“Sư huynh quên chuyện của Côn Ngô Sơn hai trăm năm trước và yêu thú chi loạn ở Tiểu Cực Cung rồi sao. Nếu sư đệ đoán không sai thì hai sự kiện chấn động tu chân giới một thời đó Hàn đạo hữu đều có tham gia. Hơn nữa còn là điểm nhất đáng kể.” Diễm Trúc thong dong nói.
“Côn Ngô Sơn, Tiểu Cực Cung? Chẳng lẽ đây chính là người mà Âm La Tông và Tiểu Cực Cung vẫn truy tìm sao?” Ngân bào tăng nhân nghe thấy lời này thì cả kinh, ánh mắt lộ ra kỳ quang, một lần nữa đánh giá Hàn Lập.
“Nhiều năm trôi qua như vậy mà còn có người nhớ tới chuyện năm xưa của Hàn mỗ. Các vị đạo hữu định bắt giữ tại hạ giao cho hai nhà này hay sao?” Hàn Lập bĩnh tĩnh dị thường, tựa hồ đối với những gì Diễm Trúc nói ra đã có đoán trước.
“Ha ha, Hàn huynh chớ nói đùa. Âm La Tông và Tiểu Cực Cung thế lực không nhỏ nhưng cùng Thiên Cơ Các của chúng ta có quan hệ gì. Bản Các sao lại đi làm chuyện mất công mất sức để lấy lòng bọn họ. Chẳng qua đại danh của Hàn huynh như sấm nổ bên tai. Nghe nói Âm La Tông Càn lão ma cùng Tiểu Cực Cung Hàn Ly thượng nhân đều mất mạng trong tay Hàn đạo hữu, không biết việc này có thật hay không?” Lão giả béo tốt vừa thấy Hàn Lập thản nhiên thừa nhận thì trong lòng khẽ nhói một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Chuyện năm đó có một vài nguyên do khác. Về phần Càn lão ma cùng Hàn Ly thượng nhân thì tính là ta giết cũng phải. chỉ sợ các vị đạo hữu ở đây không tin.” Khóe miệng Hàn Lập nở ra một nụ cười lạnh, trả lời.
“Nghe nói năm đó tu vi của Hàn huynh chỉ có Nguyên Anh trung kỳ. Nếu như tin đồn này là thật thì đại hữu có thể với cảnh giới trung kỳ diệt sát hai vị đại tu sĩ, quả là vô tiền khoáng hậu. Một thân thần thông lại càng thêm kinh người. Bần tăng lại càng muốn cùng Hàn đạo hữu luận bàn một chút.” Ngân bào tăng nhân thần sắc thay đổi vài lần rồi lại ngưng trọng lên tiếng.
“Nguyên Trí đại sư, không cần như vậy! nếu Hàn huynh thật sự muốn mua phương pháp luyện chế giới tử không gian thì bản Các cũng không phải là không thể thương lượng.” Sán Khổ nghe thấy lời tăng nhân thì vội vàng khuyên can.
Hắn biết Hàn Lập trước mặt từng đã làm rung chuyển Đại Tấn trong một thời gian dài – đây chính là gã tu sĩ thần bí mà mọi người truyền lưu. Tâm tư của vị Thiên Cơ Các chủ này nhất thời chuyển biến, không muốn khách khách đại trưởng lão giao thủ cùng Hàn Lập.
“Sán Khổ đạo hữu không cần khuyên lão nạp, cho dù không có chuyện của giới tử không gian thì bần tăng cũng nhất định phải cùng Hàn đạo hữu luận đàm một phen. Dù sao bần tăng cũng đã dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đã lâu, đang muốn cùng một ít đạo hữu cùng giai trao đổi một chút, xem có thể lĩnh ngộ ra điều gì không. Hàn đạo hữu nếu thực sự lợi hại như lời đồn thì lão nạp lại càng không thể bỏ qua cơ hội này.” Ngân bào tăng nhân nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, cứ vậy nói ra.
Nghe thấy ngân bào tăng nhân nói vậy thì Sán Khổ cũng không biết nói thì, chỉ đưa mắt sang nhìn Diễm Trúc.
“Sán thí chủ không cần lo lắng! Nếu chỉ là luận đàm về thần thông thì Nguyên Trí sư huynh cũng Hàn đạo hữu sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trao đổi một chút cũng tốt.”
“Nói thật, bần tăng cũng rất muốn một lần kiến thức đại thần thông của tu sĩ đến từ Thiên Nam.” Tăng nhân thiếu niên mỉm cười nói.
Lão giả béo tốt nghe vậy thì đành im lặng mà thôi.
“Ngươi biết về lai lịch của Hàn mỗ!” Vừa nghe Diễm Trúc, Hàn Lập khẽ rùng mình, sắc mặt trầm xuống.
“Hàn huynh không cần kinh ngạc, tuy lại lịch của đạo hữu trong mắt các tu sĩ thông thường rất bí ẩn nhưng đối với chính ma thập đại môn phái mà nói thì không khó để truy ra. Đạo hữu cho rằng Âm La Tông và Tiểu Cực Cung thực sự không tìm ra xuất thân của đạo hữu sao? Chẳng qua bọn họ sợ hãi thần thông của đạo hữu nên ra vẻ không biết mà thôi. Dù sao năm đó trừ bỏ hai tông môn tổn thất một vị đại tu sĩ thì các trưởng lão Nguyên Anh kỳ cũng có nhiều người bỏ mình. Hiện giờ hai tông đó chỉ lo việc ứng phó với các thế lực dòm ngó cũng đã mệt sao dám đi tìm Hàn đạo hữu gây phiền toái. Nếu không đạo hữu cho rằng mấy trăm năm vừa rồi Thiên Nam có thể yên ổn như vậy.” Diễm Trúc tựa hồ biết suy nghĩ của Hàn Lập, lời nói ra không nhanh không chậm.
“Điều này cũng đúng, các tông môn khác ta không biết nhưng Âm La Tông hơn phân nửa là biết lai lịch của ta. Chẳng qua nếu không phải vì việc của giới tử không gian thì tại hạ cũng không có hứng thú cùng tu sĩ cùng giai giao thủ, trừ phi nếu ta may mắn thắng Nguyên Trí đại sư thì Sán Khổ đạo hữu sẽ nguyện ý giao phương pháp luyện chế mang ra giao dịch cho ta.” Sắc mặt Hàn Lập khẽ trầm xuống.
Ngân bào tăng nhân nghe vầy thì ngẩn ra, không khỏi liếc mắt nhìn lão giả béo tốt một cái.
Sắc mặt của Thiên Cơ Các chủ lại đang đăm chiêu, nhưng sau một hồi lâu suy nghĩ thì lại nhoẻn miệng cười, trả lời:
“Nếu Hàn đạo hữu có thể tự tin như vậy thì Sán mỗi sao có thể khước từ. Chỉ cần Hàn huynh chiếm thượng phong trong cuộc luận bàn này cùng Nguyên Trí địa sư thì bí thuật luyện chế giới tử không gian sẽ giao lại cho đạo hữu.”
Lão giả béo tốt đã đáp ứng.
“Có những lời này của Sán Khổ đạo hữu thì Hàn mỗ xin được lĩnh giáo thần thông của Nguyên Trí đại sư. Nói thật, tại hạ đối với bí thuật của Phật Môn cũng có một chút hiểu biết, hy vọng đại sư đừng để Hàn mỗ thất vọng.” Hàn Lập cười hắc hắc, lập tức đứng dậy không do dự mà nói. Lời vừa rứt, hai hàng tu sĩ Kết Đan kỳ hai bên đã trở lên xôn xao, có người không tài nào che dấu được sự hưng phấn của mình.
Mà vị hòa thượng Diễm Trúc kia lại mỉm cười không lên tiếng, bộ dạng đầy bí hiểm.
Hai hàng lông mày của ngân bào tăng nhân khẽ nhướng lên, cười lạnh… Khuôn mặt nho nhã lúc này đã ẩn hiện sát khí.
“Với thần thông của hai vị đạo hữu, tại Thiên Cơ điện này giao thủ có chút không tiện. Không bằng đi ra ngoài luận bàn thì hay hơn. Đối với hai vị mà nói cấm không cấm chế đều không hề ảnh hưởng đến hai vị.” Sán Khổ đánh giá hai bên rồi đưa ra đề nghị.
“Tất nhiên là có thể, bần tăng không có ý kiến!” Ngân bào tăng nhân chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì theo lời Sán các chủ vậy.” Hàn Lập cũng không để ý.
Đoàn người lập tức đi ra đại điện, tới phía bên ngoài.
Tất cả mọi người đều đứng trên mặt đất, mà Hàn Lập cùng ngân bào tăng nhân một người thì quanh thân tỏa ra thanh quang chớp động, hóa thành một đạo thanh hồng bay vọt lên trời, người kia chân đạp bạch sắc liên hoa nhẹ nhàng bay lên.
Một lát sau, hai người phân biệt đứng ở trên không trung của Thiên Cơ Điện, cách nhau hơn mười trượng.
Mà ngân bào tăng nhân thoáng nhìn Hàn Lập một chút, phật hiệu vang lên, trên mặt phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt.
Hàn Lập thấy vậy thì nụ cười vốn có đã vụt tắt, khẽ nhướng mày hỏi:
“Nghe nói đại sư là một Kim Cương Hộ Pháp của Phật môn, tu luyện phải chăng là Minh Vương Quyết?”
“Ồ, không ngờ rằng đạo hữu cũng có hiểu biết về công pháp Phật môn. Lão nạp tu luyện chính là quyết này, mong Hàn đạo hữu chỉ điểm thêm.” Ngân bào tăng nhân nghe thấy Hàn Lập nói ra tên công pháp thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trở lên ngạo nghễ trả lời câu hỏi.
Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, trong miệng tuôn ra Phạn âm, một đám ngân sắc phù văn trực tiếp hiện ra, lúc này không chỉ gương mặt mà cả người đều đã biến thành màu đạm kim chi sắc, nhất thời giống như Kim Thân La Hán hàng lâm.
Sắc mặt Hàn Lập không đổi, nhưng khẽ rùng mình.
Theo biểu hiện của đối phương thì rõ ràng đã có dấu hiệu tu luyện Minh Vương Quyết tới tầng thứ tư. Lúc này thân thể của đối phương lúc này đã có thể so với pháp bảo bình thường. Nếu là phi kiếm bình thường chém tới thì đối phương có thể dùng tay không ngăn cản.
Chẳng qua nếu đối phương trình độ chỉ có vậy thì tất nhiên không phải đối thủ của hắn.
Lúc này Hàn Lập cũng không nói lời nào, tay áo khẽ run lên, một trận kiếm minh vang lên, hơn mười khẩu kim sắc phi kiếm từ cổ tay áo như du ngư bay ra, hóa thành từng đạo kiếm quang dài cả thước, không ngừng xoay quanh người.
Hàn Lập đồng thời đọc khẩu quyết, nhẹ nhàng chỉ về phía không trung.
Tất cả các kiếm quang run lên, kim mang đại phóng, biến ảo thành mấy trăm đạo kiếm quang bay múa trên trời. Kiếm khí cơ hồ phủ kín non nửa không trung, giống như một mảnh sóng vàng cuộn cuộn, thanh thế kinh người.
Các tu sĩ Kết Đan phía dưới đang xem cuộc chiến vừa thấy cảnh này thì mặt không khỏi biên sắc.
Không cần đến vị đại tu sĩ họ Hàn này thi triển thần thông gì, chỉ cần nhiều kiếm quang như vậy cùng lúc tấn công thì chỉ sợ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường cũng vô pháp ngăn cản.
Ngân bào tăng nhân phía đối diện thấy cảnh này lại thờ ơ không để ý, hai tay khẽ nhấc, trong tay đồng thời phát ra hồng lục lưỡng sắc linh quang chớp động, phân biệt hóa thành một cây thiền trượng đỏ đậm dài vài thước, cùng một chuỗi phật châu màu phỉ thúy.
Đúng lúc này, Hàn Lập đã bắt quyết chỉ huy mất trăm đạo kiếm quang đánh tới, hóa thành một phiến kim sắc hà quang, cuồn cuộn quét tới.
“Tới hay lắm!”
Tăng nhân lại đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ tay lên, kiện thiền trượng đỏ đạm hóa thành một đầu giao long xích hồng sắc, trực tiếp bay về phía đối diện. Khối phật châu màu thúy lục cũng đã bay ra ngoài hóa thành một tầng lục sắc quang mạc.
Lập tức vị đại tu Phật môn này tuy hai mắt không ngước lên trên, nhưng hai tay liên tục chuyển động kết thủ ấn, tựa hồ như sắp thi triển thần thông huyền ảo nào đó.
Giao long xích hồng sắc kia khẽ phất đuôi một cái đã bay thẳng vào trong kim hà do Thanh Trúc Phong Vân Kiếm biến thành.
Cũng không biết tài liệu luyện chế thiền trượng này ra sao nhưng tuy giao long bị hơn trăm đạo kiếm quang đồng thời đánh vào nhưng không hề đánh thủng nó, xích giao không cam lòng chịu yếu thế mà bắt đầu giương manh múa vuốt gắt gao ở trong kim hà cắn xé, không chút rơi xuống hạ phong.
“Vạn năm hỏa san hô!” Hàn Lập vừa nhìn thấy vậy thì khẽ nói thầm một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng phi kiếm có thêm canh tinh trở lên sắc bén vô cùng, nhưng ở nhân giới cũng có vài loại tài liệu hoàn toàn có thể ngăn cản được nó, mà vạn năm hỏa san hô này là một trong số đó.
Chỉ là loại tài liệu này thưa thớt vô cùng, chỉ sợ so với canh tinh càng thêm khó tìm. Vị hòa thượng Nguyên Trí này lại có thể dùng một loại tài liệu này để luyện chế pháp trượng, hơn nữa tỉ lệ cũng không ít, nếu không cũng sẽ không ngăn cản được nhiều phi kiếm như vậy mà vẫn vô sự.
Hàn Lập trong lòng kinh ngạc nhưng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của hắn cũng không phải dựa vào sự sắc bén để thủ thắng, lúc này thần niệm khẽ thôi động, một phần phi kiếm tiếp tục cuốn lấy hồng sắc giao long, một phần bay vòng qua hóa thành từng đạo kim mang bắn đến tăng nhân.