Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy chục năm này, Hàn Lập cứ cách một đoạn thời gian lại dùng một trái Long Lân Quả. Khí lực hiện giờ đã đột phá khả năng cực hạn mà tu sĩ Nhân giới có khả năng đạt tới.

Năm đó sau khi hắn nhổ trồng Long Lân Quả về Trụy Ma Cốc, khôi lỗi hình người thường xuyên đem linh quả này đến giới tử không gian cho hắn.

Chẳng qua, cũng không phải Hàn Lập dùng hàng ngày, mà nửa tháng mới ăn một lần. Bởi vì dược tính của này tuy mỏng manh nhưng nếu mỗi lần phục dụng đều đem dược tính hấp thu hoàn toàn thì theo thời gian tích lũy cho dù hắn tuy luyện Minh Vương Quyết tới tới tầng thứ ba thì chỉ sợ thân thể cũng không thừa nhận nổi.

Còn Kim Giao Vương ngày nào cũng có thể ăn là do thể chất của giao long mạnh mẽ hơn hẳn các yêu thú bình thường.

Nhưng Hàn Lập trong lúc bế quan đột phá Hóa Thần cho nên thời gian luyện hóa quả này cũng không nhiều, cho nên chỉ dùng khoảng mười năm đầu là dừng lại, toàn lực tu luyện Thanh Nguyên Kiếm Quyết.

Từ trước khi tới Ngũ Long Hải, hắn đã cố ý thôi thúc ra vô số Long Lân Quả.

Cho nên những năm nay, một mặt hắn chạy đi khắp nơi tại nhân giới, một mặt phục dụng quả này đồng thời tu luyện Thối Cốt Quyết để luyện hóa dược lực trong quả này.

Kết quả nhận được khiến Hàn Lập phải bất ngờ không nhỏ, Thối Cốt Quyết cùng Long Lân Quả lại bổ trợ nhau cực tốt, lúc đầu nhìn thì thấy pháp quyết tu luyện gian nan, thế nhưng tiển triển lại cực nhanh. Chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi đã tu luyện được mấy tầng.

Hiện tại, hắn dụng Nội Thị Thuật để xem xét thì xương cốt toàn thân đã to lớn hơn trước, hơn nữa còn tỏa ra kim sắc nhàn nhạt, rất giống nhan sắc da thịt hắn khi vận chuyển công pháp Minh Vương Quyết.

Về phần khí lực, hiện giờ hắn không cần sử dụng pháp lực trong cơ thể cũng có thể dễ dàng giơ lên cự thạch nặng ngàn cân, mặt không đổi sắc.

Điều khiến Hàn Lập kinh hỉ hơn nữa là hắn phát hiện Long Lân Quả cũng rất có tác dụng khi tu luyện Minh Vương Quyết. Kết quả, khi đồng thời kiêm tu cùng Thối Cốt Quyết thì Minh Vương Quyết cũng đột phá đển cảnh giới đệ tứ tầng.

Điều này khiến hắn phải cảm thán không thôi. Trong lòng âm thầm phán đoán, chỉ sợ Thối Cốt Quyết này cũng có quan hệ với Phạm Thánh Chân Phiến; thậm chí là căn cứ theo Minh Vương Quyết mà sáng lập ra công pháp này.

Nếu không, pháp quyết này cũng sẽ không cùng Minh Vương Quyết bổ trợ lẫn nhau tốt như thế.

Chẳng qua Minh Vương Quyết vừa đạt thành đệ tứ tầng, hắn có thể tu luyện nhiều loại bí thuật Phật tông, khi đó phối hợp cùng Minh Vương Quyết chắc chắn uy lực sẽ rất lớn, cũng khiến cho thần thông của hắn tăng mạnh.

Hàn Lập vào lúc dùng Long Lân Quả thì sẽ đem Hư Thiên Đỉnh tạm thời che đi, để đồng tử không phát hiện ra bí mật này.

Nếu không hắn cứ hai ba ngày lại ăn một trái Long Lân Quả thì đối phương không kinh hãi mới kỳ quái.

“Lại nói tiếp, Nguyên Từ Thần Quang sau khi tu luyện đại thành lại bỗng trở lên khác thường.”

“Ta vốn cho rằng sau khi thi triển thần thông này thì sẽ lộ ra ngũ sắc quang mang, nhưng Nguyên Từ Thần Quang sau khi đại thành thì có khả năng sử dụng ngũ hành chi lực, có thể khắc chế bảo vật ngũ hành. Uy lực của nó cũng sẽ tăng theo khi tu vị của ngươi tăng tiến mà không cần tiếp tục tu luyện thêm. Đây quả thực là một môn thần thông hiếm thấy. Cho dù cao giai tu sĩ cũng rất khó đối phó với công pháp này.” Đồng tử lại chuyển đề tài, nhắc đến Nguyên Từ Thần Quang.

“Ta cũng không nghĩ rằng Nguyên Từ Thần Quang lại biến hóa thành như vậy. Lúc đầu tu luyện thì thần quang đúng là có ngũ hành chi sắc, nhưng khi đại thành thì lại biến thành thế này.” Hàn Lập sờ sờ cằm, đồng dạng có chút khó hiểu.

Chuyện này hắn đã có nghi hoặc từ trước kia, chỉ là vẫn để ở trong lòng. Hiện tại đồng tử nhắc tới việc này thì mới không nhịn được để lộ ra suy tư của mình.

“Ha ha, công pháp này là do tu sĩ tại đây tự sáng chế ra. Cho dù khác nhau một chút cũng không phải là lạ.” Đồng Tử cười cười, rồi nói vậy.

“Lời này cũng đúng. Chỉ thần uy lực của thần quang này không giảm thì cho dù nhan sắc có biến đổi thế nào cũng đâu có việc gì.” Khóe miệng Hàn Lập khẽ giật giật, rồi cũng bật cười mà nói.

“Hắc hắc, đạo hữu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Xem ra Hàn huynh đã tính không lâu nữa sẽ đi tới Linh giới. Nếu như vậy thì lão phu cũng không cần cùng đạo hữu trở về Ngũ Long Hải, chúng ta chia tay tại đây đi.” Thanh âm của Đồng Tử trầm xuống. Một đoàn thanh quang từ tay áo Hàn Lập bay ra, xoay tròn một chút thì dừng lại giữa không trung – đây chính là Hư Thiên tiểu đỉnh.

Từ đỉnh bỗng truyền ra từng tiếng thanh minh, nắp đỉnh tự động mở ra một cái khe. Một đạo hôi khí từ bên trong bay ra, biến thành một đồng tử thân cao vài thước.

“Ngươi đã có thể rời khỏi Hư Thiên Đỉnh? Ta nhớ là thời gian vẫn còn thiếu một chút.” Thần sắc Hàn Lập có chút kinh ngạc, bộ dạng bất ngờ.

“Mấy năm nay, lão phu ở trong đỉnh cũng không nhàn rỗi, một chút cấm chế cuối cùng cũng đã không thể trói buộc ta.” Khóe miệng đồng tử khẽ nhếch, từ từ nói.

“Ra là vậy. Vậy từ đây đạo hữu định thế nào? Tại sao không trở về Thiên Lan thảo nguyên, hoặc là ở lại địa phương khác. Đại lục này có tên Thiên Sa đại lục, kỳ thực chỉ là một hòn đảo cực lớn mà thôi chứ không thể so sánh với các địa phương tu tiên khác.” Thần sắc Hàn Lập nhanh chóng khôi phục như thường, chậm rãi hỏi

“Lão phu chỉ là hậu thủ của bản thể trên Linh giới mà thôi, nên cũng không cần vội vàng tu luyện. Tài nguyên nhiều ít thế nào cũng không có ý nghĩa với ta. Ta sẽ ở lại Thiên Sa đại lục này. Chỉ là lão phu lúc trước cũng phát hiện được đồng loại của mình, tuy huyết thống không tinh thuần nhưng cũng đủ để lão phu vui mừng.”

Đồng tử cười nhạt một tiếng, thong dong nói.

“Đồng loại? Vậy thì cần phải chúc mừng Thiên Lan đạo hữu.” Hàn Lập ngẩn ra, nhưng trên mặt lập tức tươi cười.

“Ha ha, lão phu cũng không ngờ ở Nhân giới lại có thể gặp được đồng loại. Bởi vậy, lão phu sẽ không tiếp tục bồi tiếp đạo hữu trên đường đi nữa. Ta xin cáo từ trước.” Đồng tử ôm quyền, cả thân hình nhoáng lên đã hóa thành một đoàn yêu khí xám trắng cuồn cuộn bay về phía cuối chân trời.

Một lát sau, yêu khí đã biết mất khỏi tầm mắt.

Yêu tu này bảo đi là đi rất dứt khoát, không hề có chút chần chờ.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp vài cái, nhìn theo hướng yêu khí biến mất, cả nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.

“Có yêu này tồn tại, về sau Nhân giới cũng không còn quá yên ổn rồi. Nhưng điều đó cũng đâu có quan hệ gì tới ta.” Không biết bao lâu sau, Hàn Lập khẽ thì thào trong miệng, cả người lại hóa thành một đạo độn quang phá không mà đi.

Hai năm sau, tại vụ hải Ngũ Long Hải, một đạo thanh hồng từ xa bắn tới, chợt lóe một cái đã tiến nhập vào trong hải vụ không thấy bóng dáng.

Hàn Lập thét dài một tiếng, người đã xuất hiện phía trên tiểu đảo. Trên đảo lúc này lại có hơn mười bóng người đang ở trên đó.

Hàn Lập ngẩn ra, hàn quang trong mắt chợt lóe. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc thì thần sắc trên mặt đã dịu lại, đồng thời từ trong nội tâm còn dấy lên sự vui sướng.

“Phu quân, chàng rốt cục đã trở lại.” Chủ nhân của thân ảnh khiến Hàn Lập cảm thấy vui sướng kia mỉm cười, nụ cười tươi như trăm hoa đua nở.

“Ta đã trở lại. Chỉ là Uyển nhi, sao nàng lại đến trên đảo này. Vi phu còn đang tính một thời gian nữa sẽ trở về Loạn Tinh Hải một chuyến.

Người này chính là bạn lữ của hắn – Nam Cung Uyển.

“Thiếp không an tâm về sự tình của không gian tiết điểm nên muốn qua đây xem xét một chút. Hơn nữa thiếp cũng đã ở đảo này được mấy chục năm!” Nam Cung Uyển cười lộ ra dung nhan kiều mị, giọng nói có chút oán trách.

“Mấy chục năm trước, vậy không phải là khi ta mới rời khỏi đây không bao lâu sao?” Hàn Lập không khỏi cười khổ một tiếng.

“Đúng vậy, phu quân vừa đi thì thiếp đã tới. Ở đây còn gặp được Phượng đạo hữu.” Nam Cung Uyển che miệng cười.

“Nàng đã gặp qua Băng Phượng kia?” Hàn Lập thốt lên.

“Tất nhiên là đã gặp. Hơn nữa Phượng đạo hữu cùng thiếp vừa gặp đã quen, mấy năm này đã trở thành bạn tốt của nhau.” Nam Cung Uyển khẽ nở một nụ cười giảo hoạt, hì hì nói.

Hàn Lập nghe vậy thì cũng không biết nói gì cho phải.

“Được rồi, có lời gì thì chúng ta xuống đảo rồi nói sau.” Ánh mắt Nam Cung Uyển khẽ đảo về phía dưới, sau đó lên tiếng.

Hàn Lập tất nhiên sẽ không phản đối, liền gật đầu. Hắn cùng giai nhân sóng vai bay xuống lầu các phía dưới trước sự chào đón của chúng tu sĩ bên dưới.

Hai người vừa ngồi xuống ghế tại đại sảnh thì Nam Cung Uyển khẽ phất tay ra hiệu cho đám tu sĩ ở đó lui ra, chỉ để lại một mình Điền Cầm Nhi đang khoanh tay đứng đó.

“Cầm nhi, Long Ngâm Chi Thể của con thế nào?” Hàn Lập nhìn nữ đồ này, dị sắc trong mắt lóe lên, rồi hỏi.

“Đa tạ sư phụ năm đó chỉ điểm. Long Ngâm Chi Thể trên người đồ nhi đã được Phượng tiền bối ban cho hàn nguyên mà hoàn toàn giải trừ. Đệ tử cũng đang muốn thử ngưng kết Nguyên Anh.” Điều Cầm Nhi nghe thấy hỏi vậy thì vẻ mặt tỏ rõ sự cảm kích mà trả lời.

“Quá tốt rồi. Con đã có cơ duyên như vậy, đó cũng là tạo hóa của con. Cuối cùng cũng không uổng ta khổ tâm một phen.” Hàn Lập tươi cười.

“Cầm nhi, con đi mời Phượng đạo hữu tới đây, nói rằng sư phó của con đã trở về, có chuyện quan trọng cần thương lượng!” Nam Cung Uyển dịu dàng phân phó.

“Tuân mệnh!” Điền Cầm Nhi lập tức đáp ứng rồi lui ra khỏi đại điện.

Hàn Lập có chút ngạc nhiên, mặc dù không nói gì, nhưng chờ sau khi Điền Cầm Nhi lui ra thì khẽ nhìn Nam Cung Uyển dò hỏi.

“Thiếp nghe nói phu quân lần này đi ra ngoài là để tìm kiếm các loại phương pháp chống đỡ trong không gian tiết điểm. Không biết phu quân đã tìm được hay chưa?” Thu ba trong mắt Nam Cung Uyển khẽ động, bỗng lên tiếng hỏi.

“Tuy rằng không thể nói là không có thu hoạch, nhưng đích xác những thứ tìm được cũng không khiến ta vừa lòng.” Hàn Lập lắc đầu, sắc mặt thoáng trầm xuống.

“Vậy xem ra, phu quân nhất định nên cùng Phượng đạo hữu liên thủ tiến vào không gian tiết điểm thì hy vọng mới nắm thêm một chút. Mặt khác phu quân cũng không cần quá lo lắng về chuyện bảo vật. Trên người phu quân đã có hai kiện Thông Thiên Linh Bảo, lại tu luyện Nguyên Từ Thần Quang đại thành, nên căn bản tu sĩ bình thường không thể sánh bằng. Trong tay của thiếp vừa lúc có một trọng bảo phòng ngự. Phu quân hãy luyện hóa nó đi.” Nam Cung Uyển khẽ nhíu mày, lời nói lập tức trở lên ngưng trọng. “Bảo vật gì?” Hàn Lập cũng có chút kỳ quái.

Nam Cung Uyển mỉm cười, định nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhiên thần sắc khẽ động, bờ môi đỏ mọng khép lại.

Một lát sau, từ ngoài phòng đã truyền tới tiếng bước chân.

Một ngân sam nữ tử đi tới không gây ra chút tiếng động, đây chính là Băng Phượng!

“Phượng đạo hữu, mời ngồi. Phu quân cùng muội đang đàm luận về việc cùng tỷ tiến vào không gian tiết điểm.” Nam Cung Uyển vừa thấy nàng thì lập tức đứng dậy đón chào, khẽ mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK