Tiếp đó Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, rồi lẳng lặng huyền phù trên không.
Chỉ sau vài nhịp hô hấp liền có ánh sáng chợt lóe phía chân trời xa xa, hình như có độn quang của ai đó đang tiến đến.
Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, tại địa phương cách hắn hơn mười trượng có hai chỗ chấn động cùng lúc. Một đoàn quang hà màu phấn hồng cùng một đám hắc khí đồng thời không tạo ra tiếng động mà xuất hiện.
Bên trong màn quang hà phần hồng chợt lóe lên hư ảnh một cây hoa thụ, tức thì thân hình Bảo Hoa cùng Hắc Ngạc lập tức hiện ra.
Còn đám hắc khí kia quay cuồng một hồi rồi ngưng tụ, biến ảo thành một gã thanh niên áo đen, sắc mặt lạnh băng, chính là Nguyên Yểm Thánh Tổ.
Bọn họ vừa xuất hiện trước mặt Hàn Lập, không nói một lời liền đánh giá Hàn Lập từ trên xuống dưới.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Bảo Hoa lộ ra một tia khác lạ rồi cười khẽ một tiếng.
"Đạo hữu đi ra cũng thật có chút chậm trễ báo hại thiếp thân lo lắng. Nhưng hiện tại nhìn khí sắc đạo hữu hoàn hảo như vậy chắc hẳn ở bên trong Tẩy Linh Trì đã thu được chỗ tốt không nhỏ. Nếu như thế ta cũng an tâm a."
"Điều Bảo Hoa tiền bối lo lắng chắc không phải vãn bối mà là linh dược trên tay vãn bối đi." Hàn Lập mỉm cười, thong dong trả lời.
"Giữa hai điều này có gì khác nhau sao? Nếu quả thực ngươi bị vây khốn trong Tẩy Linh Trì không cách nào ra, Linh Dược tất nhiên cũng không cần lo đến nữa." Bảo Hoa không chút nào để ý lời châm trọc mà cười thản nhiên trả lời.
"Tiền bối quả nhiên là ăn ngay nói thật!" Hàn Lập không khỏi cười khổ một tiếng.
"Hãy bớt sàm ngôn đi! Bây giờ Tiểu tử Nhân tộc ngươi cũng đã từ bên trong ra thì nên đem Linh Dược giao ra đây, nếu không chớ trách bổn tọa mạnh mẽ động thủ đả thương ngươi..." Thanh niên áo đen nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, hai mắt chớp động hung quang nói.
"Hai vị yên tâm, vãn bối chắc chắn không phá vỡ lời hứa!" Khóe miệng Hàn Lập hơi chút nhếch lên, bỗng nhiên bàn tay khẽ chuyển liền xuất hiện hai cái hộp ngọc, cổ tay cử động, không chút do dự lập tức hướng tới lưỡng ma đối diện ném đi.
Không kể là Bảo Hoa trên mặt đang tươi cười hay Nguyên Yểm Thánh Tổ vẫn vẻ mặt tàn khốc, vừa thấy cảnh này trong nội tâm cả hai đều thảng thốt!
Ống tay áo cơ hồ phản sạ như bản năng liền phất lên, lập tức có một bàn tay lớn chụp vào hư không.
Hai cái hộp, sau khi chớp động một cái liền riêng biệt nằm vững vàng trong tay hai người.
Thanh niên áo đen rốt cuộc không có cách nào che dấu vẻ hưng phấn trên mặt, thậm chí chẳng quan tâm đến việc mở nắp hộp ra đã lập tức dùng thần niệm quét qua vật hộp. Một lát sau, trên mặt liền biến đổi biểu lộ vẻ cuồng hỉ.
"Ha ha, không giả, quả nhiên là Luyện Ma Thảo! Bổn tọa đã phải ẩn thân nơi tuyệt địa chịu trăm cay ngàn đắng mấy vạn năm nhưng không có kết quả, thực không nghĩ tới ở nơi này lại lấy được chính phẩm... Ồ, không đúng, thứ ngươi lưu lại trên nó là gì?"
Nguyên Yểm Thánh Tổ mừng như mở cờ trong bụng liền cười to vài tiếng. Đột nhiên tiếng cười nghẽn lại, thay vào đó là biểu tình kinh sợ cực kỳ.
Lúc này, Bảo Hoa cũng đã dùng thần niệm xem xét qua cây linh thảo trong tay mình, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất vô ảnh vô tung, giọng nói theo đó cũng phát ra lạnh lùng đến thấu tâm can:
"Hàn đạo hữu, ý ngươi là gì đây? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chút động chạm nho nhỏ trên Linh Dược này có thể giấu diếm được thiếp thân?"
Thoáng cái ánh mắt của hai người đổ về phía Hàn Lập đầy vẻ bất thiện.
"Hai vị tiền bối không cần tức giận. Tại hạ hỏi trước một câu, Linh Dược trong hộp có gì không đúng?" Hàn Lập không có chút ý sợ hãi nào, ngược lại bình tĩnh còn hỏi một câu.
"Hừ, Linh dược thì đúng là thật, nhưng thứ ngươi động tay động chân trên đó là cái gì đây?" Hắc bào thanh niên trừng mắt nhìn Hàn Lập lạnh lùng quát lớn.
"Linh Dược tuy không giả nhưng thiếp thân cần một lời giải thích. Nếu không, chỉ sợ đạo hữu không cách nào ly khai đảo này." Bảo Hoa âm trầm nói.
"Vật phẩm không giả lại do tại hạ tự mình hai tay dâng lên cho hai vị tiền bối, xem như đã hoàn thành lời hứa lúc trước!" Sắc mặt Hàn Lập không mảy may thay đổi, tiếp tục nói.
"Cho dù là thế thì như thế nào? Tiểu tử Nhân tộc ngươi cho rằng chỉ với một câu nói lượn lẹo này là ta cho qua sao?" Nguyên Yểm Thánh Tổ giận quá hóa cười đột nhiên bước dài về phía trước. Ma khí xung quang lập tức trở nên quay cuồng, trên thân hắn giờ phút này đang tỏa ra một cỗ sát ý kinh thiên.
Cả phiến hư không lớn phụ cận, đều mơ hồ chịu ảnh hưởng ông ông.
Vị Ma tộc Thủy Tổ này, dưới cơn giận lại một lời không hợp liền có ý muốn ra tay.
"Tiền bối hiểu lầm rồi! Bên trên Linh Dược tại hạ hạ xuống cũng không phải là cấm chế phức tạp gì, chỉ là hai sợi phân niệm tạm thời mà thôi, không bao lâu nữa hai sợi phân niệm này sẽ tự động tiêu tán, đối với linh dược không hề tổn hại mảy may." Hàn Lập khoát khoát tay, mười phần trấn định nói.
"Phân niệm tạm thời! Ý của ngươi là... " Bảo Hoa đem Linh Dược trong hộp ngọc dò xét lại vài lần nữa, rốt cục xác định Hàn Lập không nói dối, thần sắc khẽ động mà hỏi.
"Tại hạ không có ý gì khác, cũng không dám mang mạng nhỏ của mình ra đánh cược. Hai vị sau khi đạt được Linh Dược, chưa chắc để tại hạ bình yên rời khỏi nơi này. Cho nên chỉ còn cách hạ lên trên hai gốc Linh Dược một tia phân niệm. Chỉ cần tại hạ có thể bình yên ly khai Lôi Hải, Linh dược tất nhiên sẽ không bị tổn hại mảy may. Còn nếu ngược lại hai vị tiền bối có hành động gì không chừng hai tia phân niệm cảm ứng được, liền lập tức tụ bạo ngay. Linh dược có còn tồn tại nguyên vẹn hay không thì phải xem ý trời mà thôi." Hai mắt Hàn Lập chớp động tinh quang điềm nhiên xuất ra từng chữ.
"Ngươi dám uy hiếp bổn tọa!" Không chờ Bảo Hoa trả lời điều gì Nguyên Yểm lại dấy lên một trận lôi đình.
"Không dám, vãn bối cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Thời điểm tại hạ ly khai Lôi Hải tia phân niệm kia liền lập tức tiêu tán. Hai vị cũng không cần phải lo lắng chuyện sau khi tại hạ rời đi, nhân cơ hội mà tự bạo phân niệm làm tổn thương Linh Dược. Hậu quả việc ấy quả thực sẽ dẫn tại hạ kết đại cừu sinh tử với hai vị, chắc chắn sẽ bị đuổi giết đến cùng. Vãn bối cũng không rảnh rỗi đi làm loại sự tình ngu ngốc như vậy." Thần sắc Hàn Lập không thay đổi nói.
"Hừ, ngươi cho rằng tự bạo phân niệm là có thể phá hủy Linh Dược trong hộp ngọc này sao? Linh Dược này là Thiên Địa kỳ vật cho dù là phi đao hay phi kiếm cũng khó làm nó tổn hại." Bảo Hoa nghe Hàn Lập nói như vậy trong đôi mắt đẹp lóe lên kỳ quang, hừ lạnh một tiếng nói.
"Có thể phá hủy hay không, ta cá là hai vị cũng không dám thử qua. Huống hồ Bảo Hoa tiền bối thực sự cho rằng ta lưu hai tia phân niệm tạm thời chỉ là loại phân niệm bình thường thôi sao?" Hàn Lập khẽ cười một tiếng nói ra đầy thâm ý.
Lời này, cuối cùng cũng khiến cho sắc mặt Bảo Hoa cùng Nguyên Yểm Thánh Tổ biến đổi lần nữa.
"Tốt, rất tốt. Bổn tọa đã sống qua mấy vạn năm, hôm nay chính là lần đầu tiên bị trói tay trói chân trước mặt kẻ khác. Cút! Nếu ngươi thật sự dám làm tổn hại Luyện Ma thảo dù chỉ một chút thì bổn tọa tuyệt đối khiến cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không thể, muốn chết không xong!" Có phần vượt quá dự tính của Hàn Lập, hắc bào thanh niên nhìn như phẫn nộ dị thường lại trong khoảnh khắc liền khôi phục bộ dáng trấn định, sau khi thu lại hộp ngọc cầm trong tay liền lạnh lùng nói, phảng phất như lúc trước chưa bao giờ nổi giận.
"Lão ma này thật đúng là biết diễn trò!"
Nội tâm Hàn Lập ngưng trọng, nhưng trên mặt không có lấy một tia không ổn nào, lại hướng Bảo Hoa hỏi:
"Bảo Hoa tiền bối, ngươi..."
"Không cần nói thêm gì nữa, thiếp thân cũng sẽ đáp ứng. Cứ như lời ngươi nói dù chỉ có một phần vạn khả năng tổn hại linh dược thì ta cũng sẽ không mạo hiểm. Ngươi có thể đi, nhưng nếu sau khi rời khỏi Lôi Hải mà tia phân niệm còn không biến mất thì đừng trách sao ta trở mặt vô tình." Bảo Hoa trầm ngâm trong chốc lát sau đó gương mặt không chút biểu tình gật đầu.
"Đa tạ hai vị, nếu vậy Hàn mỗ liền đi trước một bước." Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, hơi ôm quyền về phía đối diện một cái liền giẫm chân, hóa thành một đạo thanh hồng phá không bay đi.
Sau mấy cái chớp động, độn quang liền biến mất phía cuối chân trời.
Trong nháy mắt, nơi đây cũng chỉ còn trơ trọi lại tam ma.
"Bảo Hoa đại nhân, tiểu nhân có nên bám theo hay không." Hắc Ngạc trước kia vẫn một mực đứng phía sau Bảo Hoa nhịn không được tiến lên một bước, cẩn thận hỏi nữ tử áo trắng.
"Không cần. Người này thần thức rất mạnh, ít nhất là không dưới ta cùng Nguyên Yểm đạo hữu. Chỉ với chút Ẩn Nặc Thuật ấy của ngươi tuyệt đối không thể gạt được hắn." Bảo Hoa lắc đầu, thản nhiên nói.
"Sao vậy, khi nào thì ngươi lại trở nên nhát gan đến thế!" Hắc bào thanh niên nghe vậy liền trợn mắt nói móc một câu.
"Lá gan Nguyên Yểm đạo hữu tất nhiên không nhỏ rồi, nếu thực sự có can đảm đi theo thiếp thân sẽ khâm phục vạn phần đấy." Nữ tử áo trằng liếc sang Nguyên Yểm Thánh Tổ không lộ vẻ gì trả lời.
"Hừ, hiện tại thủ hạ đắc lực nhất của lão phu không ngay bên người, nếu không sao có thể để tiểu tử Nhân Tộc ly khai đơn giản như vậy." Sắc mặt thanh niên áo đen trầm xuống hơi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngươi nói đó là Ảnh Sát à. Nếu quả thực nàng ở chỗ này, ngươi liền thực sự có can đảm mạo hiểm thử một lần rồi." Nhãn quang Bảo Hoa lóe lên, trên mặt mơ hồ hiện vẻ trào phúng.
"Ngươi nói rất đúng, nhưng cho dù như vậy thì hơn phân nửa ta cũng không dám để nàng ra tay. Luyện Ma Thảo đối với ta quá trọng yếu, ta không hi vọng phiêu lưu như vậy." Trên mặt thanh niên áo đen thoáng run rẩy, một lúc sau mới cười khổ nói.
"Ta cũng giống thế. Người này đoán ra nhược điểm của ta và ngươi mới có thể khiến chúng ta bó tay bó chân." Bảo Hoa trả lời.
"Nhưng mà để cho tiểu tử họ Hàn này ly khai thì cũng không sao, dù sao thì tia thần niệm hắn lưu lại trên Linh Dược thực sự không có vấn đề gì!" Thanh niên áo đen trước tiên gật gật đầu, bỗng nhiên lại có chút hồ nghi nói.
"Ngươi nhìn ra thứ này có chỗ khác thường rồi a?" Bảo Hoa mở trừng hai mắt hỏi lại một câu.
"Không hẳn là như thế. Nếu như nhìn ra điều gì ta đã không để tiểu tử này bỏ đi như vậy." Nguyên Yểm do dự lúc lâu mới thành thật trả lời.
"Ta cũng không sai biệt lắm, đồng dạng không nhìn ra tia phân niệm bên trên linh dược có chỗ nào đặc thù. Nhưng lấy nhãn lực của ta và ngươi đều không nhìn ra vấn đề thì chắc không có gì rồi. Chúng ta cứ đợi đi!" Bảo Hoa thở dài một hơi, chậm rãi nói.
"Nếu như ngươi vận dụng thần thông, hiện tại liền khu trừ phân niêm bên trên Linh Dược thì có mấy phần nắm chắc?" Nguyên Yểm hình như còn chưa cam lòng, bỗng nhiên lại hỏi một câu.
"Ta pháp lực không đủ, nếu thực sự chỉ là phân niệm bình thường thì có chừng sáu thành đắc thủ trước khi hắn tự bạo." Bảo Hoa như không hề cảm thấy ngoài ý muốn nhẹ giọng trả lời.
"Sáu thành, xác thực rất thấp. Ta ngược lại có đến hơn tám phần chắc chắn, nhưng vẫn là không dám ra mạo hiểm." Trên mặt Nguyên Yểm lóe lên dị sắc bất đắc dĩ trả lời.
Bảo Hoa cười khẽ vài cái, ngay lúc đang muốn nói thêm gì, đột nhiên bên tai hai ma đồng thời vang lên một thanh âm ông ông già nua:
"Hừ, hai người các ngươi đã không dám ra tay, vậy hãy để cho ta làm thay một phần a. Những Linh Dược khác trên người tiểu tử này, ta không khách khí mà thu nhận toàn bộ.
"Thanh âm này..."
"Niết Bàn, là lão gia hỏa Niết Bàn kia đã đến!"
Bảo Hoa cùng Nguyên Yểm Thánh Tổ nghe xong truyền âm, đồng thời kinh hãi thất thanh thốt ra.