Đây là một truyện ký sự nhân vật, nói về một thiếu niên hết sức bình thường từng bước một tiến vào con đường tu tiên, không có tướng mạo tuyệt hảo, cũng không có tư chất kinh người.
Kỳ thực đây là một xã hội tràn ngập hiểm ác phức tạp, tranh danh đoạt lợi, không hề có tình hữu nghị đơn thuần.
Truyện này không giống như những quyển tiểu thuyết khác trên mạng chỉ lo đánh quái rồi đột phá thăng cấp theo đuổi thiên đạo, cũng không có những câu từ ngữ hoa mỹ trau chuốt, cũng chẳng có những pha tình cảm nhạt nhòa.
Truyện này là quyển đầu tay được viết bởi tác giả Vong Ngữ, lại không phải là truyện tái bản, thế nhưng fan hâm mộ đã đạt tới con số khó thể thống kê nỗi, hơn nữa gần đây nhất còn đoạt được danh hiệu nằm trong một trăm truyện sáng giá nhất. Đối với một quyển truyện còn đang trong giai đoạn viết tiếp diễn như vầy, lại có nhiều người thích thú đến như vậy, chúng ta thật không ngại mà truy hỏi một câu: rốt cuộc Phàm Nhân Tu Tiên Truyện thu hút mọi người vì cái gì? Ở điểm nào?
Điểm mị lực lớn nhất của Truyện Phàm Nhân Tu Tiên ở chỗ: nó chân thật khắc họa đủ loại tình huống tàn khốc và hiểm ác trong hiện thực, khiến cho mỗi độc giả đều thấy rõ ràng thực trạng xã hội, gia tăng mãnh liệt sức hút cộng hưởng, khắc sâu đến từng ngõ ngách bên trong sự việc.
Làm sao mới được gọi là một quyển tiểu thuyết hay tuyệt ? Không hẳn là nhân vật phải trải qua những tình huống mạo hiểm mới lạ, cũng chưa hẳn là tung hỏa mù cho những tình tiết khó lòng phân biệt, mà chính là tại thời điểm đang đọc truyện sẽ làm cho người đọc phát sinh được tư tưởng cộng hưởng. Loại cộng hưởng này theo đạo lý là không nhất thiết phải nhận thức giống nhau, cũng có thể cùng nhau thảo luận, cùng nhau biến đổi, do đó sẽ đạt đến được những tư tưởng ngộ đạo bất đồng. Đối với Phàm Nhân truyện, điểm này đích thực rất thành công.
Nếu là một người thích đọc sách, trước hết do đã trải qua nhiều phức tạp và hiểm ác trong đời thực, quá chán ghét, nên tập trung vào trong thế giới văn chương, truy tìm tới cõi Niết bàn trong tâm linh sâu thẳm; mặt khác có người lấy đọc sách làm một thói quen tiêu khiển cho qua thời gian, giúp cho tinh thần được sảng khoái thăng hoa. Ngay trong lúc đọc sách rất dễ dàng hòa nhập, mơ tưởng chính mình được hóa thân thành nhân vật chính, để cảm thụ trọn vẹn tình tiết trải dài theo cốt truyện. Có lẽ nhiều người đã từng gặp qua cái cảm giác, lúc vừa bắt tay vào xem một truyện mới, nhưng do khúc dạo đầu của truyện miêu tả hoàn cảnh huyền ảo mà lại quá đen tối (chỗ này người viết bình luận cố tình chơi chữ : “Huyền mà lại huyền”, huyền có 2 nghĩa huyền ảo và đen tuyền), đối với những đọc giả mới bắt đầu đọc truyện mà nói, rõ ràng khiến cho trí tưởng tượng của họ không đạt đến đỉnh điểm, nên tự nhiên họ khó dung nhập được, làm cho độc giả mệt nhọc rồi đâm ra chán ghét. Những quyển truyện như vậy, cho dù về sau tình tiết có phấn khích trở lại, cũng khó thuyết phục được người ta xem truyện lại từ đoạn giữa trở đi, như vậy quyển sách đó đã thất bại.
Mà ở đây, đoạn mở đầu của Phàm Nhân chỉ đề cập một tiểu hài tử quê mùa rất đổi bình thường, có lý tưởng và khát vọng riêng của chính mình. Danh vọng và tính cách như vậy đều hết sức gần gũi với lối suy nghĩ hiện thực của mọi người trong cuộc sống bình phàm, do đó tạo cho độc giả có khả năng nhập vai và cảm nhận ngày càng hợp lý, ngày càng chính xác, như vậy mới có đủ độ uyên thâm để theo dõi tiếp những chương về sau. Khúc dạo đầu như thế của Phàm Nhân chính là yếu tố cơ bản nhất và cũng là bộ phận quan trọng nhất để tạo hấp dẫn cho độc giả.
Hàn Lập khởi đầu từ một phàm nhân, từng bước tiến vào con đường tu tiên, từ từ nhận thức tư tưởng ngày càng gia tăng, độc giả như là thấy được bản thân chính mình hiện diện trong đó, rồi dần dần giống như đọc lại chuyện xưa rồi từng bước phát triển tiếp nối.
Giai đoạn chuyển hướng từ phàm nhân lên thành tu tiên giả vốn đã làm cho độc giả bay bổng, có người bảo thời điểm đó phải diễn đạt nhanh tựa phi mã, nếu viết quá mức đường đột sẽ làm cho người đọc cảm thấy quá sức đột ngột, do đó sẽ không phù hợp với cảm xúc chân thật. Nhưng thời điểm miêu tả đoạn này của Phàm Nhân lại khác, lợi dụng quỷ kế của Mặc sư phụ, cùng với trải qua một thời gian ma luyện tâm tính và tính cách của Hàn Lập, về phương diện nào đó đã đem quá trình tu luyện miêu tả lại hết sức sống động, làm cho mọi người nhắm mắt cũng có thể hình dung ra được. Điều này đã từng bước mang lại thành công phi thường cho Phàm Nhân. Đồng thời theo tính cách của Hàn Lập rất bình tĩnh bởi do ý chí tu tiên, tâm trí suy nghĩ thấu đáo, điều này khiến cho cách thức hành văn miêu tả càng thêm hợp lý.
Về phương diện tả thực của Phàm Nhân, hơn hẳn các tiểu thuyết đồng loại khác. Trong đó, cơ bản nhất chính là một câu dạy dỗ chúng đệ tử của Lý Hóa Nguyên: “Theo đạo lý tu tiên, bất luận là danh môn chính phái hay tà ma ngoại đạo cũng đều theo đuổi hành sự nghịch thiên, khó sống dễ chết. Chẳng qua là đối với chính phái thì tuần tự nhi tiến, nước chảy thành sông, công pháp tương đối ôn hòa, nhưng thường xuyên làm kiểu tiểu nhân gióng cờ đánh trống trừ ma vệ đạo, đa phần là giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử; còn tà phái ma đạo cố gắng đột biến gia tăng pháp lực, quá trình tu luyện quá mức âm độc, không ngại tranh giành trục lợi, tuy rằng biểu hiện tùy tâm sở dục, nhưng trên thực tế công pháp càng tinh tiến thì hành vi lại càng cực đoan, đánh mất đi bản tính thậm chí trở nên cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng vô luận là chính tà song phương tu tiên phái, không cần biết mở miệng nói thế nào, nhưng trên thực tế chỉ dựa vào tiêu chí mạnh được yếu thua. Người tu tiên chúng ta cũng không phải là tục nhân trên thế gian! Tu sĩ cảnh giới cao xem tu sĩ cấp thấp như một con kiến, chỉ một câu không hợp liền một kích tiêu diệt, đây đều là chuyện bình thường.” Lý Hóa Nguyên tuy chỉ là một gã Kết Đan tu sĩ, nhưng Hàn Lập nghe giảng đoạn đạo lý này từ lúc bước chân vào tu tiên giới, lại được diễn đạt xuyên suốt truyện Phàm Nhân này.
Trong Huyết Sắc Thí Luyện, nhân sự tiến vào đều là đệ tử của Việt Quốc thất phái. Bọn họ là đồng minh khi cùng nhau chống cự Ma tộc xâm lấn Việt Quốc, nhưng đối với cái lợi trước mắt trong Huyết Sắc cấm địa, tấm khăn ngụy trang đồng minh hoàn toàn bị kéo xuống. Giết người đoạt bảo, không từ thủ đoạn, lấy mạnh đè yếu, bộ mặt kinh tởm vì hám lợi đó dần lộ rõ. Trong thực tế không phải thường xãy ra như thế à! Đi chung cạnh tranh nhau, thông thường đều giống như vậy, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ và đạt được mục đích. Không thể không để ý tới cái gọi là đề phòng người khác, nếu hoàn toàn tín nhiệm một ai, trong lúc cạnh tranh nhau bị đâm sau lưng cũng là chuyện thường tình. Còn Hàn Lập, bản tính đúng là cẩn tắc vô áy náy, hiểu được kỹ càng đạo lý này mới có thể đoán trước được mọi nguy cơ phía trước, chuẩn bị đối phó mọi thứ một cách đầy đủ.
Mà trong xã hội tuy phân chia trắng đen nhưng cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ cần có lợi ích tuyệt đối thậm chí có thể điên đảo trắng đen, chỉ cần có tiền là có thể kêu ma gọi quỷ. Trong thực tế hiện nay, chuyện như vậy có thể thấy nhan nhãn. Đến thời điểm Lý Hóa Nguyên giảng giải, trong lòng độc giả hiển nhiên sẽ không tự chủ được mà liên hệ tới đủ thứ chuyện trong hiện thực. Cứ như vậy, quang cảnh của phàm nhân trong thế giới tu tiên ngày càng sinh động hiện ra trước mắt.
Lý luận văn học nghệ thuật cho chúng ta biết rõ: nên tôn trọng hiện thực xã hội, khi tiến hành miêu tả hãy hoàn toàn dựa vào thực trạng cuộc sống, như vậy cuộc sống xung quanh ta muôn màu muôn vẽ thế nào thì tác phẩm cũng sẽ đa dạng như thế đó, cho dù ý tưởng sáng tác của tác giả chỉ lấy một phần nào xác thực đi nữa, cũng sẽ không muốn mất đi tính phong phú nội dung của tác phẩm đó, rốt cuộc đặc biệt trong tác phẩm này tính chất hình tượng đã lớn hơn tư tưởng rất nhiều.
vnhero - bachngocsach.com
------------------
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện (PNTTT) là tác phẩm đầu tay của tác giả Vong Ngữ, nhưng những thành tích mà nó đạt được cả ở các bảng xếp hạng truyện trên Internet của Trung Quốc cũng như xếp hạng truyện mạng ở Việt Nam nói chung đều không thể coi thường.
Truyện được bắt đầu viết từ khoảng tháng 8 năm 2008 cho tới giờ đã được gần 4 năm với hơn 2100 chương, một lượng fan đông đảo luôn mong ngóng và bàn luận về truyện từng ngày từng giờ, không thiếu dịch giả sẵn sàng nhận dịch chương của nó cũng như gần như không có diễn đàn nào về truyện mạng mà lại không có sự góp mặt của nó ở trong. Hiện giờ truyện đang đi dần về hồi kết, nhưng tính logic chặt chẽ mà nó có vẫn được duy trì như từ những ngày đầu tác giả bắt tay vào nghiệp viết, có lẽ vì lẽ đó mà tư tưởng của những fan truyện này luôn thường trực một câu nói: "Đã đọc phàm nhân, khó lần truyện khác".
Haiz, bản thân người viết giới thiệu cảm thấy, đọc vào là khổ, dù là khổ nhưng vẫn cứ đọc, bởi là khổ trong cái sướng, cái hưng phấn và hồi hộp như được sống cùng với những chi tiết và cảm xúc toát lên từ tác phẩm, điều mà trong muôn vàn truyện mạng có mặt trên cộng đồng mạng đến giờ, có rất ít đầu truyện cũng như tên tuổi làm được điều này, nói không ngoa, nó chỉ có thể như tính bằng đầu ngón tay trên một bàn tay thôi.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện mở đầu cho một hướng đi mới của dòng truyện tu tiên - tiên hiệp, khung mẫu điển hình với nhân vật chính là một kẻ tầm thường không có gì nổi bật, nhưng nhờ vào kỳ ngộ với một bảo vật nghịch thiên và sự khôn khéo cộng thêm quyết tâm đạt được trường sinh mà phải vật lộn sinh tồn trong thế giới tu chân đầy rẫy sự xấu xa và gian trá, dẫn dắt nhân vật chính đi qua các cửa ải trong con đường đạt đỉnh trường sinh, thông qua đó khắc họa hình ảnh và tính cách của nhân vật chính.
Có rất nhiều truyện tu tiên ăn theo môtíp này của PNTTT, nhưng không có mấy truyện có được cái riêng mà PNTTT đang có, không chỉ là bởi hướng đi mới, mà tác giả còn cho thấy bút lực không tầm thường, sự logic, sáng tạo, tinh tế trong việc chêm đệm các tình tiết gây cho người đọc một cảm giác hồi hộp, trông chờ, mong ngóng không ngừng.
PNTTT được các độc giả âu yếm gọi là phàm nhân, thậm chí có cả một tông môn vừa đông vừa hung hãn ở các diễn đàn mạng được lập nên vì nó (dù cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi, điều quan trọng là những người yêu thích phàm nhân coi đó là nơi sinh hoạt tinh thần của những người cùng chung sở thích), sức lan tỏa của câu truyện đã ăn sâu bám lâu trong lòng độc giả kể từ khi ra đời cho đến bây giờ.
Câu chuyện kể về một thiếu niên nhà nghèo nơi sơn thôn nhỏ, đáng lẽ ra vẫn sẽ chỉ sống một cuộc đời bình dị là trở thành một đầu bếp như ước vọng thời thơ ấu nếu như không gặp phải những biến cố then chốt cải biến cuộc đời hắn, cũng như nếu như không có trí tuệ và lòng can đảm vượt lên nghịch cảnh để hoàn toàn nắm giữ cuộc đời mình, thiếu niên đó tên là Hàn Lập.
Tác giả xây dựng một hệ thống tu tiên hoàn toàn mới với nhiều khái niệm và cảnh giới mới, mà điển hình là "linh căn", người có "linh căn" mới có thể tu tiên được. Về điểm này nhiều độc giả phê phán phàm nhân rằng, nếu nói vậy thì Hàn Lập, dù có linh căn thấp kém nhất đi chăng nữa thì cũng là có linh căn, sao có thể nói truyện này là 'Phàm nhân tu tiên truyện' được?
Nhưng có đọc kỹ, cảm kỹ mới thấy, có thì có đấy, nhưng nếu không tu, không sống sót, không có mục tiêu là tu tiên để đạt đến trường sinh đại đạo, thì phàm nhân vẫn chỉ là phàm nhân mà thôi, có linh căn mà không tu tiên thì khác gì không có? Linh căn chỉ là điều kiện chứ không phải nhân tố quyết định. Tư tưởng xuyên suốt trong truyện cũng vậy, nhân vật chính hiểu mình muốn gì, cần gì, biết rằng mọi thứ điều kiện vẫn chỉ là điều kiện, chừng nào mình còn chưa nỗ lực cố gắng để đạt được những gì mình muốn.
Lại có người chê rằng truyện có một bối cảnh rất tăm tối, bởi giết người quá nhiều, sinh mạng chỉ tựa như phù du, cỏ rác. Ừ, cái này bản thân mình cũng công nhận, công nhận ở chỗ là giết người quá nhiều. Nhưng có một góc nhìn khác thế này, thời chiến giết địch là lập công, thời bình giết người là trọng tội, vậy cùng là giết người, khác nhau ở chỗ nào? Đó là bối cảnh và tư tưởng.
Cũng như sinh tồn trong tự nhiên, việc cá lớn nuốt cá bé là chuyện thông thường, là thiên kinh địa nghĩa, là bản năng nguyên thủy, việc ấy không thể mang đạo đức ra mà cân đo đong đếm được. Cái bối cảnh mà tác giả xây dựng nên nó cũng nguyên thủy như thế. Người đọc cần phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, đâu là truyện, đâu là cuộc sống, việc áp tư tưởng, đạo đức của thời đại này vào để đánh giá câu chuyện có lẽ có phần hơi khập khiễng. Ngoài những khía cạnh tiêu cực ấy ra (mà hiển nhiên không học được gì từ đó), liệu có nên cố gắng tìm kiếm những giá trị mà tác giả muốn ngầm gửi gắm hay không?
Bản thân mình thấy mặc dù phàm nhân chưa phải hoàn hảo, mặc dù mình rất thích nó, nhưng chí ít tác giả cũng đã đưa được nhân vật chính trải qua đủ các cung bậc tình cảm của đời người, có suy nghĩ và tự chủ, biết mình biết ta,... Đôi khi, mình còn thấy lẩn khuất đâu đó trong hành trình của Hàn Lập những triết lí nhân sinh quan giúp mình cảm thấy trưởng thành hơn rất nhiều.
Cụ thể thế nào, các bạn hãy tìm đọc, nhớ, đọc nó với một con mắt thật khách quan, thật bao dung, bạn sẽ hiểu vì sao Phàm Nhân Tu Tiên Truyện lại có chỗ đứng trong lòng người đọc được lâu đến thế.
He, một thông tin bên lề, có lẽ sau khi truyện này kết thúc mình sẽ dịch lại truyện này từ đầu để cảm nhận lại toàn bộ tác phẩm này một lần nữa, cũng là để thống nhất văn phong cho bộ này luôn. Phàm Nhân có nhiều người yêu quý, cũng không thiếu kẻ kỳ thị, nhưng những bản dịch vá chằng vá đụp từ đủ thứ văn phong, đóng dấu của không biết bao diễn đàn lên nó đủ thấy sức lan tỏa của nó to lớn đến dường nào.
Một fan nhỏ nhoi của Phàm Nhân Tu Tiên Truyện...
aiemk46nhat2 (Bạch Nhật Tinh Hiển) - bachngocsach.com