"Huynh đài tại sao lại đứng ở chỗ này một mình, đang đợi bằng hữu hay sao? " Một thanh âm đột nhiên từ phía sau Hàn Lập truyền đến, làm cho Hàn Lập trong lòng cả kinh.
Hàn Lập chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa có sáu, bảy người đang đứng, người bắt chuyện chính là một người tu tiên trang phục đạo sĩ chừng hai bảy hai tám tuổi, người này mặt trắng không râu, ngũ quan đoan chánh, trên cánh tay cầm phất trần, đang mỉm cười nhìn Hàn Lập.
"Đạo trưởng tìm tại hạ có việc chi? " Hàn Lập không để ý đến câu hỏi của đối phương, ngược lại mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu.
"Ha ha! Không nên hiểu lầm, ta tìm huynh đài cũng không có gì ác ý. Chỉ là thấy huynh đài đứng một mình ở chỗ này, đối với nơi này bộ dáng rất là tò mò, cho nên đoán các hạ là tán tu một mình phó hội, nên muốn kết giao một chút mà thôi, mấy người chúng ta tất cả cũng đều là tán tu, giống nhau các hạ vậy" Đạo sĩ vẻ mặt đầy thiện ý giải thích.
"Các người tất cả đều là tán tu? " Hàn Lập có chút sửng sốt.
"Không sai, các hạ nếu là tán tu, tốt nhất là kết bạn với chúng ta mà cùng đi, như vậy ở tại nơi này mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau" Lần này nói chuyện chính là thiếu phụ diện mục thanh tú, trên mặt có vết sẹo, bên cạnh nàng còn có một đại hán to lớn đeo đao, tựa hồ hai người là vợ chồng.
"Không sai, năm trước một tán tu một mình tham gia giao dịch, bởi vì thế đơn lực cô, thường xuyên bị người của các đại gia tộc khi nhục! " Đạo sĩ ánh mắt nghiêm nghị nói.
Vừa nghe hai người nói thế, Hàn Lập liền hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Tán tu phó hội, sợ nhất là bị người của các đại gia tộc tu tiên khi dễ, bởi vậy liền tự động tụ tập lại cùng một chỗ, tạo thành một nhóm nhỏ, với ý đồ hình thành năng lực tự bảo vệ nhất định, cho nên tại nơi này mới tìm những tán tu giống như mình.
Nếu đã hiểu rõ dụng ý của đối phương, Hàn Lập tự nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy, dù sao hiện nay hắn đích xác cũng cần có một chỗ dựa như vậy, coi như là tạm thời cũng được.
Bất quá trước đó, hắn cũng phải cẩn thận hỏi rõ đối phương mấy vấn đề, mới có thể yên tâm gia nhập.
"Nếu mấy vị đã nhìn ra, vậy tại hạ cũng không có gì giấu diếm, tại hạ đích thật là tán tu. Bất quá mấy vị muốn cho ta gia nhập vào đoàn, cũng nên giới thiệu về mình trước chứ nhỉ? Và cũng nên nói thật với nhau rõ ràng trước sau, cần phải làm những cái gì? " Hàn Lập thản nhiên thừa nhận thân phận tán tu, nhưng thấy mấy người trước mặt vừa lộ ra sắc mặt vui mừng, liền đưa ra yêu cầu.
"Xem ra huynh đài còn có chút băn khoăn! Ha ha! Cái này cũng không có gì, mấy người mới vào, đều cũng nói như là các hạ vậy! " Đạo sĩ cùng mấy người kia khi nghe Hàn Lập nói ra những lời ấy, đều không có lộ ra vẻ gì không vui, mà ngược lại đều nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên đều cười ha hả, sau đó đạo sĩ mới nói rõ ra.
"Ta giới thiệu với các hạ mấy vị bằng hữu này! " Đạo sĩ chỉ vào mấy người tu tiên nọ, đối với Hàn Lập cười nói.
"Hai vị này là huynh đệ song sinh, Thương Lang lĩnh Hắc Mộc và Hắc Kim hai huynh đệ" Đạo sĩ dẫn Hàn Lập tới trước mặt hai thanh niên gương mặt giống hệt nhau, thoải mái giới thiệu.
Hai người này liền ôm quyền hướng về phía Hàn Lập, Hàn Lập cũng đáp lễ lại.
"Đây là Phi Liên động Hồng Liên tán nhân cùng Bồ Lộ sơn Khổ Tang đại sư" Lần này dẫn đến ra mắt chính là một cô gái tướng mạo bình thường cùng một tiểu hòa thượng vẻ mặt đau khổ.
"Về phần hai người này…"
"Vợ chồng ta là người của Thiên thủy trại, Hồ Bình Cô và Hùng Đại Lực" Đạo sĩ chỉ vào thiếu phụ và đại hán nhiều râu vừa nói chuyện với Hàn Lập, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền bị thiếu phụ kia cười khúc khích, giành nói mất.
Đạo sĩ bị cướp lời, cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt cười cười.
"Bần đạo là Ngọa Ngưu sơn Thanh Ngưu quan Quải Đan đạo sĩ, đạo hiệu Tùng Văn. Ha ha, bần đạo chính là người khởi phát ra cái nhóm nhỏ này, tạm thời được mọi người bầu là người đứng đầu, bất quá bần đạo bình thường sẽ không ra lệnh gì với mọi người, chỉ là khi xử lý đối ngoài, mới do bần đạo đại diện ra nói chuyện mà thôi! " Đạo sĩ cuối cùng cũng khiêm nhường giới thiệu bản thân một chút, cũng đem tính chất của nhóm này đại khái nói qua.
Đạo sĩ này cũng hơi có chút khí độ, tựa hồ con người cũng không tệ lắm!
Hơn nữa những người khác pháp lực phần lớn cũng không kém, cơ hồ bộ dáng đều có pháp lực Trường Xuân công bảy tám tầng! Tùng Văn đạo trưởng này càng lợi hại, mặc dù chưa có đạt tới trình độ như người áo lam, nhưng so với mình cũng mạnh hơn nhiều.
Hàn Lập trong lòng tính toán một chút, cảm giác được cùng một chỗ với những người này, đích thật là có trăm lợi mà không một hại, liền nói:
"Nếu mọi người đều là tán tu, hơn nữa ở cùng một chỗ đích xác là việc tốt, vậy tại hạ Hàn Lập, tạm thời sẽ gia nhập với mọi người! "
"Thật tốt quá, có Hàn huynh gia nhập, đoàn người của chúng ta thực lực cũng mạnh hơn một phần! " Tùng Văn đạo sĩ vừa nghe lời này của Hàn Lập, lập tức cao hứng nói.
Mà mấy người khác, mặt cũng đều lộ vẻ vui mừng, dù sao Hàn Lập thoạt nhìn pháp lực cũng không kém, có thể trợ giúp bọn họ không nhỏ.
"Nhóm chúng ta đều ở nơi này sao? " Hàn Lập lúc này nhìn sang hai bên một chút, rồi mở miệng hỏi.
"Còn có hai người nữa, bọn họ một người còn đang ở trong phòng ngủ, người kia thì đang đi dạo quanh đây" Hồ Bình Cô bĩu môi, tựa hồ đối với hai người kia không thế nào thuận mắt.
"Cũng không có tệ như Hồ phu nhân nói đâu, chỉ là một người thì thích ngủ một chút, người kia thì ham chơi một chút mà thôi! " Lần này là tiểu hòa thượng kia nói, thế cho hai người mà giải thích.
"ngươi ……" Hồ Bình Cô nghe Khổ Tang hòa thượng nói như vậy, có chút không vui, lại muốn nói cái gì đó.
"Được rồi! Mọi người không nên tranh chấp. Dù sao lúc đầu mọi người đều nói tốt đẹp mà, ngoại trừ tranh đấu với các thế lực bên ngoài thì mọi người cũng phải thống nhất hành động, nghe theo chỉ huy, sau đó, tất cả mọi người đều tự do, muốn hành động thế nào cũng được! " Tùng Văn đạo sĩ bước nhanh lên phía trước nói.
Vị Hồ phu nhân này thấy vậy, ngoài trừ có chút mất hứng ra, cũng không có nói gì nữa, dù sao Tùng Văn đạo sĩ thực lực cũng vượt hơn mình, không thể không cấp cho vài phần thể diện.
"Đợi buổi tối tụ họp, Hàn huynh đệ sẽ thấy hai người kia, đến lúc đó sẽ giới thiệu sau, hai người nọ đích thật là có chút khác biệt với người khác! " Đạo sĩ bộ dáng không thể tránh được, tựa hồ đối với hai người nọ có chút đau đầu.
Hàn Lập thấy vậy, mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện hỏi lại.
Kế tiếp, Tùng Văn đạo sĩ hỏi Hàn Lập, có định cùng bọn họ hành động? Hay là vẫn muốn đi dạo một mình?
Hàn Lập tự nhiên là lựa chọn vế sau, Tùng Văn đạo sĩ cũng không có kinh ngạc. Bởi vì người mới vừa vào Thá Nam cốc, tự nhiên đối với nơi này tương đối tò mò, đại đa số đều thích một mình hành động, bất quá sau khi xem xong, cũng sẽ cùng với mấy người bọn họ, tụ lại cùng một chỗ mà hoạt động.
Đạo sĩ cũng rất ra dáng phụ trách, sau khi giảng giải cho Hàn Lập một vài điều kiêng kỵ cùng một chút tập quán thường thức, để cho hắn đối với Thái Nam tiểu hội có sự hiểu rõ nhất định. Tiếp theo, đạo sĩ lại đưa cho Hàn Lập một đạo phù.
Hắn chỉ vào một căn tiểu lâu, nói với Hàn Lập, đó chính là nơi bọn họ tạm trú, để cho Hàn Lập khi mệt mỏi có thể đi đến đó nghỉ ngơi, mà lá phù này chính là chìa khóa phá vỡ cấm pháp của căn tiểu lâu.
Sau đó mấy người này cùng với Hàn Lập cáo từ, biến mất trong bóng đêm, không biết là có phải đi tìm những tán tu khác nữa hay không.
Hàn Lập nhìn bóng lưng mấy người này, đợi cho họ thật sự đi xa nhìn không thấy nữa, mới cúi đầu xem xét lá phù ở trên tay. Trên lá phù lập lòe ngân quang, mặt trên có họa một ít phù chú mà hắn xem không hiểu, thoạt nhìn thật có chút diệu dụng.
Hàn Lập trầm ngâm một chút, sau đó nở nụ cười.
Hắn đem lá bùa gấp lại, bỏ vào trong áo, tiếp theo hướng về phía Tùng Văn đạo sĩ biến mất mà nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự xoay người đi đến sân rộng.
Sau khi vào sân rộng, Hàn Lập liền hòa vào những người tu tiên khác, một bên từ từ đi tới, một bên xem xét các vật phẩm được bày bán ở trên các quầy hàng.
Theo lời của Tùng Văn đạo sĩ vừa rồi nói, những người tu tiên khi giao dịch, bình thường là dùng hai phương thức.
Một là phương thức nguyên thủy lấy vật đổi vật, một số người tu tiên hy vọng dùng những vật mà mình không cần, đổi lấy vật phẩm mà mình cần, cho nên những người này thường thường cho dù liên tiếp bày ra vật phẩm, cũng không giao dịch thành công một lần nào, thì cũng là chuyện bình thường.