Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói như vậy thì hiện tại Việt quốc thật sự loạn lạc là rất có khả năng a!” Hàn Lập đột nhiên nói.

Câu này khó hiểu làm bốn người kia cảm giác cao thâm khó lường, bọn họ chỉ có thể cười bồi cho qua mà thôi.

“Các vị đạo hữu tiếp tục đàm đạo đi! Ta chuyển qua nơi khác.” Hàn Lập đứng lên, hòa nhã nói.

“Tiền bối tự nhiên!”

“Tiền bối đi mạnh giỏi!”

Bốn người này vội vàng cung kính tiễn đưa Hàn Lập.

Hàn Lập tùy ý vẫy vẫy tay, rồi gọi Khúc Hồn nãy giờ vẫn thủy chung đứng ở ngoài, người liền đi đến thạch đình khác.

Sau hai canh giờ, Hàn Lập đã đứng ở một góc của ngọn núi, cúi đầu ngẫm nghĩ.

Hắn vừa rồi liên tiếp nghe được tình hình Tu tiên giới Việt quốc từ mấy nhóm tu sĩ. Kết quả là Việt quốc hiện tại chỉ có thể dùng một chữ “Loạn” để hình dung.

Dưới tình huống này hắn bây giờ có hai con đường lựa chọn.

Một là ngự khí phi hành, chạy khỏi Việt quốc và các nước lân cận, tìm một địa điểm thích hợp khác tiếp tục tu luyện.

Hai là phải chữa trị cái Truyền Tống trận cổ xưa kia, trực tiếp đánh cuộc vận khí xem có thể được đưa đến nơi nào. Dù sao loại Truyền Tống trận cổ xưa này không có khả năng vô duyên vô cớ xây dựng ở đây, khẳng định nối thông với một địa điểm cực kỳ xa xôi.

Vừa nhìn qua thì đương nhiên phải chọn phương pháp thứ nhất mới ổn hơn.

Nhưng Hàn Lập chỉ cần ngẫm nghĩ kỹ lưỡng một chút, liền thấy quyết định này đồng dạng cũng không có chỗ nào tốt để đi đến.

Bởi vì phương hướng Đông, Tây Việt quốc phân biệt là Thiên La quốc - ổ của Ma đạo và Phong Đô quốc của Chính đạo minh, cho nên chỉ có thể đi theo hướng Nam hoặc Bắc.

Theo hướng Bắc bỏ chạy mặc dù cũng có mười mấy tiểu quốc gia, nhưng rõ ràng tu tiên giới của bọn họ đều ngăn cản không được Ma đạo cùng Chính đạo minh tiến công. Thậm chí trong bọn họ còn có quốc gia sớm đã ỷ trượng vào hai thế lực lớn này, thành hai con rối bù nhìn, minh tranh ám đấu đã lâu.

Nếu không chỉ với biên giới giao nhau rất ít giữa Thiên La và Phong Đô, trước kia không thể hình thành đụng độ quy mô lớn.

Mấy cái quốc gia này tùy thời đều có thể trở thành chiến trường giữa hai phe, Hàn Lập tự nhiên không thể ở lại.

Nhưng nếu hắn mạo hiểm xông qua, tiếp tục đi lên thì nơi cực Bắc của khu Thiên Nam sẽ gặp được “Vô biên hải” được xưng tụng là “Thần tiên nan phi”.

Biển này chẳng những vô cùng vẩn đục, cực kỳ rộng lớn, hơn nữa hiếm có loại cá nào sống trong đó. Vài loại có khả năng sinh tồn thì đều rất hung dữ, lợi hại không kém yêu thú lục địa cấp cao, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ tiến vào cũng hết sức nguy hiểm.

Nếu muốn vượt qua biển này thì lại càng vọng tưởng.

Bởi vì từng có một vị cao nhân tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ rất tò mò muốn biết đầu kia của biển này là cái gì.

Dưới tình hướng chuẩn bị đầy đủ, vị ấy liên tiếp phi hành hơn một năm nhưng đập vào mắt chỉ là biển nước vô tận, ngay cả một địa phương để đặt chân cũng chưa từng thấy qua.

Mà lúc này đan dược và linh thạch trên người chỉ còn lại non nửa nên đành phải tức giận mà trở về vô ích.

Nếu không có linh lực bổ sung, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể bị vây khốn chết rục mà thôi.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không điên rồ muốn vượt qua nó.

Do đó hắn chỉ có thể suy nghĩ đi về hướng Nam.

Hướng Nam của Việt quốc phải đi qua Tử Kim quốc cùng năm, sáu quốc gia nữa. Còn lại là chín quốc gia nhỏ tạo thành một liên minh cực kỳ thân mật gọi là “Cửu quốc minh”.

Liên minh này do Tu tiên giới chủ đạo tại đó kiến lập để đối phó với một đối thủ điên cuồng, cường đại - đại quân xâm lược “pháp sĩ” của Mộ Lan tộc

Nói đến pháp sĩ của Mộ Lan tộc thì không thể không nói đến Mộ Lan đại thảo nguyên ngay sát chín quốc gia này cùng tộc nhân Mộ Lan sinh sống trên đó.

Mộ Lan tộc nhân cùng với Yến tộc nhân ở Việt quốc, Nguyên Vũ quốc hoàn toàn bất đồng. Bọn họ thuần túy là dân tộc du mục, chẳng những dũng mãnh vô cùng mà mỗi người đều thích múa kiếm bạt thương, hơn nữa trên thảo nguyên Mộ Lan có hơn hàng ngàn hàng vạn bộ lạc lớn nhỏ.

Mấy bộ lạc này lớn nhỏ khác nhau, nhỏ thì có khoảng chục vạn nhân khẩu, lớn thì có vài ngàn vạn nhân khẩu.

Trong đó cũng đồng dạng tồn tại tu tiên giả, chỉ có điều người Mộ Lan không gọi bọn họ là tu sĩ mà tôn xưng là “Pháp sĩ”.

Mấy pháp sĩ này đại thể mà nói thì cùng tu sĩ bình thường không khác nhau gì, phân chia cảnh giới và công pháp cơ bản tất cả đều cực kỳ giống nhau.

Duy nhất cùng tu sĩ bên ngoài bất đồng chính là pháp sĩ trước khi Kết Đan đều không chú ý ngoại vật như pháp khí cùng phù lục, ngược lại đem ngũ hành đạo thuật tu luyện đến mức xuất thần nhập hóa, thậm chi còn kết hợp với một số loại bí thuật bắt nguồn trên thảo nguyên, nghiên cứu tìm ra những loại pháp thuật mới lợi hại hơn, quỷ dị hơn, từ đó hình thành nên công pháp độc đáo riêng của chính mình gọi là “Linh thuật”.

Dựa vào mấy cái “Linh thuật” cực kỳ lợi hại này, pháp sĩ Mộ Lan tộc thậm chí có thể chiếm thế thượng phong một chút khi chiến đấu với tu sĩ cùng cấp.

Về sau pháp sĩ của họ càng ngày càng nhiều, kéo theo nhu cầu về linh thạch và linh mạch, dần dần số lượng của chúng không thể thỏa mãn pháp sĩ tu luyện bình thường.

Mà Mộ Lan thảo nguyên là một địa phương có tài nguyên tu luyện cực kỳ nghèo nàn.

Vì thế chẳng biết bắt đầu từ khi nào, nhóm pháp sĩ của Mộ Lan tộc liền nhòm ngó qua chín quốc gia bên cạnh với nguồn tài nguyên phong phú, linh khí đầy đủ, sau đó thường xuyên đi qua đó chiếm lấy rất nhiều linh mạch cùng mỏ linh thạch – thứ rất quan trọng với tu tiên giả.

Mà tu tiên giới của cửu quốc sao lại có thể đem tài nguyên này cho bọn người mà họ coi là tu sĩ hoang dã, vì thế một trường tranh đấu đầy huyết tinh hoàn toàn bùng nổ.

Ngay từ đầu tất cả chín quốc gia đều độc lập kháng địch, kết quả là bị liên quân của Mộ Lan tộc đánh bại, thậm chí còn mất đi non nửa lãnh thổ cùng tài nguyên.

Sau khi biết đối thủ lợi hại, Tu tiên giới cửu quốc vội vàng rút ra bài học kinh nghiệm, kết thành “Cửu quốc minh”, bắt đầu thường xuyên sử dụng quỷ kế, thủ đoạn, rút cuộc từng bước đánh bại pháp sĩ Mộ Lan tộc, đoạt lại phần đất bị chiếm.

Nhưng nhóm pháp sĩ vừa mới nếm một chút mật ngọt của Mộ Lan tộc tự nhiên không chịu bỏ qua. Trong những năm tháng vô tận về sau, bọn họ không ngừng dây dưa cùng Tu tiên giới cửu quốc, cừu hận song phương bởi vì nhân số tử vong mà trực tiếp tăng lên, càng lúc càng sâu, từ đó cũng ảnh hưởng đến thế tục, làm Yến tộc nhân và Mộ Lan tộc nhân thành thế cừu địch.

Ngày nay người Mộ Lan dĩ nhiên không dám tiến vào phạm vi cửu quốc một bước, mà trong vòng trăm dặm của thảo nguyên cũng đồng dạng không có người Yến tộc sinh sống.

Lại nói tiếp, Mộ Lan tộc rút cuộc có bao nhiêu người, điều này không ai biết.

Bởi vì thảo nguyên quá lớn, còn dây dưa với cửu quốc – Mộ Lan bộ lạc chỉ là một tiểu bộ phận trong đó mà thôi.

Mặc dù nó không như “Vô biên hải” quỉ quái kia, căn bản không thể đến cuối, nhưng theo tương truyền của nhiều thế hệ Mộ Lan tộc thì muốn đi từ đầu này đến đầu khác cũng phải cần thời gian năm lần xuân thu mới được. Ở đầu kia còn có một thế lực đối địch của bọn họ - đó chính là “Đột Ngột nhân”.

Dân tộc đó cũng lấy du mục làm cách sinh tồn, nhưng gọi là “Thiên Lan thảo nguyên”, bởi vì nhiều thế hệ của bọn họ tin thờ “Thiên Lan thú” trong truyền thuyết làm thần bảo hộ.

Cùng là dân tộc du mục sống trên một khối thảo nguyên, nhưng không biết vì lý do gì mà quan hệ giữa bọn họ tự nhiên thành ngươi chết ta sống.

Vì thế chiến sĩ cùng pháp sĩ của hai tộc đã chém giết trải qua rất nhiều thế hệ.

Song phương cách trăm năm lại ở chính giữa thảo nguyên triển khai đại hội chiến. Ngàn vạn chiến sĩ phàm nhân chém giết trên mặt đất, còn trên không cũng có chừng đó tu tiên giả chiến đấu.

Đương nhiên thắng lợi cuối cùng vẫn phụ thuộc vào cuộc chiến đấu trên không.

Hết thảy điều này đều là Hàn Lập thu được từ các loại điển tịch cùng lời đồn.

Hơn nữa nghe nói ở một đầu khác của thảo nguyên còn có một đại đế quốc khổng lồ khó có thể tưởng tượng được, ngay cả toàn bộ khu Thiên Nam cũng lớn không bằng một phần mười diện tích của nó.

Loại tin đồn này Hàn Lập nghe xong thật sự không tin.

Hắn cũng không sao tưởng tượng được một quốc gia lớn gấp chục lần so với khu Thiên Nam thì rút cuộc là to đến chừng nào.

Đương nhiên, mấy cái này cùng với kế hoạch hiện tại của Hàn Lập không có quan hệ, chính là trong đầu hắn không tự chủ được, sinh ra tạp niệm mà thôi.

Sau khi bài trừ phần lớn ý nghĩ vẩn vơ xong, trải qua suy nghĩ thì hắn cho rằng lục phái triệt ly sẽ không dừng lại ở các quốc gia phụ cận, nhất định sẽ đi đến cửu quốc liên minh.

Dù sao dưới tình huống Tu tiên giới cửu quốc cùng pháp sĩ Mộ Lan tộc mấy năm có một cuộc chiến nhỏ, mười năm có một cuộc chiến lớn, khẳng định bọn họ sẽ cực kỳ nghênh đón một đại trợ lực như lục phái vậy.

Đương nhiên cụ thể tại đó nhận được linh mạch dạng gì thì phải nhìn xem bổn sự của lục phái.

Như thế trừ phi trở về làm môn hạ của Hoàng Phong cốc, tiếp tục trở thành vật hi sinh, nếu không thì toàn bộ phía Nam khẳng định hắn cũng không thể đi được.

Mấy vấn đề này hắn mặc dù đã có nhận định rõ ràng từ sớm, nhưng hiện tại nghĩ lại thêm lần nữa, thực sự rất đau đầu.

Xem ra trước tiên phải chữa trị Truyền Tống trận. Nếu tu sửa tốt, lúc đó mới lo lắng có nên truyền tống hay không.

Nếu địa phương đến mà không hài lòng thì trở về là được. Đương nhiên là có điểm mạo hiểm. Hàn Lập thầm nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK