Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại còn mấy tháng nữa mới tới ngày mở hội chính thức, nhưng trên Cửu Tiên Sơn cũng đã tụ tập rất đông những Tu sĩ và Yêu tu đến từ Tam cảnh Thất địa.

Tuy rằng bọn họ vô phương tiến nhập vào sâu bên trong Cửu Tiên Sơn, nhưng tại những nơi xung quanh sơn mạch đó, đã sớm hình thành tự phát mười mấy Phường thị lớn nhỏ.

Vô số trung giai và cao giai tu sĩ thường xuyên lui tới những Phường thị này, một số tài liệu linh dược hiếm thấy cũng liên tục xuất hiện ở đây, không khí cũng sôi nổi hẳn lên trước ngày giao dịch chính thức.

Ở những nơi khác thì hai tộc Nhân Yêu có thể giải quyết ân oán với nhau, nhưng tại khu vu75v Phường thị này lại cấm tiệt tình trạng đó xảy ra.

Dù cho Yêu tộc có tiến vào những Phường thị này đi nữa, thì số lượng rất ít so với Nhân tộc. Nhưng bù lại những tên Yêu tộc nào dám xuất hiện tại đây, cơ hồ ai cũng có khả năng biến hóa gần như trọn vẹn cơ thể thành cao giai yêu thú.

Vì vậy luận về thực lực chân chính tại những Phường thị, Yêu tộc không kém chút nào so với Nhân tộc, người của hai tộc cũng có thể kết giao ở gần nhau, vì vậy sẽ khó xảy ra tình huống Tộc này khi dễ thẳng thừng Tộc kia.

Dĩ nhiên, đây mới chỉ là tình hình đại khái mà thôi.

Những Phường thị này cũng chẳng phải là khu vực chính thức tổ chức Vạn Bảo Đại Hội, mà chỉ mang tính tạm thời, vì thế trật tự không được chặt chẽ cho lắm.

Ngay cả những lúc từ trong Cửu Tiên Sơn phái ra vài tên vệ sĩ tới Phường thị tuần tra đi nữa, thì sơ lược cũng chỉ có thể thấy biểu hiện bên ngoài khá yên ổn mà thôi.

Cậy mạnh hiếp yếu, do đó những chuyện ép buộc mua bán tại những nơi hẻo lánh đương nhiên sẽ có xảy ra.

Vào một ngày, tại tòa núi hoang vu cách Cửu Tiên Sơn khá xa, đúng là đang phát sinh ra sự việc đại loại như thế.

Một trung niên tu sĩ có thân hình gầy ốm, đi cùng một nữ đồng có niên kỷ chừng mười một mười hai tuổi, lúc này đang bị ba tên hắc y nhân sát khí đằng đằng bao vây xung quanh.

Trung niên tu sĩ bất quá chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, còn nữ hài lại chỉ mới là Luyện Khí kỳ ba bốn tầng mà thôi. Thế nhưng đám người vây bắt này lại đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mặt mày tên nào cũng lộ vẻ hung hăng.

“Bạch Hóa Cập, hãy đem Thiên Niên Huyết Sâm trên người mang ra đây ngay. Nếu biết thức thời, ba huynh đệ chúng ta chẳng những tha cho phụ tử các ngươi rời đi, mà còn có thể trả cho ngươi một ít linh thạch, còn không thì đừng trách Thạch mỗ trở mặt vô tình đấy” Trong số ba gã hắc y nhân này, có một tên xem ra niên kỷ đứng đầu, âm trầm lên tiếng.

“Thạch Luân, Bạch mỗ chỉ trách bản thân không may nhìn lầm người, bị ngươi lừa gạt tới đây. Nhưng nếu ngươi muốn ta giao ra Huyết Sâm, thì trước hết hãy thả tiểu nữ rời khỏi chỗ này, bằng không ta nguyện hủy diệt Huyết Sâm cũng sẽ không giao ra” Tên trung niên gầy ốm tuy có gương mặt tiều tụy nhưng không hề hoảng loạn, một tay giơ lên lập tức lấy ra từ trong tay áo một hộp gấm, tay kia linh quang chớp động đè lên chiếc hộp, trên mặt thoáng hiện vẻ tức giận liền nói ra.

Ba gã hắc y nhân thấy vậy, sắc mặt không khỏi biếc sắc.

“Không được, ngươi mà không giao ra Huyết Sâm trước, đừng nghĩ sẽ có ai thoát khỏi nơi này” Một tên hắc y nam tử khác dứt khoát cự tuyệt.

“Hừ, Bạch mỗ sao không biết chứ, dù cho ba người các ngươi có đoạt được Huyết Sâm hay không, nhất định cũng sẽ hạ độc thủ với hai người phụ tử chúng ta. Không cần phải phát thệ độc chú gì đó, lời hứa của ba người các ngươi ta sẽ không tin được chút nào đâu” Trung niên tu sĩ lạnh lùng nói ra, thần sắc hết sức kiên quyết.

“Ngươi đừng mơ …”,

"Được, Thạch mỗ đáp ứng ngươi!”.

Hắc y tu sĩ vừa mở lời cự tuyệt vốn còn muốn tiếp tục uy hiếp gì đó, lại bỗng dưng bị tên Thạch Luân kia âm trầm chặn lại, chẳng những vậy còn tỏ lời đáp ứng nữa.

"Thạch huynh, ngươi …”

"Thế nào, các ngươi không muốn nghe theo lời của Thạch mỗ nữa sao" Thạch Luân quét ánh mắt lạnh lẽo dị thường về phía hai tên đồng bọn.

“À không, bọn ta sao dám như vậy chứ, thôi thì cứ theo như lời Thạch huynh nói đi, hãy phóng thích cho tiểu nha đầu này trước!” Hai gã hắc y tu sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, tựu trung lại hết sức kiêng nể tên Thạch Luân này, mà chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý nghe theo.

Trung niên tu sĩ thấy tình hình như vậy rất đổi vui mừng.

“Có lẽ ngươi đã nghe thấy ba người bọn ta nói rồi chứ, tiểu nha đầu này có thể đi được rồi. Nhưng nếu sau đó ngươi ma mãnh đổi ý gì đó, kết quả thế nào hẳn ngươi đã rõ!” Thạch Luân lại âm trầm uy hiếp Trung niên tu sĩ.

“Cứ yên âm. Bạch mỗ chỉ cần quan tâm tới an nguy của tiểu nữ mà thôi, chỉ cần tiểu nữ được bình an vô sự, một gốc Huyết Sâm này có sá là gì” Trung niên tu sĩ buông lỏng nét mặt ra rồi nói.

“Không được phụ thân, Quả Nhi không muối rời đi một mình đâu!” Nữ hài xinh xắn như tiên đồng ngọc nữ trong tranh vẽ, thế nhưng lúc này một tay nắm lấy vạt áo trung niên tu sĩ mà liên tục lắc đầu kêu lên.

“Nha đầu ngốc này. Ngươi hãy đi đi, rồi tới Phường thị tìm ngoại tổ mẩu đến đây cứu ta...” Trung niên tu sĩ biến sắc, môi khẽ động vài cái liền truyền âm rất nhanh vài câu với nữ đồng.

Trước hết nữ đồng thoáng ngẩn ra, tiếp theo liều mạng liên tục gật đầu.

“Tốt, còn không mau cút đi, nếu không Thạch mỗ sẽ đổi ý đấy” Thạch Luân tựa hồ không còn kiên nhẫn nữa mà tàn bạo gắt lên.

Nữ đồng vừa nghe qua câu này, thoáng có chút ngẩn người, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

Nàng quyến luyến không nỡ rời đi, lại liếc mắt nhìn trung niên tu sĩ rồi mới vung tay ra, trên tay xuất hiện thêm một tấm phù triện màu trắng, kế đó dán lên người lập tức quanh thân nổi lên một tầng bạch quang nhẹ bay lơ lững, dự định bỏ chạy ra xa.

Còn Trung niên tu sĩ nắm thật chặt chiếc hộp gấm trong tay, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn cử động của ái nữ, mắt thấy ba gã hắc y tu sĩ đứng yên đó, Quả Nhi nữ tử ngây thơ chất phác lướt người ngang qua tên Thạch Luân, khiến hắn thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra!

Nữ đồng mới từ bên cạnh Thạch Luân bay ra xa chừng hai ba trượng, trong mắt Thạch Luân chợt lóe hung quang, đột nhiên hắn vung tay lên rồi hóa thành một bóng đen tung ra một trảo về phía sau.

“A...”

Nữ đồng thét lên kinh hãi, rốt cuộc không thể chống cự lại mà còn bị bóng đen túm lấy.

Kế tiếp bị hút xuống dưới, thân hình nữ đồng bị kéo mạnh về sau, liền rơi vào tay của Thạch Luân.

Một bàn tay xám xịt siết chặt cổ tay mềm mại của nữ đồng.

“Thạch Luân, ngươi muốn làm gì! Không sợ ta lập tức hủy đi Huyết Sâm sao!” Trung niên tu sĩ thấy tình hình như vậy vừa giận vừa sợ, linh quang hai tay chớp động rồi ép xuống, đồng thời lớn tiếng quát lên.

“Hủy à, ngươi không sợ ta sẽ vặn gãy cổ con tiểu nha đầu này sao! Ít nói lời thừa đi, lập tức mém chiếc hộp lại đây, nếu ta đếm tới ba mà ngươi vẫn không làm, ta sẽ động thủ ngay! Một, hai...” Thạch Luân không thèm để ý đến lời uy hiếp của Trung niên tu sĩ, trái lại năm ngón tay siết chặt hơn, bấm mạnh hơn khiến cho nữ đồng bị tươm máu, đồng thời lạnh lùng hô to đếm ngược thời gian, căn bản không để cho Trung niên tu sĩ có cơ hội phản ứng.

Hai gã hắc y tu sĩ đứng cạnh thấy tình hình như vậy thì mừng rỡ ra mặt, đến lúc này bọn hắn mới biết được ngay từ đầu tên đồng bạn đã không có ý định thả nữ đồng, bất quá chỉ muốn thi kế bắt người làm con tin để uy hiếp ngược lại đối phương mà thôi.

Ngay cả Trung niên tu sĩ có chút nhanh trí, nhưng vừa thấy qua tình hình như vậy cũng giận run cả người, trong đầu rối như tơ vò, mắt thấy Thạch Luân đếm tới tiếng thứ ba, cơ hồ như làm theo bản năng, lập tức cuống cuồng quăng hộp ngọc ra xa.

Một gã hắc y tu sĩ cười hắc hắc, tiến lên một bước rồi tung trảo ra.

“Vù” một tiếng, nhất thời hộp gấm bị hút vào tay.

“Kiểm tra cái đã, hãy nhìn xem bên trong có cây Huyết Sâm không!” Thạch Luân không chút do dự liền ra lệnh một tiếng.

“Được, Thạch huynh!” Tên tu sĩ kia đang cầm hộp gấm nghe thế liền đáp ứng, tiếp theo khẻ lắc bàn tay, lập tức mở hộp gấm ra.

Chỉ thấy một vầng huyết quang bên trong, có một gốc cây dài cả xích, toàn thân chớp động huyết quang, lẳng lặng nằm yên trong hộp.

“Thạch huynh, quả thật không sai, đây đúng là Huyết Sâm!” Hắc y tu sĩ hé mở cặp mắt ti hí ra rồi trả lời với Thạch Luân.

Thạch Luân cùng một gã khác nghe vậy cũng lộ vẻ vui mừng như điên.

“Được lắm, các ngươi đã đoạt được Huyết Sâm rồi, cũng nên thả tiểu nữ ta ra đi” Trung niên tu sĩ sắc mặt vô cùng tái nhợt, sau khi cắn răng một phát lạnh lùng nói.

“Hừ, thả cho các ngươi rời đi à, rồi sau đó chạy đi tìm vị Nhạc Hoa tiên tử kia để gây phiền phức cho chúng ta sao” Thạch Luân nghe qua câu đó lại hừ lạnh một tiếng sắc mặt lộ nét nanh ác.

“Các ngươi cũng biết Nhạc mẫu của Bạch mỗ mà còn dám hạ độc thủ sao?” Trung niên tu sĩ vừa nghe qua lời này trong lòng thoáng trầm xuống.

“Ha ha, ngươi nghĩ là ta chưa biết tường tận nội tình của ngươi, mà ba người Thạch mỗ đã dám ra tay đấy à. Tuy rằng bọn ta chẳng muốn trêu chọc tới tu sĩ kết đan kỳ chút nào, nhưng ai bảo ngươi lại mang Huyết Sâm trên người làm chi. Chỉ cần đoạt được cây Huyết Sâm này, thì cơ hội kết đan của ba người bọn ta đều nắm trong tầm tay, lúc đó cần gì phải sợ Nhạc Hoa tiên tử nữa chứ. Huống chi hai người phụ tử các ngươi đều chết không toàn thây tại đây, khi đó có ai biết được chuyện ba huynh đệ ta làm chứ. Đủ rồi, bổn đại gia không cần nhiều lời với ngươi nữa, động thủ nào!” Thạch Luân cười điên cuồng một hồi, sau đó hét to một tiếng, bàn tay đang nắm giữ nữ đồng chợt lóe lên hắc quang, động thủ trước một bước.

Khóe mắt Trung niên tu sĩ muốn nứt toát ra, gầm lên một tiếng, tay áo bào run lên, trong tay xuất hiện thêm một thanh tiểu kiếm màu vàng đang run lên muốn phóng thẳng vào tên Thạch Luân đó.

Nhưng rất rõ ràng, động tác này căn bản chẳng kịp giải cứu cho nữ đồng.

Khóe miệng Thạch Luân nhếch lên nanh ác, năm ngón tay vận lực, muốn trực tiếp bẽ gãy cổ nữ đồng ra.

Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên xuất hiện một màn hết sức bất ngờ.

Thạch Luân thấy không gian gần đó chợt ba động, nguyên trước đây hắn đang nắm giữ cổ tay rất chặt, bỗng chốc nơi tiếp xúc trở nên vô cùng lạnh lẽo, đồng thời từ đầu ngón tay truyền ra một cơn đau nhức khó mà chịu nỗi.

Hắn buộc miệng hét thảm một tiếng, theo đó vội vàng kinh hãi ngó mấy ngón tay. Chẳng còn thấy nữ đồng Bạch Quả Nhi trong tay nữa, mà đã bị thay thế bằng một thiết khôi lỗi hắc quang chớp lóe. Thế nhưng khôi lỗi này trông thoáng qua thấy chẳng có điểm nào thô cứng cả, vậy mà toàn thân lại mọc đầy gai màu xanh lam nhỏ cỡ một tấc.

Lúc này bàn tay đang nắm lấy khôi lỗi đều bị gai nhọn đâm thủng, máu chảy ròng ròng.

Tên tu sĩ Thạch Luân này dựa vào tu vi khá mạnh mẽ, lát sau cổ tay run lên, hắn đã hung hăng quăng thiết khôi lỗi vứt trên mặt đất gần đó, đồng thời gầm la lên:

“Ai ám toán ta, mau chường mặt ra đây!”

Mới vừa la ầm lên, trong nháy mắt bàn tay hắn lắc nhẹ, xuất hiện một xấp dày cộm pháp kỳ đen tuyền trong tay.

Vẻ mặt Trung niên tu sĩ hết sức nghi ngờ không hiểu.

Lúc này, hai gã hắc y tu sĩ còn lại cũng bừng tỉnh phát hiện, có tên vung ra một cặp đoản thương ngân sắc, còn tên kia tế ra một quái thuẫn màu đen, đồng thời phóng thần niệm ra bốn phía tìm kiếm.

“Đại Thiếu, ta nghĩ không ổn rồi, trận này nhất định phải đánh nhau thôi” Một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau đại thụ gần đó đột nhiên truyền ra.

Bọn ba người Thạch Luân nghe qua biến sắc, tăng cường cảnh giác đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Hừ, không cần ngươi nói ra, Hải Đại Thiếu ta trước giờ chưa gặp phải chuyện kinh tởm đến thế này. Cướp đoạt thì cứ lấy đi, vậy mà còn muốn hạ thủ với cả con nít nữa, ta nhất định đánh cho đám này mặt nở đầy hoa mới được. Bất quá, hai người bọn ta chưa chắc đánh nổi ba tên gia hỏa đó đâu” Thanh âm của một nam tử khác thở phì phò cũng vang lên từ phía sau cây đại thụ.

“Ha ha, sợ gì chứ! Chẳng phải còn có Hàn huynh đây sao! Ba người chúng ta đấu với ba tên đó, cho dù đánh không lại đi nữa cũng tuyệt đối chẳng nguy hiểm gì!” Thanh âm đầu tiên vốn lạnh lẽo bỗng nhiên phá lên cười vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK