Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời xa Nguyên Dao, Hàn Lập không nhịn được lấy Hư Thiên đỉnh ra, một bên phi hành, một bên từ từ xem bảo vật ở bên trong.

Thế nhưng không lâu sau hắn có cảm giác tức hộc máu.

Dù cho hắn dùng mọi loại biện pháp thì nắp đỉnh và thân đỉnh vẫn dính liền với nhau, căn bản không có cách nào mở ra.

Cho dù đem linh lực rót vào, hay tức giận dùng các loại pháp bảo công kích trực tiếp lên thì nó nhiều lắm chỉ tóe ra vài tia lửa, bộ dáng vẫn không một chút sứt mẻ.

Trong lòng Hàn Lập kinh ngạc.

Hiện tại ngoại trừ việc biến to, thu nhỏ Hư Thiên đỉnh thì hắn hoàn toàn không còn biện pháp sử dụng vật ấy.

Phát hiện được hiện thực trên, Hàn Lập cực kỳ buồn bực, đang ở trên vùng biển không người nên hắn mở miệng chửi to một hồi lâu, đối tượng tự nhiên chính là chủ nhân của Hư Thiên điện.

Rất rõ ràng cái bảo vật danh chấn Loạn Tinh hải này có điểm cổ quái, hoặc chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới điều khiển được, hoặc có yếu quyết khác để mở đỉnh, không đơn giản như việc chỉ cần chú nhập linh lực vào trong.

Chẳng lẽ có quan hệ với Kiền lam băng diễm lúc đầu bao phủ lấy nó?

Trong đầu Hàn Lập rất hỗn loạn, chỉ có thể phỏng đoán bậy bạ một hồi.

Tuy nhiên suy nghĩ qua thì cũng rất bình thường.

Hư Thiên đỉnh được mệnh danh là Đệ nhất bí bảo Loạn Tinh hải, có điểm quỷ quái dường như cũng là sự tình trong dự liệu, chẳng có gì phải ngạc nhiên.

Thế nhưng lấy được bảo vật mà hiện tại không có cách nào sử dụng tự nhiên khiến Hàn Lập cực kỳ ảo não.

Hắn liền đem Hư Thiên đỉnh bỏ vào túi trữ vật, đợi sau này có thời gian sẽ nghiên cứu kỹ càng thêm.

Tiếp theo Hàn Lập đem Ngọc Như ý ra, thăm dò cách sử dụng.

Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã tìm ra được hai loại thần thông.

Đơn giản nhất chính là đưa linh lực vào cổ bảo, trên thân lúc đó sẽ xuất hiện vòng bảo hộ hai màu đỏ vàng.

Năng lực phòng ngự của nó Hàn Lập đã từng chứng kiến qua khi ở Hư Thiên điện, có thể kháng cự một kích cực mạnh của Thanh Dịch mà vẫn bình yên vô sự, tự nhiên không thể tầm thường.

Một loại thần thông khác chính là Hàn Lập niệm vài câu chú thượng cổ khắc trên Ngọc Như ý, đưa thần thức vào đầu của cự lang thì tùy theo tình huống có thể gọi ra hai con tiểu lang màu đỏ vàng, hoặc một con cự lang màu bạc.

Tiểu lang màu đỏ dường như do linh khí hỏa thuộc tính cực kỳ tinh thuần huyễn hóa thành, có vài loại pháp thuật bẩm sinh với uy lực không nhỏ.

Còn con tiểu lang màu vàng thì được tạo thành từ linh khí thổ thuộc tính, am hiểu pháp thuật thổ linh, trong đó có cả Thổ độn chi thuật mà Hàn Lập một mực muốn học nhưng không có cách nào lĩnh ngộ được.

Điều này khiến Hàn Lập rất vui mừng.

Về phần ngân sắc cự lang nọ thì hắn có chút nhức đầu vì không thể không chế được nó.

Mặc dù hắn đưa ra mệnh lệnh gì thì ngân lang vẫn hành động theo nhưng chung quy bộ dáng uể oải, theo kiểu ứng phó cho qua chuyện.

Khi hắn đang muốn xem thử ngân lang có pháp thuật gì thì nó lại giả ngô giả ngơ không chú ý.

Khi Hàn Lập nhìn được trong mắt thần sắc cực kỳ mang tính người của nó thì hoàn toàn không biết nói gì.

Hắn cũng nhìn ra hai con tiểu lang kia đều là hóa thân của ngân lang mà thôi, hiển nhiên nó mới là khí linh chân chính của miếng Ngọc Như ý.

Về phần ngân lang bướng bỉnh không phục, Hàn Lập suy đoán rằng nó có khả năng là chưa bị luyện hóa hoàn toàn.

Hắn cũng nhớ lại khi biểu tình của Huyền Cốt lão ma lộ xuất vẻ kinh ngạc khi thấy ngân lang xuất hiện, thậm chí còn đem tiểu tiễn Kim Lôi trúc phóng ra, điều này nói rõ ràng nó là một loại khí linh có danh tiếng, tuyệt đối không thể phủ nhận.

Vì thế hắn cũng chẳng buồn bực, thạm thời thu lại Ngọc Như ý, tiếp theo sắp xếp lại các kiện bảo vật khác lấy được từ Hư Thiên điện.

Mấy loại bảo vật như nhẫn, Hàn băng châu, Linh Tê bội do mấy lão ma cấp cho được hắn kiểm tra lại thêm lần nữa, không phát hiện được điều gì không ổn nhưng cũng chẳng dám tiếp tục đeo lên ngươi mà phải thu hết vào túi trữ vật.

Chỉ có “Hoàng Lân giáp” của Man Hồ Tử kia vẫn được Hàn Lập mặc lên người vì không nỡ từ bỏ một kiểu bảo vật với lực phòng ngự mạnh mẽ như vậy.

Về phần mấy con khôi lỗi hư hỏng, nửa bình “Vạn niên linh nhũ” cùng một nửa đoạn rễ to bằng lóng tay của Dưỡng Hồn mộc cũng được hắn xử lý ổn thỏa.

Trong lúc này Hàn Lập vô tình đụng đến viên châu ngũ sắc khiến hắn ngẩn ra, lập tức nhớ lại lai lịch của chúng.

Ngày đó khi ở Thiên Nam, bên cạnh Truyền Tống trận đến Loạn Tinh hải, hắn đã thu được nó khi dùng hỏa cầu dọn dẹp hài cốt ngũ sắc kia.

Hiện tại ngẫm lại thấy ở gần hài cốt còn có cả Huyết Ngọc Tri Chu, vậy có thể khẳng định đến tám, chín phần hài cốt nọ chính là Cực Huyễn – tên nghịch đồ khác của Huyền Cốt.

Nhưng vì sao bộ xương đó lại có năm màu, rút cuộc có quan hệ gì với Việt hoàng vẫn khiến cho hắn nghi hoặc, khó có thể giải thích.

Nhưng không hiểu vì sao khi nhìn viên châu trong tay Hàn Lập lại liên tưởng đến Bổ Thiên đan bay ra khỏi Hư Thiên đỉnh kia.

Màu sắc giống nhau nhưng Bổ Thiên đan lớn hơn, đồng thời cả viên châu phát ra hào quang sáng hơn mà thôi.

Hàn Lập nhìn nhìn nó, sau một lúc trầm ngâm liền trịnh trọng bỏ nó vào trong túi trữ vật.

Sau khi xác nhận phương hướng, hắn liền lấy huyết sắc phi phong (áo choàng màu đỏ) ra, đẩy nhanh tốc độ.

Cả người biến thành một đạo hào quang màu đỏ giống như sao chổi bay về phía Thiên Tinh thành.

Tuy làm vậy tốn rất nhiều linh lực nhưng tốc độ tuyệt đối nhanh gấp mấy lần so với tốc độ của tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường.

Hắn hiện tại cần phải về động phủ của mình ở Thiên Tinh thành trước khi những tu sĩ khác ra khỏi Hư Thiên điện.

Ở nơi đó những thứ khác thì không nói nhưng Phệ Kim trùng thì tuyệt đối không thể bỏ lại.

Hắn không muốn chúng rơi vào đám lão quái vật kẻ thù, nói không chừng trong số bọn họ cũng có kẻ có khả năng thúc đẩy loại kỳ trùng này tiến hóa.

Huống hồ hắn đã sớm tính kế, ngay sau khi trở về Thiên Tinh thành liền lập tức vứt bỏ động phủ, thông qua Truyền Tống trận đi ra Ngoại Tinh hải.

Một mặt giết chết yêu thú, thu thập một ít yêu đan, một mặt tạm lánh nguy hiểm của lần đoạt bảo này, khiến cho tu vi của mình nhanh chóng đột phá Kết Đan sơ kỳ.

Sau khi phi hành được một đoạn thời gian, Hàn Lập cảm thấy pháp lực đã tiêu hao hơn một nửa, lập tức đổi sáng dạng phi hành thông thường, trong tay nắm chặt một khối linh thạch bậc trung, từ từ hồi phục lại phần pháp lực đã mất.

Đợi khi pháp lực hồi phục lại như ban đầu, hắn tiếp tục dùng Huyết sắc phi phong gấp rút lên đường.

Vì thế tốc độ của hắn rất kinh người, trong khoảng vài ngày đã bay được một quãng đường mà trước đó phải mất nửa tháng mới hoàn thành được.

Trên đường Hàn Lập chạm mặt với một số tu sĩ nhưng đều có tu vi Trúc Cơ kỳ hoặc Luyện Khí kỳ nên hắn mặc kệ, trực tiếp bỏ qua.

Những tu sĩ này khi thấy tốc độ độn quang của Hàn Lập tự nhiên biết gặp phải một vị cao nhân Kết Đan kỳ, nên cũng chẳng dám quấy rầy hắn.

Tuy nhiên càng gần đến Thiên Tinh thành thì số tu sĩ Hàn Lập gặp phải cũng dần dần nhiều hơn.

Trong đó xuất hiện một vài, thậm chí là một vài chục người kết thành đội ngũ.

Rút cuộc sau một tháng, Hàn Lập cũng thấy một tu sĩ Kết Đan kỳ.

Nhưng tu sĩ này khi thấy hắn thì lập tức cực kỳ cảnh giác, nhanh chóng rời ra xa, căn bản không có ý muốn bắt chuyện.

Một người như vậy thì còn có thể hiểu được nhưng liên tiếp sau mấy ngày, hai gã tu sĩ Kết Đan kỳ khác cũng có hành động giống như vậy khiến Hàn Lập cảm giác được có chút không đúng.

Chẳng lẽ trong lúc hắn hãm thân vào cuộc tranh đoạt bảo vật tại Hư Thiên điện thì Loạn Tinh hải đã phát sinh đại sự gì đó.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Hàn Lập tự nhiên không thể gấp rút phi hành nữa.

Vì thế ngày hôm nay, khi Hàn Lập đang cầm lấy một khối linh thạch bậc trung chậm rãi phi hành trên mặt biển thì nhìn thấy một đội tu sĩ bay tới từ một phương hướng khác.

Có khoảng bảy, tám người, tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vừa nhìn đã biết bọn họ thuộc một thế lực nào đó.

Hàn Lập không nói một câu, hóa thành một đạo thanh quang, chặn đầu bọn họ lại.

Hắn không có ý tứ che giấu tốc độ nên khi những tu sĩ kia thấy Hàn Lập bay đến thì lập tức rúng động, nhưng dưới sự chỉ đạo của một lão giả liền trở nên an tĩnh.

“Tiền bối có sự tình gì muốn vãn bối hỗ trợ sao?” Lão giả dẫn đầu đầu tóc xám trắng nhưng hết sức nhanh nhẹn, không đợi Hàn Lập mở miệng liền bay tới thi lễ, bộ dáng cung kính, thái độ khiến cho người khác không thể bắt bẻ được gì.

Thanh quang thu lại, thân hình Hàn Lập liền lộ xuất, hắn nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi bình tĩnh hỏi:

“Các ngươi là tu sĩ ở đâu? Muốn đi đến chỗ nào?”

“Bọn vãn bối là tu sĩ thuộc Tam Tinh tông phụng mệnh tông chủ đi đến Thiên Tinh thành.” Lão giả cung cẩn hồi đáp.

“Đến Thiên Tinh thành? Ta dọc đường đi tự nhiên phát hiện số lượng tu sĩ hướng đến nơi đó nhiều hơn hắn, đồng thời bộ dáng rất khẩn trương, thế là sao?” Hàn Lập nhíu mày, sau khi trầm mặc một hồi lâu liền chậm rãi hỏi.

“Haha, xem ra tiền bối thời gian trước nhất định đã ở nơi hoang vắng nên không biết sự tình. Cách đây không lâu Thiên Tinh thành xảy ra đại sự, cơ hồ tất cả tông môn cùng thế lực đều phái người đến đó cả.” Lão giả ngẩn ra, nhưng lập tức thầm thở phào một hơi, mỉm cười trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK