Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập nghe xong lời ấy, cười khẽ một tiếng, lập tức giải thích:

“Tân cô nương hiểu lầm rồi, người phía sau ta thực sự không phải là người sống mà là một thi thể được tại hạ luyện chế mà thôi, cô nương dùng thần thức tra qua sẽ rõ.”

Hàn Lập sau khi nói ra lời này, tự giác ngừng đi tới, đợi Tân Như Âm kiểm tra thân phận của Khúc Hồn.

Quả nhiên một lát sau thanh âm của nàng lại vang lên.

“Là Như Âm hiểu lầm, mời Hàn tiền bối vào.”

Trong thanh âm của nàng có chút xin lỗi, nhưng Hàn Lập vẫn mỉm cười, không thèm để ý, điều khiển Thần Phong chu bay ra khỏi thông đạo.

Vừa lúc đó trước mắt hắn sáng ngời, xuất hiện một quần thể nhà bằng trúc mà trước đó hắn đã từng đến một lần.

Phía trước trúc ốc có hai nữ tử mảnh khảnh đang đứng, đúng là Tân Như Âm cùng nha hoàn xinh đẹp.

Nhưng hai người trên thân đều mặc áo trắng, ngoài ra phục sức của Tân Như Âm còn như thiếu phụ, điều này làm cho Hàn Lập ngây ngẩn cả ra.

“Quả phụ Tân thị ra mắt Hàn tiền bối.”

Nàng thấy hắn xuất hiện, liền nhẹ nhàng tiến lên thi lễ, nhưng vẻ mặt ốm yếu tiều tụy, làm Hàn Lập thấy vậy thầm sinh hồ nghi.

“Tân cô nương không cần đa lễ!” Hắn một bụng đầy nghi vấn, khách khí nói vài câu.

Lúc này tiểu nha hoàn ở phía sau cũng tiến lên thi lễ với hắn.

Hàn Lập không có tâm tư nữa, gật gật đầu.

Hiển nhiên Tân Như Âm không muốn nói chuyện với hắn ở đây. Nàng cố cười, dẫn hắn tiến đến một gian trúc ốc to lớn.

Khi tiến vào trong Hàn Lập sợ ngây người.

Chỉ thấy trên bàn đối diện với cửa chính có một tấm linh vị màu đen, mặt trên viết mấy chữ to “Phu quân Tề Vân Tiêu”, phía trước còn có một bát hương nhỏ, trong có vài que hương đang cháy, khói xanh từ từ bay lên.

Thấy cảnh này Hàn Lập như thế nào lại không biết đã xảy ra sự tình gì.

Tề Vân Tiêu kia bất ngờ mất đi, điều này làm hắn có chút ngoài ý muốn.

Sau khi hết khiếp sợ, hắn khẽ thở dài một hơi, chủ động tiến tới, từ trên bàn rút ra một nắm hương, châm lửa rồi bái hai lạy, nhẹ nhàng cắm vào lư hương.

“Tân cô nương, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bái tế xong Hàn Lập liền quay đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Việc này nói đến thật dài. Hàn tiền bối hãy theo Như Âm đến một gian phòng khác, ta sẽ kể lại kỹ càng.” Ánh mắt nàng đỏ lên, có chút yếu đuối nói.

Tân Như Âm hôm nay còn đâu bộ dáng tinh minh, kiên cường như trong trí nhớ của Hàn Lập nữa, hoàn toàn đều là một cô gái nhỏ làm cho người ta thương xót.

Hàn Lập thấy vậy, chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Vì thế dưới sự dẫn dắt của nàng, hắn đi tới phòng bên cạnh, ngồi xuống.

Tiểu nha hoàn kia tay chân nhanh nhẹn pha cho Hàn Lập một bình trà, rồi rót cho hắn một ly.

Hàn Lập nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, sau khi buông chén mới trầm giọng nói:

“Không nghĩ tới vài tháng không gặp mặt mà Tề đạo hữu đã gặp điều bất hạnh. Tạo hóa thật là trêu ngươi! Đúng rồi, chẳng biết Tân cô nương cùng Tề đạo hữu kết bái thành vợ chồng khi nào? Tại hạ nếu biết nhất định sẽ đưa tặng một phần hậu lễ.”

Nghe xong lời này, Tân Như Âm lộ ra vẻ cười khổ, nhưng không đợi nàng mở miệng nói chuyện, nha hoàn xinh đẹp phía sau đã thay thế đáp.

“Tiền bối, tiểu thư nhà ta là sau khi Tề công tử bị ngộ hại, tự nguyện bước qua cửa thủ tiết cho Tề công tử.”

Những lời này làm Hàn Lập rất ngạc nhiên, không khỏi kinh ngạc nhìn Tân Như Âm.

“Tiểu Mai nói đúng! Ta đích thật là tự nguyện thủ tiết vì Tề công tử.” Nàng thấy ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, mới chậm rãi nói.

“Điều này…” Hàn Lập không có gì để nói.

“Thiếp mang đại ân cứu mạng của Tề công tử nhiều lần, đã sớm không có khả năng báo đáp. Nếu Tề công tử bình yên vô sự thì ta sớm muộn cũng gả cho chàng, hiện tại chỉ có thể làm được việc này mà thôi!” Tân Như Âm đưa cánh tay trắng trẻo như ngọc nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên trán, bình tĩnh như thường nói.

Nghe vậy Hàn Lập tự nhiên khó có thể nói tiếp điều gì, mà Tân Như Âm liền đem việc Tề Vân Tiêu bị ngộ hại, tường tận kể cho hắn nghe.

Nguyên lai trong đoạn thời gian sau khi Hàn Lập vừa đi, Tân Như Âm cùng Tề Vân Tiêu theo lời dặn bảo, rất cẩn thận không dám ra khỏi cửa. Nhưng sau đó hai tháng do nàng khi nghiên cứu trận pháp bị thiếu một loại tài liệu cực kì hiếm có, không thể không đi tới phường thị gần đó một chuyến.

Kết quả, trong lúc vô ý bị Tề Vân Tiêu biết được, mà hắn lại đang si tình, một lòng theo đuổi nàng, tự nhiên giành lấy việc này, thay thế Tân Như Âm đi một chuyến.

Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, mấy tu sĩ bị Hàn Lập giết để giải cứu Tân Như Âm lần trước là đệ tử của Phó gia, một trong những gia tộc tu tiên lớn nhất của Nguyên Vũ quốc. Họ có nhiều đệ tử mất tích như vậy nên tự nhiên phải truy xét việc này.

Kết quả khi tu sĩ Phó gia loanh quanh một hai tháng ở gần đó thì gặp được Tề Vân Tiêu đi ra.

Nếu tâm cơ của Tề Vân Tiêu thâm trầm, lịch duyệt phong phú thì dưới tình huống không có bằng chứng, cũng không phải là không thể ứng phó qua được cửa ải này.

Nhưng đáng tiếc hắn thật sự quá thành thật.

Người ta chỉ hỏi vài câu liên quan, hắn liền trở nên kinh hoảng. Điều này tự nhiên khiến cho người của Phó gia hoài nghi, nhất thời muốn chế trụ hắn, mang trở về tra xét kỹ.

Tề Vân Tiêu tất nhiên không bó tay chịu trói, kết quả là ỷ thế vào pháp khí khá khẩm của mình, mạnh mẽ đào thoát được từ trên tay của mấy tu sĩ Phó gia, lập tức trở về chỗ ở.

Vì thế Tề Vân Tiêu đã gây ra họa sát thân.

Tu sĩ Phó gia không lâu sau liền truy tìm được chỗ ở của hắn nhưng bị đại trận bên ngoài liên tiếp sát thương hơn mười vị, Phó gia dưới sự kinh sợ, giận dữ đã đưa tới một vị đại cao thủ Kết Đan kỳ.

Trải qua nửa ngày mạnh mẽ công kích, cuối cùng đã phá được đại trận.

Không thể nghĩ rằng Tề Vân Tiêu thấy việc không ổn liền vội vàng bày ra một huyễn trận lợi hai phía sau đại trận, xuất kỳ bất ý tạm thời vây khốn vị tu sĩ Kết Đan kỳ này, còn hắn nhân cơ hội này muốn trốn chạy.

Các tu sĩ Phó gia khác đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Cuối cùng tuy Tề Vân Tiêu dựa vào trận pháp còn lại, thoát khỏi sự bao vây truy sát của đối phương, nhưng vị chưởng quầy lại chết tại chỗ, hắn trên thân mang trọng thương cực kỳ nặng, trốn được đến chỗ của Tân Như Âm liền tắt thở.

Mà Phó gia thì mờ mịt chẳng biết, vẫn đang cực kỳ tức giận đi khắp điều tra Tề Vân Tiêu, hơn nữa ở chỗ cũ chuyên môn lưu người lại ngày đêm giám thị.

Cái này dẫn đến việc Hàn Lập đánh chết hai người một già một trẻ của Phó gia.

Sau khi nghe Tân Như Âm kể lại, trong lòng Hàn Lập có chút buồn bã.

Tuy hắn không cùng Tề Vân Tiêu là bạn thân, nhưng hắn thật sự là một người tốt.

Không nghĩ tới hắn nhanh chóng chết đi như vậy, sự đời thật hay thay đổi.

“Hàn tiền bối tới đây là vì việc Truyền tống trận cổ xưa kia?” Tân Như Âm sau khi thuật lại sự tình đã trải qua, bỗng nhiên cực kỳ bình tĩnh hỏi.

“Ồ, chuyện này không vội…”

Nói những lời này làm Hàn Lập trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Dù sao trên danh nghĩa, phu quân của người ta vừa mất đi, hiện tại thật sự không phải lúc để hỏi việc này.

“Truyền tống trận kia ta đã chữa trị, không sai biệt lắm nếu cho ta thời gian thêm một tháng thì hoàn toàn có thể thành công.” Tân Như Âm tựa hồ nhìn ra sự ngượng ngùng của Hàn Lập, tự mình chậm rãi giải thích.

“Thực sao?” Tinh thần Hàn Lập không khỏi rung động, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

“Là thật, ta chẳng những đem Truyền tống trận kia hoàn toàn chữa trị mà còn có hai thứ khác dâng tặng Hàn tiền bối!” Tân Như Âm bình tĩnh nói, lập tức lấy ra hai cái hộp ngọc từ trong túi trữ vật đặt lên trên bàn.

“Đây là?” Hàn Lập thực sự run sợ, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Hai cái hộp này, trong một cái là quyển “Vân Tiêu tâm đắc” và các điển tịch luyện khí mà hắn thu thập, cái còn lại là tất cả tâm huyết của ta về phương diện trận pháp cùng phần lớn sách liên quan. Ta hy vọng tiền bối có thể thu nhận lấy.” Tân Như Âm thản nhiên nói.

Nghe nàng nói như vậy, Hàn Lập rùng mình, sau khi liếc mắt nhìn hai cái hộp ngọc, thần sắc không thay đổi nhìn Tân Như Âm hỏi:

“Tân cô nương có ý gì? Vì sao phải đem mấy thứ cực kỳ trân quý này đưa cho tại hạ? Có lời gì, cô nương có thể nói thẳng.”

Thanh âm hắn pha chút hương vị lạnh lùng.

“Mấy thứ này đưa cho Hàn tiền bối là ta thầm muốn tiền bối hứa hẹn một câu!” Tân Như Âm không tránh ánh mắt của Hàn Lập, trên mặt lộ ra ý tứ có vài phần kiên quyết.

“Hứa hẹn gì?” Hàn Lập tuy lờ mờ đoán được dụng ý của đối phương nhưng vẫn trầm giọng mở miệng hỏi.

“Hàn tiền bối nếu có một ngày thực sự có thể bước vào Kết Đan kỳ, ta hy vọng tiền bối có thể thế vợ chồng ta diệt tộc Phó gia, hoàn toàn làm nó biến mất khỏi Nguyên Vũ quốc.”

Thanh âm của Tân Như Âm giống như băng lạnh vạn năm, cho dù là Hàn Lập, sau khi nghe xong cũng bị hận ý trong lời nói làm cho giật mình một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK