Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình vừa chuyển, một viên đan dược nhỏ như hạnh nhân màu hỏa hồng đã rơi vào lòng bàn tay. Nhìn viên đan dược mà năm xưa phải dùng yêu đan cao cấp luyện chế, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ tiếc hận. Đan dược này nguyên bản giúp tu sĩ Kết Đan gia tăng linh lực, đem dùng ở đây quả thật lãng phí. Nếu không bị phong ấn pháp thuật, Ngân Nguyệt lại không bị thương, trực tiếp sử dụng bí thuật sưu hồn đã không phiền toái thế này.

Khẽ sờ cằm, cổ tay lại run lên xảo diệu khóa khớp miệng lam bào nhân khiến hắn không thể không mở miệng ra. Tay kia vung lên, đan dược đã được một đoàn thanh khí vây lấy bắn vào trong miệng lam bào nhân.

Hàn Lập buông tay, một tay hướng về bên hông, một cây ngân châm không biết lúc nào đã xuất hiện bên tay. Hàn quang chớp động, ngân quang hóa thành một đạo ngân tuyến bay đến thân thể lam bào nhân điểm xuống, trong chớp mắt ô hắc độc huyết đã bị bắn ra ngoài, một mùi hôi thối theo đó phát ra.

Hàn Lập đứng dậy chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh chờ đối phương tỉnh lại. Qua một chén trà, Phong Nhạc sau khi đào thải ra một lượng lớn độc huyết rốt cuộc cũng tỉnh dậy, rên rỉ một tiếng. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, mười ngón tay gẩy khẽ, một loạt kình phong bắn nhanh đến, độc huyết còn đang chảy lập tức dừng lại, bắn vào một bên rừng sau đó không thấy bóng dáng.

“Là ngươi…” Lam bào nhân mở hai mắt, trông thấy Hàn Lập kinh ngạc kêu lên, giãy giụa vài cái.

“Ngạc nhiên lắm sao?” Hàn lập liếc Phong Nhạc một cái, thản nhiên nói.

“Đạo hữu đã cứu ta? Lão tặc kia đâu rồi?” Lam bào nhân âm thanh tuy còn hư nhược nhưng vẫn tràn đầy vẻ cảnh giác.

“Ngươi nói là tên mang tử bào sao? Hắn còn nằm kia kìa!” Ánh mắt Hàn Lập lướt qua một bên bình thản nói.

Con ngươi Phong Nhạc hơi đổi, cố sức xoay cổ lại, rốt cuộc cũng thấy được thi thể không còn nguyên vẹn của tử bào lão giả, đầu tiên tràn đầy kinh ngạc, tiếp theo khuôn mặt lại lộ ra vẻ thống hận, cuối cùng ánh mắt xoay chuyển hướng về phía Hàn Lập, thần tình lộ ra vẻ kì quái.

“Lão tặc này là do Hàn huynh tiêu diệt sao? Xem ra thần thông của Hàn huynh thật cao thâm khó lường. Ơn cứu mạng Phong mỗ xin ghi nhớ, sau này nhất định báo đáp.” Phong Nhạc dò xét hỏi, đồng thời cánh tay từ túi trữ vật đã lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng, tay kia chống giữ thân thể miễn cưỡng đứng dậy.

Nhưng hắn mới đứng lên được một nửa, thân thể lại mềm nhũn ngã xuống đất. “Chuyện gì đã xảy ra, tại sao một điểm nhỏ khí lực ta cũng không có.” Phong Nhạc té trên mặt đất, sắc mặt lộ ra một tia kinh hoảng.

“Sau này báo đáp? Dường như đạo hữu vẫn chưa biết được tình cảnh hiện tại của mình.” Hàn Lập thần sắc vẫn không thay đổi đáp lời.

“Thế này là ý gì? Ta đang bị gì? Ngươi đã hạ cấm chế gì vào ta?” Thanh niên trừng mắt nhìn Hàn Lập, khuôn mặt lộ ra bộ dáng kinh sợ. “Hạ cấm chế ngươi? Xem ra ngươi vẫn còn quá đề cao bản thân. Ta muốn lưu ngươi còn cần phải hạ cấm chế sao? Ngươi nhìn lại bộ dáng của ngươi lúc này đi.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, nhấc tay lên, một vật liền bay đến trước người Phong Nhạc.

Là một thanh đồng tiểu kính bình thường. Phong Nhạc nghe vậy, đầu tiên kinh nghi nhưng lại thấy Hàn Lập không hề có vẻ đùa giỡn, cắn răng một cái cầm gương lên xem qua.

“A! Chuyện gì thế này? Khuôn mặt ta… là độc khí, ta trúng độc nặng như thế khi nào? Chẳng lẽ là do lão tặc kia?” Phong nhạc vừa nhìn ra nhất thời hồn vía lên may, thanh âm khàn khàn hô to. Sau đó hắn vội vàng đem túi trữ vật ra đặ trên mặt đất, lóe sáng một cái, một mớ hỗn độn đan dược xuất hiện. Hắn vội vàng tìm vài lọ đan dược trong đó, mặc kệ mọi thứ đem đan dược nuốt vào.

Hàn Lập bên cạnh thờ ơ nhìn đối phương dùng đan dược, không nói một lời. Sau khi dùng hết toàn bộ đan dược, Phong Nhạc cũng bất chấp Hàn Lập bên cạnh, lập tức ngồi xuống vận khí, muốn dùng dược lực bức độc ra ngoài. Nhưng sau một thời gian, hắn mở mắt ra, hai con ngươi lại toát lên vẻ hoảng sợ. “Sao lại như thế này? Bao nhiêu đan dược như thế mà cũng không hề có tác dụng, ta đã trúng độc gì?” Hắn cuối cùng cũng ý thức được độc tính lợi hại, lo lắng hỏi.

“Mặc dù ta chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết đây là một trong thập tuyệt động Khổ độc.” Lúc này Hàn Lập mới mở miệng. “Khổ độc? Bọn chúng lại dám dùng độc này đối phó ta. Lão tặc đúng là đã đầu phục Khổng gia, chỉ có Khổng gia là có loại độc dược này.” Trong nháy mắt khuôn mặt Phong Nhạc tái nhợt, không tự chủ được hét ầm lên.

“Khổng gia…” Đôi mi Hàn Lập khẽ động, thần sắc như thường lẩm bẩm.

“Không đúng, sau khi trúng Khổ Độc chắc chắn phải mất mạng, tại sao ta còn có thể tỉnh táo ngồi đây.” Hắn đột nhiên nghĩ đến việc này, khí lực không biết từ đâu sinh ra xoay người bò lên chất vấn Hàn Lập. “Hừ, không biết tốt xấu. Nếu không phải ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Hạo Nguyên đan cũng cho ngươi dùng sao. Ngươi còn có thể giữ mạng được là nhờ vật kia tạm thời ngăn cản độc khí, nếu không cho dù là tiên đan thần dược cũng không cách nào cứu được ngươi.” Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không khách khí nói.

“Ngươi đã động đến vật ấy?” Hắn vừa nghe Hàn Lập nói đến chìa khóa bạc mới giật mình nhìn kỹ, không ngờ vật mà dùng mạng để giữ lúc này lại lộ ra hẳn trước ngực, trong lòng cả kinh, nhất thời tỉnh táo một chút.

“Ta cũng không nghĩ, một tên trúc cơ kỳ trúng phải Khổ độc lại không lập tức mất mạng, hiển nhiên muốn tìm nguyên nhân. Bất quá Hạo Nguyên đan cũng chỉ là đem độc khí tạm thời áp chế thôi, sau một ngày nữa độc khí công tâm, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ gì.” Hàn Lập thản nhiên nói. “Hạo Nguyên đan? Ta hình như cũng đã nghe nói qua, tựa hồ là một loại đan dược rất trân quý. Ta sau này tiếp tục dùng, có thể tiếp tục áp chế độc khí không?” Phong Nhạc suy nghĩ một chút, khẩn trương hỏi.

Đối phương lại biết đến loại đan dược này làm cho Hàn Lập có chút bất ngờ nhưng vẫn lạnh lùng trả lời: “Tiếp tục dùng tất nhiên sẽ giúp ngươi bảo trụ tiểu mệnh, nhưng ngươi phải biết đan dược này vốn không phải dùng để giải độc mà để giúp tu sĩ Kết Đan kỳ đột phát chướng ngại tăng tiến tu vi, cho dù là có tiền cũng chưa chắc tìm được.

Hàn Lập không nói tiếp nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. “Đan dược giúp tu sĩ Kết Đan kỳ tăng tiến tu vi?” Phong Nhạc cho dù đoán được đan dược này trân quý dị thường nhưng sau khi nghe xong vẫn kinh ngạc không thôi.

“Bất quá nếu ngươi muốn tiếp tục giữ mạng, cũng không phải là không có cách.” Hàn Lập đột nhiên mỉm cười.

“Biện pháp gì, nếu có thể giúp tiểu đệ giữ mạng, điều kiện gì ta cũng đáp ứng Hàn huynh.” Phong Nhạc phấn chấn tinh thần, đại hỉ nói.

“Hắc hắc! Ta cũng không cần ngươi báo đáp gì, chỉ cần chân thật trả lời ta vài câu hỏi, thế là xong.” Hàn Lập cười to, bình thản nói. “Được, chỉ cần Phong mỗ biết sẽ không dấu diếm điều gì.” Phong Nhạc không chút do dự đồng ý. Hàn Lập lạnh nhạt cười, nói ra biện pháp cứu người.

“Biện pháp cũng vô cùng đơn giản, đã trúng độc này thân thể tất nhiên không cứu được, vậy dứt khoát tìm một thân thể khác thay thế. Các tu sĩ trước kia trúng phải Thập tuyệt độc cũng đã có không ít người dùng phương pháp đoạt xá, giữ được một mạng.” Hàn Lập bất động thanh sắc nói ra biện pháp.

“Đoạt xá?” Phong Nhạc ngây người, nhưng sau đó lập tức cười khổ.

“Sao thế, ngươi thấy cách này không dùng được à?” Hàn Lập nhíu mày, khuôn mặt không chút thay đổi hỏi lại.

“Đa tạ Hàn huynh quan tâm, nhưng người khác có thể đoạt xá giữ mạng, còn Phong mỗ không thể dùng cách này được.” Phong nhạc sau một hồi chần chừ mới ấp úng trả lời.

“Không thể đoạt xá! Chẳng lẽ ngươi đã…” Hàn Lập như nghĩ đến việc gì, có chút ngoài ý muốn.

“Không dám gạt đạo hữu, ta đã đoạt xá một lần, thân thể này vốn không phải của ta.” Phong Nhạc cười thảm.

“Nói thế thì tại hạ cũng đành thúc thủ vô sách, dù sao Thập tuyệt độc đúng là vô phương hóa giải.” Hàn Lập thở dài, hai tay chìa ra đáp lại ánh mắt kỳ vọng của Phong Nhạc.

“Thật không còn cách nào khác sao? Hàn huynh hãy cố suy nghĩ biện pháp khác xem.” Vừa nghe Hàn Lập nói xong, Phong Nhạc kinh hoảng cầu khẩn.

“Không cần nói nữa, nếu giải được thì tu tiên giới này đã không còn cái gì gọi là ‘Thập tuyệt độc’ nữa.” Hàn Lập lắc đầu.

“Nói như vậy ta chỉ còn có thể sống được một ngày thôi sao.” Phong Nhạc giật mình, sắc mặt trắng bệch.

“Không sai, cho dù tiếp tục duy trì bằng Hạo Nguyên đan thì khi đan dược đã trung hòa, tử kỳ của ngươi cũng đến.” Hàn Lập nói tiếp, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.

“Hàn huynh còn bao nhiêu Hạo Nguyên đan? Có thể bán cho ta hay không?” Phong Nhạc như chết đuối vớ được cọng rơm, phục hồi tinh thần nhìn chằm chằm Hàn Lập.

“Thế nào, Phong đạo hữu muốn mua linh đan của tại hạ sao. Đan này cũng không phải không thể bán, bất quá số lượng không có nhiều, hơn nữa trước tiên đạo hữu hãy trả lời một vài nghi vấn của tại hạ đã, sau đó bàn đến việc này cũng không muộn!” Hàn Lập nhíu mày, tiếp theo lại thản nhiên trả lời.

“Hàn đạo hữu cứ việc hỏi, tại hạ đã đến nước này nhất định sẽ hết sức trả lời.” Phong Nhạc cười thảm.

“Tốt, trước tiên nói một chút về thân phận của ngươi. Ngươi là người Đột Ngột hay thuộc các thế gia Đại Tấn.” Hàn Lập không khách khí hỏi.

“Đạo hữu nếu đã đoán được thì cần gì hỏi nữa.” Phong Nhạc đưa tay lê để lột chìa khóa bạc trước ngực cùng một cái ngọc bội, cắn răng nói. Xem ra tên này nghĩ rằng Hàn Lập vì nhìn thấy hai kiện đồ vật kia nên đoán được. Khóe miệng Hàn Lập khẽ động nhưng lập tức bình tĩnh lại.

“Trữ trung Phùng? Trữ Trung, Phùng gia là hai thế lực rất lớn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK