Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái này mặc một bộ váy ngắn, dáng người thon thả, thướt tha, gương mặt vô cùng xinh đẹp, nước da trắng như bạch ngọc, bên ngoài có kim quang chớp lóe, cánh tay được bảo vệ bằng một Pháp khí màu hơi vàng dài gần một tấc có hình dáng như lệnh tiễn. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía đám quái ngư, vẻ mặt cười mà lại không giống cười.

Đám quái ngư này nhìn còn rất trẻ, toàn bộ đang lơ lửng trong không trung, cách mặt đất hơn một trượng, mặc dù vẫn gầm gừ vây quanh cô gái kia nhưng ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không thể che giấu.

“Các ngươi tự mình giao hai tên cùng tộc ra đây hay để cho ta phải tự mình động thủ? Nếu không phải bọn các ngươi đối với chúng ta có tác dụng thì các ngươi đã sớm bị giết sạch rồi, làm sao có thể ở nơi vùng đất Càn Hỏa này sinh sống yên ổn tới giờ.” Cô gái mở miệng nói, âm thanh vô cùng lạnh lẽo.

“Lên... Nằm mơ đi, chúng ta tuyệt... Tuyệt không bao giờ... giao ra tộc nhân...” Một gã nam tử người cao lớn dị thường, vẻ sợ hãi trên mặt cũng khác xa đám tộc nhân khác, nghe thấy cô gái nói vậy thì lắp bắp nói.

Hàn Lập đang ẩn nấp trên cao nghe thấy mấy lời này thì trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người này đúng là đang sử dụng một ngôn ngữ cổ có ghi chép trong điển tịch của Linh Giới, điều này khiến hắn bất ngờ một chút nhưng cũng rất vui vẻ.

“Hừ, đúng là một lũ ngu ngốc không biết điều. Ta mới ăn cách đây không lâu nên cũng không muốn gây sức ép gì với các ngươi. Nhưng nếu các ngươi khăng khăng không thích uống rượu mời, chỉ uống rượu phạt thì ta cũng không ngại ăn thêm một chút thịt.” Cô gái kia nghe thấy vậy thì sắc mặt sa sầm xuống, trong mắt lóe lên một chút bỡn cợt.

Nam tử quái ngư cầm đầu thì trên mặt vẫn đầy vẻ giận dữ, gầm lên một tiếng, trên thân cả bọn lóe lên ánh sáng màu hồng, những tia chớp lóe lên, bắn vào dung nham trên hồ. Bọn họ huy động vũ khí, có người thì cánh tay chuyển động không ngừng.

Tức thì, dung nham ở phía dưới lập tức sôi trào, từng đợt ráng hồng cực nóng bốc lên, nhập vào thân hình của đám quái ngư.

Lúc này, bên ngoài thân thể đám quái ngư sáng chói ánh lửa. Hình thể bọn chúng sau khi được ráng lửa đó nhập vào thì lớn lên mấy trượng, phần lớn tản mát ra hơi thở của tu sĩ Hóa Thần Kỳ.

Mà tên quái ngư cầm đầu thì dường như đã tiến vào Luyện Hư sơ kỳ.

“Xem ra các ngươi có sẹo rồi vẫn không nhớ cái đau, ngoài Dục Hỏa thuật này thì còn biết làm cái gì nữa đâu. Cũng được, ta sẽ dạy dỗ các ngươi một chút.”

Cô gái trẻ tuổi thấy thế thì không hề tỏ ra sợ hãi, cười khanh khách một trận đầy khinh thường, sau đó vòng eo hơi uốn éo một chút, thân hình trở nên mơ hồ. Bất ngờ, sau đó nàng xuất hiện ở giữa đôm quái ngư, cũng không làm động tác gì, chỉ thấy hào quang bên ngoài thân lóe lên. Vô số tia ánh sáng bắn ra với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Thanh âm xé gió truyền tới!

Một đám quái ngư đồng thời cùng ngã quỵ xuống.

Hồng quang dày đặc bên ngoài thân bọn chúng không thể ngăn nổi những tia sáng kia, bị chúng lập tức xuyên thủng.

Nữ tử trẻ tuổi nhìn qua đám quái ngư đang nằm trên mặt hồ dung nham, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười rất tươi. Cánh tay lại lập tức chuyển động, hướng về hai nữ quái ngư đang lơ lửng trên không.

Hai tiếng “Phốc, phốc” vang lên, trên ngực hai người này xuất hiện lỗ hổng lớn, trái tim bị móc ra không thương tiếc, bay thẳng về phía nữ tử trẻ tuổi ở bên kia.

Nữ tử này hé miệng, phun ra hai sợi tơ bắn xuyên qua hai trái tim, cuốn nó về phía mình, cuối cùng một ngụm nuốt cả hai vào bụng.

“Hương vị thật tuyệt, thật sự là ăn cả trăm lần cũng không chán. Đáng tiếc các ngươi sinh sản quá ít. Ta không muốn lãng phí nên cũng chỉ lấy hai tế phẩm này thôi. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha.” Cô gái trẻ tuổi liếm liếm chút vết máu còn sót lại trên môi, trên mặt mang theo nụ cười đầy vẻ hưởng thụ khoan khoái, nhưng lời nói ra lại khiến cho tâm thần người khác phát lạnh.

Rồi nàng ta lại há mồm, một đoàn ánh sáng lam bắn ra, tay thì đánh vào trong đó một trảo.

Hào quang chợt tắt, trên tay nàng xuất hiện một cái roi dài, bề ngoài gắn mấy cái móc câu màu xanh óng ánh, nhìn vô cùng sắc nhọn.

Vẻ độc ác xuất hiện trên mặt cô gái, chỉ thấy cổ tay nàng run lên, cái roi dài hóa thành vô số hư ảnh hướng tới đám quái ngư còn lại.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Không biết roi này luyện chế từ chất liệu gì, dường như chuyên dùng để khắc chế đám quái ngư này. Chỉ một chiêu thôi đã đánh tan linh quang hộ thể trên thân đám quái, thậm chí còn tạo ra được vết thương khiến cho máu theo đó rỉ ra.

Âm thanh rên rỉ vang lên trên bề mặt dung nham.

Tên nam tử cầm đầu bị nhiều vết thương nhất, từ đầu vốn vô cùng căm tức nữ nhân kia, nhưng sau khi bị đánh đau thì cũng chỉ có thể ôm đầu và co rúm thân mình lại. Những người khác cũng bị quất cho máu chảy đầm đìa, toàn thân không có chỗ nào không bị thương.

Cô gái trẻ tuổi lắc cổ tay, thu roi lại, tiếp tục cười khúc khích, nói:

“Trận đòn này chắc hẳn sẽ khiến cho các ngươi nhớ lâu hơn một chút, ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu biết điều thì mau sinh sản ra nhiều tộc nhân hơn đi. Dù bỏ ra một chút tế phẩm, nhưng các ngươi cũng sẽ có cơ hội phát triển tộc đàn. Nếu khiến tổ mẫu đại nhân của ta cao hứng, biết đâu sẽ cho các ngươi vài chỗ tốt. Lần sau bọn ta tới, nếu như tộc đàn các ngươi cũng chỉ có bao nhiêu đây người, biết đâu bọn ta có thể nhắm mắt bỏ qua.”

Lời nói của cô gái tràn ngập uy hiếp, cũng không thèm để ý tới sắc mặt đám quái ngư, nàng lại há mồm, phun ra một đồ vật đầy bọt khí bao phủ. Đồ vật đó lớn lên, sau đó tiến tới hai thi thể nữ quái ngư. Ngón tay khẽ vươn ra, điểm một cái.

Bọt khí làm thi thể hai nữ quái ngư kia thu nhỏ lại vô số lần, sau đó cô gái há mồm hút một cái, lại thu chúng vào trong cơ thể.

Dưới ánh mắt oán độc của những quái ngư khác, thân hình cô gái lại chợt động, hóa thành một đoàn ánh sáng màu trắng phá không mà đi. Sau đó, thân hình nàng ta chìm vào trong thạch bích cách đó không xa, biến mất không thấy đâu nữa.

Một hồi lâu sau, đám quái ngư mày mặt ủ rũ rốt cuộc cũng đứng lên. Sau một hồi thương lượng, bọn họ lại nhảy vào trong dung nham cực nóng, hoàn toàn biến mất.

Bề mặt hồ dung nham lại khôi phục lại vẻ ban đầu.

Không lâu sau đó, trong hư không xuất hiện dao động, một bóng người mơ hồ hiện ra một cách lặng lẽ, cúi xuống nhìn lướt qua hồ dung nham.

Người đó chính là Hàn Lập vốn vẫn ẩn thân.

Mọi chuyện vừa xảy ra hắn đều trông thấy cả.

“Thật thú vị, theo điển tịch cổ ghi lại, Không Ngư Nhất Tộc từng xuất hiện trong thời kỳ thượng cổ, cho tới nay đã hoàn toàn tuyệt tích. Không nghĩ ở Tiểu Tu La giới này lại còn tồn tại một chi. Tộc này dường như có thần thông gì đó vô cùng lợi hại thế nên mới bị họa diệt tộc. Nhưng cụ thể là thần thông gì thì không mấy ai biết cả.”

Sau khi tự nói mấy câu, Hàn Lập lại hướng về phía cô gái biến mất nhìn thoáng qua, trên mặt xuất hiện một chút nghi hoặc.

“Có lẽ là do Nhện Tu La biến thành. Nhưng nàng này tu vi cũng chỉ tới Luyện Hư hậu kỳ mà thôi, mà Nhện Tu La thì phải trưởng thành mới có thể biến ảo thành người? Chuyện này hơi kỳ quái.”

Hàn Lập vân vê căm, cúi đầu cân nhắc một chút, sau đó lại lác đầu tự nói một câu:

“Quản gì nhiều như thế. Cứ đi tìm ổ của Tu La Thf đã rồi hãy nói những chuyện khác cũng không muộn. Không Ngư này cũng không thể mặc kệ được. Xuất hiện nào!”

Sau khi quát một tiếng, tay áo Hàn Lập run lên.

Một quang cầu màu vàng bắn ra, sau một cái chớp động liền biến thành một tiểu nhân màu tử kim cao nửa thước, không miệng không mũi, hai mắt lạnh như băng, không có một chút tình cảm nào.

“Xuống đó theo dõi đám Không Ngư cho ta, chờ ta quay lại xử lý.”

Hàn Lập không thèm để ý một chút nào, lên tiếng phân phó.

Tiểu nhân màu tử kim gật đầu sau đó hóa thành một đạo kim quang, xoay trong hư không một vòng rồi chui vào dung nham cuồn cuộn bên dưới.

Tiểu nhân này đúng là Phệ Kim Trùng Vương đã hoàn toàn tiến hóa.

Về phần Báo Lân thú, bởi vì tu vi còn thấp nên Hàn Lập đã để lại Thánh Đảo để bế quan.

Sắp xếp xong mọi việc, Hàn Lập mới yên tâm, đầu vai nhoáng lên một cái, thân hình trở nên mơ hồ, hóa thành hư ảnh đuổi theo.

Lấy thần thông của Hàn Lập, vừa rồi lưu lại trên người cô gái kia một tia thần niệm là chuyện vô cùng đơn giản, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không sợ mất đi mục tiêu.

Chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập đã đuổi kịp cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia rồi.

Thân hình Hàn Lập biến thành trong suốt, độn quang vô hình không một tiếng động, đi theo cách cô gái hơn mười dặm.

Mà cô gái cũng không hề phát hiện, vẫn một đường phi độn mà đi.

Trên đường đi, Hàn Lập tận mắt thấy nàng đi qua một đầm lầy, chém giết một con lợn lớn vừa tiến giai Luyện Hư kỳ, sau đó tới một hạp cốc bí ẩn hái hơn mười quả màu vàng, rồi mới tiếp tục lên đường.

Hàn Lập vẫn tỉnh bơ, theo sát không rời.

Nếu cô gái trước mắt là Nhện Tu La biến ảo thành thì với tu vi hiện tại không thể tinh luyện ra Quang Âm Ti trong tinh hạch được. Mục tiêu ngay từ đầu của hắn chính là đám Nhện Tu La trưởng thành, nếu không vừa rồi ở hồ dung nham kia đã ngầm ra tay can thiệp ngay rồi.

Tinh thần Hàn Lập không khỏi rung lên khi cuối cùng trong mắt xuất hiện một sơn mạch dài vô cùng vô tận.

Cô gái trẻ tuổi giảm tốc độ di chuyển, bắt đầu hạ xuống một chỗ cạnh sơn mạch.

Một tiếng kêu phát ra, ở sâu bên trong sơn mạch vang lên một tiếng nổ ầm ầm, sau đó có bảy, tám quái cầm thân hình lớn hơn mười trượng bay ra. Sau mấy cái chớp đọng, chúng đã xuất hiện bên cạnh cô gái.

Chúng hạ xuống đầy thân thiết, vây quanh cô gái rồi tiếp tục bay về phía trước.

Đồng thời lúc đó, một cỗ thần niệm khủng bố từ trong sơn mạch tràn ra, nhanh chóng tra xét qua mọi chỗ giáp ranh với sơn mạch, cũng khẽ đảo qua chỗ kế nơi Hàn Lập đang đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK