Lệnh Hồ lão tổ biến sắc, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức kích phát Ngọc Như Ý nhất thời đem vòng bảo hộ ngưng dày thêm ba phần. Đồng thời há mồm phun ra một viên tiểu ấn hình vuông, hóa thành một đoàn lục quang trực tiếp nghênh chiến.
"Ầm" Nam Lũng Hầu nọ cười lạnh một tiếng rồi không chút do dự tung một quyền kích lên ngọc ấn.
Hắc mang lục quang đan vào nhau nhưng hắc khí bành trướng lên đã kích nát lục quang.
Ngọc ấn kêu "Vù" một tiếng rồi bay ngược lại phía Lệnh Hồ lão tổ.
Lệnh Hồ lão tổ cả kinh, vội vàng hai tay bắt quyết, liên tiếp đánh ra vô số đạo pháp quyết mới làm cho ngọc ấn dừng lại trước vòng bảo hộ.
Nhưng chỉ một chút trì hoãn này cũng đã đủ cho một nắm tay đen thui quỷ dị di động đến trước vòng bảo hộ rồi hung hăng nện xuống.
Vòng bảo hộ chợt chấn động, Lệnh Hồ Lão Tổ chỉ cảm thấy áp lực cực kỳ cường đại truyền đến, cả người cùng quang tráo bị hất bay ra. Nhưng Lệnh Hồ lão tổ không hổ là lão quái vật sống gần ngàn năm, kinh nghiệm tranh đấu cùng người cực kỳ phong phú. Trong lúc bị kích bay thì tay áo bào rung lên, xuất ra một đạo hỏa hồng phi đao chém thẳng về phía thân hình Nam Lũng Hầu đang bay tới.
Khuôn mặt Nam Lũng Hầu tràn đầy hắc khí nhe răng cười ác độc.
Mắt thấy phi đao hóa thành một đạo kinh hồng bay đến trên đỉnh đầu nhưng hắn lại căn bản không có ý trốn tránh mà ngược lại còn đột nhiên hít một hơi rồi há mồm phun ra một đoàn hắc hồng sắc yêu diễm về phía phi đao ngay trên đầu.
Phi đao khi tiếp xúc với hắc hồng hỏa diễm thì nhất thời bị ma diễm nọ bao vây lấy. Hồng sắc linh quang trên phi đao chỉ kịp gào thét lóe ra vài cái thì đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Nhất thời đại bộ phận linh tính của thanh đao đã bị tiêu biến. Nó hóa thành một khối sắt thường rơi xuống.
Lệnh Hồ Lão Tổ nhìn thấy vậy thì trong lòng hoảng hốt.
Khẩu phi đao kia thoạt nhìn rất bình thường nhưng kỳ thật là bảo vật phá tà cực kỳ nổi danh tại Tu tiên giới Thiên Nam. Năm đó lão rất vất vả mới lấy được có kỳ hiệu chuyên môn khắc chế đối với tà mị tà linh.
Mà Nam Lũng Hầu trước mắt rõ ràng là bị một loại tà linh lợi hại nào đó phụ thân cho nên lão lợi dụng cơ hội đối phương không đề phòng mà phóng phi đao ra. Mặc dù không trông cậy vào việc nó có thể dễ dàng chém giết đối phương nhưng cứ như vậy mà bị đối phương tiện tay phá giải thì thật sự khiến lão kinh hoảng.
Ngay lúc đó Nam Lũng Hầu bị ma hóa lại không chờ thân hình lão đứng vững mà “phốc” một cái, thân hình biến đổi tựa như mãng xà.
Trong nháy mắt thân thể trở nên vừa nhỏ lại vừa lại dài. Nửa trên thân thể chỉ thoáng một cái đã đến trước người Lệnh Hồ Lão Tổ, vung quyền tấn công.
Lệnh Hồ Lão Tổ lại bị kích bay ra sau.
Thân hình Nam Lũng Hầu lại khẽ động, xuất hiện một cách quỷ dị bên cạnh Lệnh Hồ Lão Tổ rồi tiếp tục vung quyền.
Trong chốc lát, Lệnh Hồ lão tổ không cách nào ngăn cản mà đã trở thành bao cát tập luyện.
Ngọc Như Ý nọ thật sự là nhất kiện Cổ Bảo phòng ngự đỉnh cấp, mặc dù bích lục quang tráo chớp động không thôi nhưng dưới cự lực đả kích như thế mà vẫn không bị đánh nát khiến cho Nam Lũng Hầu cũng không khỏi kêu nhẹ một tiếng. Dù vậy công kích vẫn không dừng lại chút nào, một quyền tiếp một quyền.
Lệnh Hồ lão tổ giờ phút này trong lòng cực kỳ kinh sợ!
Bây giờ hắn giống như Lỗ Vệ Anh lúc trước, cứ sau mỗi quyền, linh lực vừa ngưng tụ trên người đã bị tiêu tán hơn phân nửa nên không có lực hoàn thủ.
Mắt thấy "binh, binh" mười mấy quyền đi qua, vòng bảo hộ do Ngọc Như Ý sinh ra rút cuộc cũng bắt đầu lập lòe, Lệnh Hồ Lão Tổ trong lòng thoáng chìm xuống.
Nam Lũng Hầu thấy vậy, trên mặt hiện lên một tia cười âm hiểm. Thân hình tiếp tục di chuyển, một tay vung quyền cấp bách đánh lên vòng bảo hộ, còn năm ngón tay kia thì hợp lại hóa thành thế chờ đợi. Hiển nhiên hắn chờ ngay khi vòng bảo hộ bị nghiền nát thì lập tức tung ra một kích trí mạng đối với Lệnh Hồ Lão Tổ.
Lệnh Hồ Lão Tổ sắc mặt xám trắng. Mắt thấy vòng bảo hộ hiện ra vết rạn nứt, đột nhiên cắn răng một cái, đưa tay sờ vào một đồ vật trong áo. Lão định liều mạng cùng đối phương.
Nhưng đang lúc này đột nhiên một đạo ngũ sắc quang trụ không chút dấu hiệu từ trên trời giáng xuống, bao vây Nam Lũng Hầu vào trong. Nam Lũng Hầu nguyên bản không thèm để ý nhưng khi ánh hào quang chiếu đến thì hắn bỗng nhiên cảm giác thân hình trầm xuống, động tác bị trì hoãn hơn phân nửa.
"Di!", Nam Lũng Hầu có chút ngoài ý muốn, lập tức liếc mắt nhìn về một phương hướng.
Ở phía xa xa bạch y nữ tử nọ đang giơ cao cổ kính trong tay, một đạo ngũ sắc quang trụ từ giữa kính phun ra. Nam Lũng Hầu thấy vậy, vẻ tàn khốc trong mắt hiện lên.
Có bạch y nữ tử nhúng tay vào, Lệnh Hồ Lão Tổ nhất thời như bắt được phao cứu mạng, lúc này mừng rỡ, buông lỏng tay cầm vật kia, thừa dịp thế công của đối phương bị chậm lại để đề khởi pháp lực, hóa thành một đạo kinh hồng bay ra xa.
Trong nháy mắt, hắn đã bay độn đến bên cạnh bạch y nữ tử.
Lệnh Hồ Lão Tổ cũng không dông dài cảm tạ mà đầu tiên là hai tay chập lại, tiếp theo giương lên. Mười mấy láp phù màu đỏ bắn ra, bay thẳng đến Nam Lũng Hầu đang còn bị vây trong ngũ sắc quang trụ.
Mấy lá phù kia trong nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu Nam Lũng Hầu, rồi nổ tung dưới sự điều khiển của Lệnh Hồ Lão Tổ.
Âm thanh ầm ầm phát ra liên miên không dứt, một mảng lớn lôi hỏa đỏ rực táp xuống. Nam Lũng Hầu chỉ kịp phun ra một cổ hắc khí, bảo vệ toàn thân mà thôi.
Lệnh Hồ Lão Tổ nhiên dĩ nhiên không cho rằng như vậy là có thể giết chết được đối phương, lúc này lại phóng ra thêm ba cây phi xoa màu trắng tấn công “Nam Lũng Hầu:.
Bạch y nữ tử bên cạnh cũng không nhàn rỗi, một tay thao túng Ngưng Quang Bảo Kính, gia tăng cấm chế uy lực của cột sáng. Tay kia bắn ra hai thanh phi kiếm, một đen một trắng, hóa thành hai đạo hào quang trảm tới.
Lúc trước sư tỷ của Nam Cung Uyển cùng Lệnh Hồ Lão Tổ đã đấu một hồi với Nam Lũng Hầu. Kết quả là đại bại chạy trốn.
"Tên gia hỏa phụ thân Nam Lũng Hầu chính là Cổ ma theo lời ngươi nói sao?" Ngay lúc hai người Lệnh Hồ Lão Tổ đang đánh nhau kịch liệt với Nam Lũng Hầu trên không trung thì cách đó không xa, Hàn Lập lại đang cau mày nói chuyện với Đại Diễn Thần Quân.
"Trừ cổ ma ra thì trên thiên hạ này còn có thể ai lợi hại như vậy. Tuy chỉ dựa vào thân thể người khác mà có thể khiến hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ ôm đầu chạy mất thì cổ ma kia có khả năng thuộc tầng lớp có tu vi cao trong Thượng cổ Ma giới. Nếu bây giờ ngươi đơn thân độc mã đánh với hắn thì cho dù đối phương không dùng bản thể nhưng phần thắng của ngươi cũng tuyệt không nhiều" Đại diễn Thần Quân thoạt nhìn có chút hả hê nói.
"Hắc hắc! Lão không trực tiếp khuyên bảo Hàn mỗ vội vàng chạy chốn thì cũng đã rất xem trọng Hàn mỗ rồi. Tại hạ thực chưa có nhã hứng đơn thân độc mã đánh với cổ ma kia. Còn Nam Lũng Hầu lại chết theo kiểu như vậy thì thế sự thật khó lường!” Hàn Lập cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói.
“Hừ! Lấy tu vi mà nói thì cho dù ba bốn người như ngươi cũng lên cũng không phải là đối thủ của tên cổ ma kia. Nhưng những thứ tạp nham trên người ngươi có không ít, ngoài ra còn thêm Ích Tà Thần Lôi nữa thì mặc dù không phải là đối thủ của cổ ma kia nhưng chạy trốn thì không có vấn đề gì!" Đại Diễn Thần Quân hừ lạnh một tiếng, thanh âm có chút cổ quái nói.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn nói cái gì đó thì bên người truyền đến thanh âm của Tử Linh.
“Hàn huynh! Bây giờ phải làm như thế nào mới tốt, ngươi có định ra tay không?" Tử Linh từ sau khi Nam Lũng Hầu bị ma hóa xuất hiện thì yên lặng. Bây giờ thấy sắc mặt Hàn Lập có chút quái dị, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu. Nam Lũng Hầu kia quá hung bạo, thật sự khiến nàng khiếp sợ.
Hàn Lập nghe Tử Linh nói vậy liền mỉm cười, đang muốn trả lời nàng thì đột nhiên sắc mặt đại biến, phất tay bắn ra một mảng hào quang, cuốn lấy nữ tử này rồi mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng. Tiếp theo hắn liền hóa thành một đạo thanh hồng phóng lên cao, trong chớp mắt đã lên tới giữa không trung.
Thanh quang thu liễm, thân ảnh Hàn Lập nửa ôm Tử Linh một lần nữa hiện ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống phía dưới.
Sắc mặt Tử Linh ửng đỏ, vội vàng thoát khỏi lòng Hàn Lập, cũng có chút nghi hoặc nhìn lại.
Chỉ thấy tại chỗ bọn họ mới đứng vừa rồi có một thân ảnh màu đen mơ hồ, thần sắc hắn lạnh như băng, ngửa mặt nhìn bọn họ, chính là Nam Lũng Hầu không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó!
Tên cổ ma kia vừa rồi có ý định đột nhập xuống phía dưới tiến hành đánh lén. May mắn Hàn Lập trong lúc vô ý dùng Thanh Minh Linh Nhãn đảo qua một chút, nếu không hắn đã thực sự có khả năng đã bị đối phương kích trúng. Còn Tử Linh lúc này thì hít một ngụm khí lạnh, vội vàng nhìn về một phương hướng khác.
Chỉ thấy bên kia vẫn có một đoàn hắc khí lấp lóe ở trong ngũ sắc quang trụ và lôi hỏa, rõ ràng “Nam Lũng Hầu” đang bị bao vây mà.
Lệnh Hồ Lão Tổ xa xa thấy Hàn Lập mang theo một nữ tu sĩ đẹp như thiên tiên xuất hiện thì đầu tiên cả kinh nhưng sau đó sắc mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ. Nhưng khi ánh mắt đảo qua phía dưới nhìn thấy thêm một Nam Lũng Hầu nữa thì nhất thời bị hù dọa giật nảy cả mình, nhanh chóng gọi bạch y nữ tử, trì hoãn thế công lại.
Lúc này Nam Lũng Hầu trong ngũ sắc quang trụ mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi đột nhiên hóa thành một cổ hắc khí tiêu tán, té ra đó chỉ là một hóa thân tạm thời mà thôi. Lệnh Hồ Lão Tổ cùng bạch y nữ tử đều thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt đối phương.
Huyễn hóa ra một cái hóa thân cũng không khó nhưng lại có thể giấu giếm được thần thức của hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì quá đáng sợ. Phải biết rằng, hai người bọn họ vừa rồi đều nhìn chằm chằm vào hắc khí, mắt chưa từng chớp một cái. Nhưng Nam Lũng Hẫu lại thi triển kế kim thiền thoát xác, khiến cho đối phương thần không biết, quỷ không hay. Nếu đối phương không phải muốn ám toán Hàn Lập ẩn trốn một bên mà ra tay với bọn họ thì hai người hơn phân nửa là đã có một người trúng độc thủ.
“Hàn đạo hữu, không nghĩ tới đạo hữu cũng ở chỗ này. Thật tốt quá! Yêu ma kia thật sự rất lợi hại, ba người ta hãy liên thủ chống lại thì mới có thể tự bảo vệ mình được.”
Lệnh Hồ Lão Tổ lớn tiếng kêu lên.
Hàn Lập vừa nghe lời này thì trong lòng cười khổ một trận.
Hắn nguyên tưởng rằng Ẩn nặc thuật của mình rất thần diệu, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể phát giác được cho nên mới yên tâm trốn ở một bên xem xét một hồi rồi bỏ đi. Nhưng không nghĩ tới tên cổ ma kia chẳng những phát hiện ra hắn mà lại còn ra vẻ không biết để đánh lén hắn một đòn, thiếu chút nữa thì trúng độc thủ. Xem ra trận chiến này không đánh cũng phải đánh!