Nhất thời các tu sĩ khác đại loạn, lập tức bỏ qua các chuyện khác, tất cả đều hóa thành các loại độn quang, lập tức giải tán.
Ôn Thiên Nhân cùng Tử Linh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Sau đó, Tử Linh không chút do dự giẫm chân một cái, hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi.
Ôn Thiên Nhân mang theo vẻ mặt khẩn trương nhìn kim diễm bên dưới một chút, hàn quang trong mắt chợt lóe lên, cắn răng một cái phun ra một ngụm tinh huyết lên trên kim diễm, nhất thời kim diễm tăng vọt ba phần.
Lúc này kim quang quanh thân Ôn Thiên Nhân chớp động, hóa thành một đạo cầu vồng bay khỏi nơi đây, chúng nữ tu cũng theo sát đó mà chạy theo.
Nhưng lúc này một màn khó tin xuất hiện.
Chúng tu sĩ bay đi xa phía trước đột nhiên giống như là chim trúng tên, đều rơi lên trên đảo nhỏ.
Cùng giống với bọn chúng còn có đội thị nữ của Ôn Thiên Nhân, cũng thân hình không ổn, kinh hãi từ trên không trung rơi xuống.
Pháp khí phi hành của bọn họ tựa hồ chỉ trong nháy mắt liền mất đi linh tính.
Tử Linh tiên tử cùng Ôn Thiên Nhân cũng chỉ bay ra xa trong chốc lát, ngay khi đến được bờ biển bên ngoài đảo nhỏ, độn quang quanh thân không hiểu sao lại biến mất, rơi vào trong biển sâu.
Cùng lúc đó, kim diễm kia sau khi chập chờn vài cái liền bị dập tắt sạch sẽ, hiện ra nguyên hình tám tiểu kính và màn hào quang màu bạc.
Màn hào quang này vừa mới hiện ra liền “phụp” một tiếng biến mất.
Lộ ra Hàn Lập với vẻ mặt khiếp sợ bên trong.
Hắn đã nhìn thấy những tao ngộ của những người khác, nhưng cũng kinh nghi bất định, không hiểu đã có chuyện gì phát sinh ra thì…
Linh khí toàn thân hắn bị kềm hãm lại, một chút pháp lực cũng không thể xuất ra, cả người giống như là phàm nhân, từ trên cao rơi xuống.