“Tiền bối đã là tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay. Ta làm sao có khả năng chỉ bằng vài ba câu nói là có thể lừa dối người được.” Gã râu quai nón cười khổ nói.
“Hắc hắc, trước đây ta gặp ngươi, cũng không nghĩ Thiên Lan Thánh Thú nổi tiếng ở Nhân giới lại chính là một trong bảy đại Yêu Vương có tiếng tăm lẫy lừng. Thiên Lan đạo hữu, phân thân kia của ngươi cũng thật là kín miệng đó, khi ấy ở nhân giới cũng không hề tiết lộ cho ta biết một chút nào.” Hà Lập cười, ánh mắt hiện ra vẻ thích thú khác thường.
Thì ra Động Thiên Thử Vương chính là bản thể của Thiên Lan Thánh Thú dưới Nhân giới năm xưa.
Đúng là một chuyện khó mà khiến người ta tin được.
“Ta cũng không ngờ một gã tu sĩ Nhân tộc vốn ta không để vào mắt hơn một nghìn năm trước giờ đây lại tiến vào cảnh giới Đại Thừa, đến ta cũng phải ngẩng mặt nhìn lên. Nhưng ta với tiền bối không oán không thù, thậm chí phân thân kia của ta còn có vài phần giao tình với người, lấy thân phận hiện tại của tiền bối chắc sẽ không cùng ta so đo chứ?” Gã to con râu quai nón nói đến câu cuối cùng thì âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều.
“Đúng vậy. Hóa thân ở nhân giới của ngươi và ta đúng là có vài phần giao hảo. Nhưng trước đó khi vừa phủ xuống nó đã suýt nữa cùng vài tên khác lấy mạng của ta. Trước tiên ta cứ tính cả vốn lẫn lời lên bản thể của nó đã, để nợ càng lâu càng không tốt a.” Khóe miệng Hàn Lập hơi nhếch lên, nói ra một câu hời hợt mà làm cho Thử Vương không nói nên lời.
“Sự tình khi trước ở Nhân giới hoàn toàn chỉ là hiểu lầm. Lúc mới đưa xuống thì phân thân của vãn bối không có chút trí không nào, chỉ để cho người khác làm công cụ sai khiến thôi. Huống hồ chẳng phải sau đó tiền bối và Thiên Lan Thánh nữ kia đã chuyển thù thành bạn sao?” Trong tình thế cấp bách này, Động Thiên Thử Vương vội vàng giải thích.
“Ngươi nói nghe cũng bùi tai, nhưng đó là việc của ngươi, còn ta có chấp nhận lời giải thích này hay không lại là việc của ta!” Hàn Lập cười nhạt, thâm ý nói.
“Hàn tiền bối, người đến cùng là muốn ta phải làm gì thì mới bằng lòng buông tha cho ta? Cho dù là điều kiện gì, chỉ cần vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối!” Động ThiênThử Vương nhìn vào ánh mắt của Hàn Lập, hơi suy nghĩ một chút rồi cắn răng hỏi.
Mặc dù Hàn Lập có chút ngang ngược nhưng hiện tại sự chênh lệch thực lực giữa hai người là quá lớn nên Động Thiên Thử Vương cũng chỉ có thể trách mình gặp xui xẻo mà thôi.
“Tốt, nếu như Động Thiên đạo hữu đồng ý nói rõ ra một vài sự tình khi xưa thì có thể tại hạ sẽ suy nghĩ lại một chút. Thế này đi, ngươi nói cho ta biết tin tức của Lục Dực Sương Công, giữa chúng ta coi như xí xóa.” Hàn Lập ngáp dài một cái. Nhưng câu nói của hắn làm cho sắc mặt của Động Thiên Thử Vương trở nên xanh mét, giống như nghe thấy sét đánh ngang tai vậy.
“Lục Dực Sương Công, Hàn… Hàn tiền bối nói đùa chăng? Linh trùng đó của tiền bối đã chạy mất, làm sao tại hạ có thể tìm ra đây?” Động Thiên Thử Vương kinh hoảng, lập tức giải thích theo bản năng. Chỉ là lời vừa nói ra khỏi miệng hắn đã lập tức cảm thấy hối hận, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
“A, hình như ta chưa từng nói với bất kỳ ai là Lục Dực Sương Công của ta chạy trốn nhỉ?” Hàn Lập nhìn hắn, vẻ mặt cười mà cũng không giống cười, không một chút khách khí hỏi lại.
“Được rồi, tại hạ thừa nhận là bản thân có một chút tin tức chính xác của Lục Dực Sương Công. Nhưng trước khi nói rõ cho tiền bối, tại hạ muốn biết tại sao tiền bối biết ta đã gặp qua nó? Việc này ta cũng chưa từng nói cho người thứ hai nào cả.” Sắc mặt của tên râu quai nón nhăn lại như quả táo tàu, suy nghĩ một chút, thấy bản thân không thể chối quanh chối co mãi được nên cuối cùng chỉ có thể thở dài thừa nhận. Rốt cục vẫn ngang ngạnh hỏi lại một câu.
“Việc này đơn giản thôi! Không cần ta nói, chắc ngươi cũng có thể đoán ra vài phần mà.” Nét mặt Hàn Lập hiện lên một tia trào phúng, khẽ cười đáp.
“Ta đoán linh trùng này đã nhận Hàn tiền bối làm chủ, nếu không thì…” Đại hán ánh mắt lóe lên, rốt cục cũng có vẻ hiểu ra.
“Không sai. Mặc dù Lục Dực Sương Công đã cắt đứt Huyết Chú chủ tớ với ta, thoát ly khỏi sự khống chế của ta, nhưng giữa ta và nó vẫn có một tia liên hệ yếu ớt. Nếu như ngươi ở cùng nó một thời gian, dù ngắn, cũng sẽ mang chút khí tức của nó. Qua thời gian dài, tia khí tức này nhạt dần và đã gần như biến mất, nhưng vẫn không thể trốn được khỏi cảm ứng của ta.” Hàn Lập cũng không có ý định giấu diếm, nhẹ nhàng nói.
“Thì ra là vậy! Nhưng có lẽ là do thần thông của Hàn tiền bối đã bạo tăng, người bình thường sao có thể dựa vào vài sợi lực liên kết của hồn phách mà phát giác ra được khí tức đã tồn tại từ nhiều năm trước. Mà tại hạ lại gặp đúng phải tiền bối…!” Đại hán nghe vậy thì sắc mặt liên tục biến đổi, sau khi bất động một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói.
“Tốt rồi, chuyện cần nói ta cũng đã nói, ngươi cũng nên nói cho ta biết tin tức của Lục Dực Sương Công đi thôi. Đạo hữu là người thông minh, chắc chắn lời nói ra không thể là lừa gạt được. Nếu không, sau khi ta tìm được đầu linh trùng kia, cũng chẳng khó khăn gì để kiểm chứng sự thật cả.” Hàn Lập đáp với giọng lạnh nhạt.
Động Thiên Thử Vương nghe thấy vậy thì rùng mình một cái, trong đầu đã vạch ra chút kế hoạch nhưng vội vàng vùi dập nó đi, sau cùng hắn bèn hấp tấp trả lời:
“Hàn tiền bối yên tâm, ta với Lục Dực Sương Công cũng chỉ là vô tình gặp nhau, lúc đó tâm tình vui vẻ nên mới cùng nó làm vài cái trao đổi có lợi mà thôi.”
“Giao dịch?” Hàn Lập nghe tới đó thì khẽ nhướng mày hỏi lại.
“Đúng vậy. Chuyện là năm đó ta lấy được một bộ phận của Nghịch Linh Chân Âm Đại Pháp. Nó chính là một bí thuật nghịch thiên được ghi bên trong Kim Khuyết Ngọc Thư, năm đó ta đã từng…” Động Thiên Thử Vương không dám giấu diếm điều gì, bắt đầu kể lại từ đầu tới cuối.
Hàn Lập ngồi xếp bằng, lẳng lặng nghe đối phương thuật lại sự tình, sắc mặt không đổi nhưng trong lòng thì liên tục gợn sóng.
“Cứ như vậy, sau khi chia tay Lục Dực Sương Công, vãn bối hoàn toàn không có chút nào tin tức nữa. Nếu không phải có bổn mạng hồn bài, chỉ sợ không cách nào biết được đối phương còn sống hay không ở thế giới hoang dã nữa kia.” Động Thiên Thử Vương kết thúc câu chuyện của mình bằng một tiếng thở dài, đồng thời tay vỗ vào eo, lấy ra một khối tinh bài màu lam nhạt, hai tay cung kính dâng lên Hàn Lập.
Hàn Lập quét ánh mắt qua tinh bài, cũng không lập tức nhận lấy mà lại hỏi lại một câu:
“Như lời ngươi nói, Lục Dực Sương Công có được Nghịch Linh Chân Âm Đại Pháp, không những đã tiến cấp Hợp thể kỳ mà sau này thậm chí còn có khả năng tiến vào Đại Thừa? Lời này có phải nói quá hay không vậy?”
“Hàn tiền bối, không phải vãn bối nói quá, mà Nghịch Linh Chân Âm Đại Pháp thực sự là một thần thông nghịch thiên, có thể nghịch chuyển càn khôn. Nếu không phải vì nguyên do chủng tộc và tư chất kém, không có duyên tu luyện công pháp này thì sao có thể dễ dàng đem ra trao đổi như thế.” Động Thiên Thử Vương lắc đầu giải thích.
“Ừ, lời của ngươi cũng không phải là giả bộ, đã như vậy hiểu lầm trước kia giữa ta và ngươi coi như xóa bỏ.” Sau khi trầm ngâm một lúc Hàn Lập mới đáp lời. Tiếp đó bàn tay lại vẫy ra, tinh bài trong tay của đại hán lập tức xuất hiện trên tay hắn.
Động Thiên Thử Vương thấy vậy mới yên tâm một chút.
Hắn biết với tu vi hiện tại của mình, Hàn Lập chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà biến mình thành kẻ không giữ lời.
Hàn Lập đem thần niệm quét qua tinh bài một lần, đầu khẽ gật, sau đó đứng lên định rời đi.
Động Thiên Thử Vương cũng vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
“Đúng rồi, về sự tình liên quan tới Lục Dực Sương Công, ta cũng không hy vọng có người khác biết.” Chợt nhớ ra chuyện gì, Hàn Lập quay lại thuận miệng nói thêm một câu.
“Hàn tiền bối hãy yên tâm, tại hạ dùng Tâm Ma thề, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết chuyện này!” Động Thiên Thử Vương đáp không do dự.
“Như vậy cũng tốt. Động Thiên đạo hữu hãy ở đây nghỉ ngơi một thời gian đi, sau đó ta sẽ thả ngươi rời đi.” Hàn Lập hài lòng gật đầu, sau khi nói xong, kim quang lóe lên, cả người đột nhiên biến mất.
Sau một khắc, trong một gian mật thất khác, thiếu phụ mặc váy đen khi thấy Hàn Lập xuất hiện thì vô cùng hoảng sợ, nhưng cũng lập tức kính cẩn tiến lên chào.
Hàn Lập vẫy vẫy tay, ý bảo nàng không cần đa lễ, miệng cũng trực tiếp nói:
“Ta tới nơi này chỉ muốn hỏi một chuyện, cũng mong Tiêu tiên tử trả lời thành thật.”
“Hàn tiền bối có gì cứ hỏi, chỉ cần là chuyện thiếp thân biết thì nhất định sẽ không giấu diếm.” Thiếu phụ váy đen thoáng do dự rồi cẩn thận trả lời.
“Không cần lo lắng, ta cũng không hỏi sự tình nào to tát cả, chỉ muốn biết nha đầu Đại Nhi kia hiện tại thế nào? Từ khi ma kiếp bắt đầu, ta cùng với Đại Nhi đã mất đi liên hệ, nó không xảy ra chuyện gì chứ?” Hàn Lập nhìn thiếu phụ, trong nội tâm suy nghĩ một chút rồi mới nhẹ nhàng hỏi.
“A… Đại Nhi… Xin tiền bối cứ yên tâm, Đại Nhi chính là người có tư chất xếp loại nhất nhì trong lớp hậu bối của tộc chúng ta. Khi ma kiếp vừa bắt đầu thì thiếp thân đã cho nó cùng một số tên đệ tử trong tộc tới cấm địa của Hắc Phượng tộc bế quan tu luyện, tới tận giờ vẫn chưa ra ngoài.” Thiếu phụ váy đen nghe vậy liền khẽ giật mình, nhưng trong nội tâm đã có chút nhẹ nhàng, vội đáp.
“Tốt, Đại Nhi không có việc gì là tốt rồi. Tiêu tiên tử tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Hàn Lập gật đầu hài lòng, cũng không nói nhiều, đầu vai khẽ động lại một lần nữa biến mất. Ngay cả thiếu phụ đứng đó cũng không cách nào nhận ra pháp thuật mà hắn vừa thi triển là loại độn thuật gì.
Hắc Phượng Vương kinh ngạc nhìn vào vị trí Hàn Lập vừa biến mất, sau một lúc lâu mới thở phào rồi tiếp tục ngồi xuống điều tức. Hàn Lập xuất hiện trở lại trong mật thất mà mình hay tu luyện, khoanh chân ngồi xuống, không một chút hoang mang.
Giờ đây hắn đã may mắn tiến lên Đại Thừa, dù là thân thể hay pháp lực đều biến đổi mạnh mẽ nên cần phải có thời gian củng cố tu vi thì mới có thể chân chính phát huy được thực lực của cảnh giới Đại Thừa kỳ.
Nhưng trước đó hắn cần phải làm một việc khác nữa.
Sắc mặt Hàn Lập không đổi, tay áo run lên, trong không gian vang lên tiếng vù vù, sau đó ba khối sáng màu vàng bay ra thật nhanh. Vừa bay tới đỉnh đầu hắn thì khối sáng này lập tức lớn lên, trở thành ba con quái vật to mấy trượng.