Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở hai bên của đại điện, tất cả khách khứa ngồi xếp bằng; nữ có, nam có, ai nấy đều mỉm cười, khí độ bất phàm.

Một lát sau, các nữ tử vận cung trang kia cũng đã múa xong, cung kính hướng về phía lão giả ngồi ở ghế chủ tọa mà thi lễ, sau đó chỉnh đốn trang phục, rời khỏi đại điện.

“Hô tiền bối, nhóm thị nữ này tố chất rất xuất sắc. Mấy người Dư đạo hữu trong môn phái cũng thật tận tâm.” Một nho sinh vận lam bào ngồi ở bên trái đột nhiên mỉm cười lên tiếng.

“Hắc hắc, lão phu cả đời không có ham mê gì khác, chỉ có ải nữ sắc này là khó qua.”

Bọn Dư sư diệt có lòng, nhưng lão phu vẫn hy vọng bọn chúng chuyên tâm vào tu luyện để có thể tiến giai lên cảnh giới Hóa Thần. Vạn nhất có ngày ta tọa hóa thì Thiên Ma Tông cũng sẽ không có người bức tới tận cửa.” Mộc quan lão giả ho nhẹ một tiếng, nói.

“Hô tiền bối nói rất đúng, chư vị đạo hữu Thiên Ma Tông có tu vi không cách quá xa với cảnh giới Hóa Thần, chỉ là một bước ngắn mà thôi, đột phá lên Hóa Thần chỉ là chuyện sớm muộn. Mà với thanh thế của Thiên Ma Tông hiện giờ, tại Nhân giới có ai dám làm loạn đây.” Lam bào nho sinh khẽ cười.

“Thế sao? Ngươi nghe chuyện của Âm La Tông rồi chứ, đây cũng từng là một trong thập đại ma tông vậy mà xuýt bị xóa tên. Tông môn này luận thanh thế không hề thua kém bổn tông, vậy mà có kết cục như vậy. Hiện giờ tuy vẫn có thể duy trì truyền thừa nhưng đã thành tông môn nhị lưu.” Mộc quan lão giả cười nhạt một tiếng.

Lam bào nho sinh cùng những tu sĩ khác không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật sự không biết chủ nhân Ma Cung nói vậy là có dụng ý gì, nhất thời không ai dám tiếp lời.

“Bản thân ta nghe nói Âm La Tông có bảy tám trưởng lão Nguyên Anh bị giết, thậm chí ngay cả Phòng đạo hữu của Âm La Tông cũng không thoát khỏi. Ngay cả người ra tay là ai Âm La Tông cũng không rõ. Chẳng lẽ Âm La Tông lại chọc giận tới một tiền bối Hóa Thần nào.” Một gã đại hán mặc cẩm bào liền chuyển đề tài. “Ha ha! Chư vị ở đây sợ rằng sau chuyện của Âm La Tông này mà lo lắng, các ngươi có thể yên tâm, tuy không biết hung thủ là ai, nhưng tuyệt đối không phải mấy vị lão gia tại Đại Tấn gây lên.”

“Nếu không sao đến một chút tin tức ta cũng không biết. Có thể là một lão quái vật nào ngoài Đại Tấn thuận tay làm lên. Chẳng qua, chỉ cần người này lại ra tay thì mấy người chúng ta cũng sẽ không ngồi yên.” Tinh quang trong mắt Hồ Khánh Lôi chợt lóe rồi lập tức biến mất.

Nghe được mộc quan lão giả nói vậy, chúng tu sĩ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc trước do không rõ nên bọn họ vẫn thấp thỏm lo âu. Bọn họ đã không còn nói đến chuyện này mà lại chuyển đề tài về một tí kỳ văn dị sự tại Tu tiên giới.

“Đúng rồi, Hô tiền bối. Lần trước người nạp thiếp đã là chuyện của hai trăm năm trước, nay lại mở ra ma cung chi môn, không biết là nữ tu nhà nào có phước lọt vào pháp nhãn của tiền bối.” Một phụ nhân vận lục bào tầm khoảng ba mươi tuổi lên tiếng, nhìn qua người này cũng có vài phần nhan sắc.

Nghe thấy câu hỏi của phụ nhân, chúng tu sĩ ở đây cũng đều cảm thấy hứng thú.

Cho dù vị thái thượng trưởng lão Thiên Ma Tông này thích nữ sắc nhưng thị thiếp có thân phận nữ tu lại không nhiều lắm.

“Việc nạp thiếp này đích thực lão phu cũng không nghĩ tới, nhưng tam nữ lần này đều là nhân tài xuất sắc, vô luận là dung nhan hay tu vị đều không tầm thường. Đặc biệt trong đó có một người lại còn trội hơn hẳn. Lão phu định chuyện nạp thiếp cũng là vì nàng này.” Hồ Khánh Lôi nghe mọi người đề cấp đến thị thiếp lần này của lão thì gương mặt cũng lộ ra một nụ cười, tựa hồ rất hài lòng về tam nữ lần này.

“Ha ha, nếu Hồ tiền bối khen ngợi như vậy thì không bằng để mọi người được gặp mặt trước khi điển lễ tiến hành.” Một đầu đà có gương mặt hung ác nghe vậy thì nhịn không được bèn lên tiếng.

Mấy người khác nghe xong cũng có chút động tâm, đều muốn nhìn xem ba nữ tu xinh đẹp đến cỡ nào mà khiến chủ nhân Ma Cung phải động tâm.

“Là người tu đạo tất nhiên không có nhiều kiêng kị như ở phàm tục, mấy vị đạo hữu đã muốn xem mặt thì tất nhiên ta sẽ gọi họ ra tiếp vài chén rượu nhạt cùng mấy vị đạo hữu.” Mộc quan lão giả mỉm cười, đáp ứng mọi người.

Lời vừa xuất ra, gã đầu đà kia đã biến sắc, vội vàng xua tay nói không dám.

Nhưng Hồ Khánh Lôi lại khoát tay chặn lại, một cung trang thiếu nữ từ đằng sau khom người bước tới.

“Đi thỉnh ba vị tiên tử ra đây.” Hồ Khánh Lôi nhanh chóng phân phó.

“Tuân lệnh, nô tỳ đi ngay…” Cung trang thiếu nữ cung kính trả lời. Không hề chần chờ nàng liền bay ra ngoài điện. Đúng lúc này một đạo hồng quang bay đến trước người mộc quan lão giả. - Đây là một đạo truyền âm phù.

Dị sắc trong mắt Hồ Khánh Lôi chợt lóe, khẽ trảo một cái, đoàn hỏa quang lập tức bay vào trong tay lập tức bùng cháy mạnh mẽ.

“Ồ, hóa ra là Phong lão quái với Hướng lão quỷ đã tới, lại còn dẫn theo một vị khách quý.”

Là ai? Ai có thể khiến hai lão này đối đãi long trọng như vậy? – Gương mặt Hồ Khánh Lôi có chút kinh nghi. Tay khẽ lật, đoàn hỏa quang đã lập tức tắt ngúm.

“Người tới chẳng lẽ là Thiên Ngoại Đảo Phong tiền bối cùng Tây Linh Sơn Hướng tiền bối?” Lam bào nho sinh vừa nghe Hồ Khánh Lôi lầm bầm trong miệng thì không khỏi cả kinh mà hỏi.

Tất cả những tu sĩ nam nữ còn lại đều biến sắc.

“Trừ bỏ hai lão này ra, còn có thể là ai? Chẳng qua nghe khẩu khí của hắn thì còn dẫn theo khách nhân tới đây. Lão phu cũng có chút hiếu kỳ. Bọn họ đã đến ngoại cung, lão phu không thể không ra nghênh tiếp một chút.” Hồ Khánh Lôi cười hắc hắc.

“Chúng ta cũng đi bái kiến hai vị tiền bối đi.” Cẩm bào địa hán vội vàng đứng lên nói.

Mấy người khác cũng không dám chậm trễ, đồng dạng đứng dậy.

Sắc mặt Mộc quan lão giả không đổi chỉ gật đầu, lúc này lão cũng đã đứng dậy, dẫn theo chúng tu sĩ đằng sau đi ra ngoài.

Cả tòa Ma Đà Sơn bị gió tuyết bao phủ, nhưng phía trên cung điện lại được bao phủ bởi một tầng quang mạc mênh mông. Nhìn qua quang mạc, tuy không rõ nhưng cũng có đại khái thể thấy được tình hình bên trong.

Lúc này, phía trên quang mạc có ba đạo nhân ảnh đang đứng, hai lão giả và một thanh niên, tất cả thần sắc bĩnh tình, huyền phù một chỗ.

Đây chính là ba người Hướng Chi Lễ, Phong lão quái và Hàn Lập.

“Ma Cung này dường như đã được tu kiến lại lớn hơn trước kia ba phần. xem ra Hô lão cũng đã lại có thêm nhiều thị nữ hơn. Chậc chậc, xem ra làm thái thượng trưởng lão của ma đạo đệ nhất tông quả thật không sai.” Phong lão quái nhìn cung điện qua quang mạc, đột nhiên tắc lưỡi nói.

“Thế nào? Phong huynh hâm mộ lão ma hả. Nếu vậy chỉ cần ngươi nói thì chắc chắn sẽ có mọi thứ như lão ma đó. Nếu Thiên Ma Tông lại có thêm một vị thái thượng trưởng lão thì Hô lão ma mong còn chẳng được, nhất định sẽ vì ngươi mà xây thêm một tòa Ma Cung nữa.” Hướng Chi Lễ nghe vậy thì tủm tỉm.

“Bỏ đi, công pháp của lão phu đề cao sự thanh tịnh, nếu ở một địa phương như vậy thì tâm tình sao có thể yên tĩnh.” Phong lão quái thở dài một tiếng, vội vàng lắc đầu nói.

Hướng Chi Lễ cười, cũng không nói gì thêm, Bởi vì phía dưới cung điện đang có một đội tu sĩ bay thẳng tới chỗ bọn họ.

Hàn Lập tuy rằng từ lúc đi rất ít nói chuyện, nhưng lúc này lại ngưng thần nhìn qua. Thấy được người đi đầu là một tu sĩ Hóa Thần đầu đội mộc quan, rồi lại nhìn về các tu sĩ phía sau thì không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng.

“Sao vậy, Hàn sư đệ có biết ai đó ở đây sao?” Hướng Chi Lễ quay lại nhìn Hàn Lập có chút bất ngờ. “Đúng vậy, có một người, từng gặp qua một lần!” Rất nhanh Hàn Lập đã thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.

“Ra là vậy!” Hướng Chi Lễ cũng không nói thêm chỉ gật đầu.

Lúc này mộc quan lão giả đã bay tới chỗ quang mạc, hai tay lão đang bắt quyết, miệng lẩm nhẩm.

Ngay tức thì, quang mạc phía trước ba người Hàn Lập chợt lóe linh quang, tạo ra một khe hở.

Hướng Chi Lễ cùng Phong lão quái cũng không khách khí mà bay vào, Hàn Lập hơi do dự một chút rồi cũng đồng dạng hóa thành một đạo thanh hồng theo sau bay vào.

Hoàng sắc quang mạc lại lần nữa trở về như ban đầu.

Một lát sau, độn quang tắt đi, ba người đã đứng trước mặt mộc quan lão giả.

“Hướng huynh, Phong huynh, các ngươi lần này đã tới chậm một chút. Ta đưa tin rất sớm, sao các người bây giờ mới tới đây. Chẳng lẽ trên đường gặp phải chuyện gì?” Hồ Khánh Lôi thấy hai người Hướng Chi Lễ đầu tiên khẽ mỉm cười, rồi lập tức hỏi.

“Hồ huynh đoán không sai! Hai người lão phu đúng là có gặp chút chuyện trên đường, nên tới chậm một chút. Thôi không nói tới chuyện đó, trước hết ta giới thiệu với Hô huynh một vị đạo hữu. Hàn đạo hữu cũng sẽ gia nhập trở thành tồn tại giống như chúng ta…” Hướng Chi Lễ cười cười, lập tức hướng về Hàn Lập giới thiệu.

Một tu sĩ phía sau mộc quan lão gia nhìn thấy rõ khuôn mặt Hàn Lập thì bỗng giật mình.

“Gia nhập với chúng ta?” Mộc quan lão giả nghe xong lời này thì có chút bất ngờ, hai mắt lão mở to, nhìn thẳng vào Hàn Lập.

“Tại hạ Hàn Lập ra mắt Hô huynh!” Thần sắc Hàn Lập bình tĩnh, hai tay ôm quyền hành lễ. Biểu tình không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dạng tương giao ngang hàng.

Việc này khiến đám người lam bào nho sinh trợn tròn mắt, há hốc miệng.

“Hừm, Hướng lão quỷ, Phong lão quái, các ngươi bị hồ đồ rồi sao? Đây chỉ là một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, sao có tư cách gia nhập vào chúng ta?” Sắc mặt Hồ Khánh Lôi trầm xuống, không chút khách khí liền chất vấn.

“Hắc hắc, Hướng mỗ làm vậy là có đạo lý của mình.” Hướng Chi Lễ sắc mặt không thay đổi, chỉ cười khẽ. Môi khẽ mở truyền âm cho Hồ Khánh Lôi.

Sắc mặt âm trầm của Hồ Khánh Lôi lúc đầu còn âm trầm, nhưng sau khi nghe xong thì trong mắt đã lộ ra kỳ quang. Đầu tiên là giật mình, tiếp theo lại hưng phấn, gật đầu liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK