“Vậy sao! Không biết môn hạ đệ tử này của lão phu đã đắc tội như thế nào, mà Trịnh Vệ huynh không tiếc thân thủ tự tay giáo huấn vậy?” Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt (không nóng không lạnh, vô cảm – Vịt) từ xa truyền tới, tiếp đó mấy đạo độn quang khác nhau nhanh chóng bay tới, chớp mắt đã thấy mấy tên Độc Thánh môn đệ tử ở trước mặt.
Người vừa lên tiếng, đối diện với nhân ảnh thần sắc đờ đãn phía trong hồng quang kia, chính là vị tu sĩ họ Hoa.
“Thì ra Hoa huynh thực đã đến, Trịnh mỗ thất lễ rồi. Tại hạ vừa rồi chỉ là cùng với đệ tử quý môn nói đùa mà thôi, làm sao dám lấy lớn khi nhỏ chứ!” Đại khái những tu sĩ ở đây đều thấy dược, tu sĩ hùng hùng hổ hổ bên trong hồng quang kia, vừa thấy vài vị Độc Thánh môn trưởng lão tới đây, lập tức cười cười nói, khác xa so với lúc trước, một chút thể diện cũng đem quẳng đi mất.
“Hắc hắc, vị này chính là tứ tán chân nhân đại danh đỉnh đỉnh Trịnh Vệ đạo hữu sao. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!” Một trận cười to từ bên kia truyền tới, mọi người chợt thấy hoa mắt, tại chỗ hồng quang cùng với đám tu sĩ Độc Thánh môn bỗng nhiên xuất hiện năm bóng người mờ ảo, mỗi người tựa như cây gậy trúc đứng đó.
“Ngũ tử đồng tâm ma! Nguyên lai là Kiền huynh của Âm La tông đã tới rồi!” Tu sĩ bên trong hồng quang thanh âm đại biến, chấn động mãnh liệt.
“Không dám, Trịnh huynh thanh danh vang lừng, không đi so với kẻ hèn này!” Kiến lão ma cười khẽ.
Lời này thật ra cũng đúng. Vị tứ tán chân nhận này cũng là một nhân vật có tiếng trong giới tu tiên Đại Tấn.
Chẳng qua, cũng chẳng phải là một thân thần thông cao thâm gì, mà là một kẻ gian xảo chuyên bắt nạt kẻ yếu. Đối với tu sĩ tu vi thấp hơn hắn, hắn liền như hung thần ác sát, không chút lưu tình. Còn hễ gặp tu sĩ tu vi cao hơn, thì hắn lập tức chịu thua, a dua nịnh nọt, chẳng thèm để ý tới mặt mũi. Nhưng một khi có cơ hội liền trở mặt vô tình, thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đánh lén sau lưng.
Loại người như vậy, tự nhiên đắc tội với không ít tu sĩ, thậm chí hiện có một vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ đối với hắn cũng hận thấu xương. Kẻ này tuy là tán tu nguyên anh sơ kỳ, là thời kỳ tốt nhất để tu luyện đề thăng cảnh giới, nhưng thần thông cùng công pháp lại kỳ kém vô cùng. Bởi trong lúc vô ý chiếm được một kiện kỳ bảo thượng cổ "Tứ phương phi thiên ngoa", thi triển độn tốc cực nhanh, so ra cũng không kém hơn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ là mấy.
Hơn nữa người này lại còn tu luyện vài loại bí thuật kỳ dị chuyên môn bảo mệnh, thêm nữa rất ít trêu chọc những tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lợi hại, cho nên tuy bị không ít người hận thấu xương, thế nhưng vẫn tiêu dao đến nay, trở thành một trong những kẻ tiếng xấu nhất tu tiên giới của Đại Tấn.
Hoa Thiên Kỳ đương nhiên trên mặt rất khó coi. Nhưng thật ra Kiền lão ma đối người này hình như lại có chút thấy hứng thú.
Chẳng qua vị tứ phương tán nhân này, vừa thấy Âm La tông đại trưởng lão lộ diện. Lập tức một bên cười cười, một bên bắt đầu hướng trong đám người lui về phía sau. Sợ hãi giống như chuột thấy mèo vậy.
Gặp bộ dáng khiếp đảm như vậy của đối phương, Kiền lão ma cũng mất đi hứng thú với kẻ này. Lại cười cười khách khí nói với Hoa Thiên Kỳ: "Hoa huynh. Đệ tử quý môn bảo vệ nơi này. Thấy tại hạ liền đồng loạt chặn ở bên ngoài hay sao?"
"Kiền huynh nói đùa rồi. Độc Thánh môn chúng ta nào dám ngăn cản Kiền đạo hữu. Kể cả những đạo hữu khác, bổn môn cũng tuyệt không có ý ngăn cản. Chỉ có điều nơi này hiện đang bị ảo trận che khuất. Bổn môn cũng là nghĩ muốn trước tiên phá giải trận này. Sau đó lại mời chư vị đạo hữu đi vào. Để tránh có vài đạo hữu bị vây khốn trong đó." Hoa Thiên Kỳ trầm mặc một lát, ánh mắt chớp động nói.
"A, vậy thì Kiền mỗ đã hiểu lầm hảo ý của quý môn rồi. Chẳng qua chỉ là một cái ảo trận, còn chưa làm khó được tại hạ. Kiền mỗ hiện tại đang muốn tiến vào, không biết ý các hạ thế nào?" Kiền lão ma hắc hắc cười lạnh một trận, từng bước ép sát nói.
"Không thành vấn đề, Kiền huynh chỉ cần có thể xông vào trận. Tại hạ quyết không ngăn trở mảy may." Hoa Thiên Kỳ tựa hồ hoàn toàn buông xuôi, không chút do dự nói, khoát tay chặn lại ý bảo môn hạ đệ tử lập tức tránh đường.
Ba gã trưởng lão Độc Thánh môn còn lại tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng do xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Hoa Thiên Kỳ, cũng không ai nói gì thêm.
Vài tên kết đan kỳ đệ tử liền ngoan ngoãn lập tức lui qua một bên.
"Tại hạ đi trước một bước vậy." Kiền lão ma ha ha cười to một hồi, ngũ đạo bạch ảnh chợt lóe nhắm thẳng tiến vào bạch sắc quang mạc, trong nháy mắt trên mặt quang mạc nổi lên một mảnh lam quang, bạch ảnh đều biến mất không thấy.
"Các đạo hữu khác nếu muốn xông vào trận, Hoa mỗ đồng dạng sẽ không ngăn trở." Hoa Thiên Kỳ đợi sau khi quầng sáng khôi phục lại, trên mặt bích văn vặn vẹo vài cái, chậm rãi nói với những tu sĩ xung quanh.
Hoa Thiên Kỳ vừa động, ngược lại đám tu sĩ vừa mới hùng hổ lúc trước lại quay ra nhìn nhau. Ngay cả tử tán chân nhân Trịnh Vệ vừa rồi, cũng tránh ở trong đám người, lặng lẻ không lên tiếng.
Vừa rồi tất cả mọi người nghĩ Độc Thánh môn muốn độc chiếm, tự nhiên mỗi người đều nổi lên địch ý, một lòng muốn tiến nhập vào phong ấn. Nhưng hiện tại đối phương đã tránh ra, hơn nữa bên trong đã có một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vào trước, đều cẩn thận suy nghĩ lại.
Không nói ảo trận này có khó phá hay không, vạn nhất vị đại trưởng lão Âm La tông kia ở trong ảo trận đột nhiên đại khai sát giới, bọn họ ai có thể đủ khả năng ngăn cản. Tự nhiên trì hoãn không dám tiến vào.
Chứng kiến tình cảnh này, Hoa Thiên Kỳ trên mặt lộ ra một tia châm biếm, lập tức không hề để ý tới những người khác, quay người lại hướng môn hạ đệ tử phân phó nói: "Không cần các ngươi ở đây nữa. Ảo trận này, chúng ta mấy người tốn chút thời gian, liên thủ cùng nhau tiến vào đem phá đi thôi."
"Dạ, đại trưởng lão!" Bảy tám gã kết đan đệ tử Độc Thánh môn khom người lĩnh mệnh, sau đó cũng không quay đầu lại hướng về phía trước bay đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiếp theo cùng với Hoa Thiên Kỳ, bốn gã Độc Thánh môn trưởng lão cũng tiến vào ảo trận, sau một trân hà quang, mấy người bọn họ cũng biến mất.
Đám tu sĩ còn lại xôn xao một trận.
Bọn họ phần lớn là đơn độc lai vãng, ngay cả cùng nhau đi tới đây, thì nhiều lắm cũng chỉ là hai ba tu sĩ kết đan kỳ mà thôi, làm sao dám tiến vào trong trận.
Vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại cũng đứng tại chỗ, lưỡng lự cân nhắc.
Mắt thấy lối vào trận không còn ai cản trở, cả đám nhất thời im lặng.
"Vị đạo hữu này, không bằng hai người chúng ta liên thủ tiến vào?" Trong đám người, tứ tán chân nhân thần thần bí bí hiện ra trước mặt một gã hán tử thân hình cao lớn, cười hì hì nói.
"Cùng ngươi đi vào? Xin miễn đi. Đại danh của đạo hữu tại hạ kính ngưỡng đã lâu!" Đại hán Nguyên Anh kỳ kia vừa nghe lới này của Trịnh Vệ, lập tức mắt trợn trắng, nhưng cũng không có vẻ tức giận.
"Đạo hữu sao phải tìm người xa ngoài ngàn dặm chứ. Ta nhìn lại, trong này tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trừ hai người chúng ta ra, còn có ba người khác thì đều là tán tu chi sĩ lạ lẫm, chúng ta mấy người nếu là liên thủ tìm tòi trong đó, cũng là không cần sợ Kiền lão ma cùng Độc Thánh môn nhân." Trịnh Vệ vẫn lơ đễnh, vẻ mặt ôn hoà nói.
"Hừ, ngươi trước tiên hãy tìm thêm những người khác rồi hãy quay lại tìm tại hạ." Đại hán nghe vậy trong lòng khẽ động, đối phương thật sự có tiếng xấu, nhưng vẫn không khỏi lưỡng lự nói ra điều kiện của mình.
"Được, có lời này của đạo hữu là đủ rồi. Những người khác cứ giao cho Trịnh mỗ." Trịnh Vệ vỗ ngực đảm bảo. Lập tức trong mắt đại hán lộ vẻ kinh nghi, nhìn lão giả xa xa toàn thân tử quang bay tới.
"Vị đạo hữu này, có thể cùng tiến vào bên trong tìm kiếm một lần không? Tại hạ cùng vị đạo hữu bên kia đã thương lượng, chuẩn bị sẽ tìm ba vị đạo hữu đồng hành, chẳng biết các hạ có bằng lòng gia nhập hay không?" Thấy lão giả này không mời mà đến, trên mặt không chút ngạc nhiên, Trịnh Vệ lại tủm tỉm cười.
Lão giả nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trịnh Vệ, mới ngẩng đầu hướng đại hán bên kia thân thiện cười nói.
Ánh mắt vừa lướt qua phía sau, lão giả không khỏi giật mình, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó, năm tán tu Nguyên Anh kỳ xa lại, cũng cùng nhau tiến vào bên trong ảo trận. Kể từ lúc này, cao giai ở bên ngoài nhất thời không còn sót lại một ai.
Thấy nhiều Nguyên Anh tu sĩ cùng tiến vào trong ảo trận, Hàn Lập trong mắt lam mang lại chớp động không ngừng quét qua bốn phía..
Hiện giờ. hắn như đang trong một không gian mộng ả, bốn phía tất cả đều là thải vân đủ màu hư vô mờ mịt, trên không có bầu trời, dưới không có mặt đất, nhưng lại lơ lửng tại không trung.
"Địa phương quỷ quái này rất tà môn, bay như thế nào cũng không ra khỏi, nếu như không có cấm chế xuất hiện, có lẽ cũng rất giống với ảo thuật! Chẳng lẽ lại cứ dai dẳng bị nhốt chết ở chỗ này." Hàn Lập thì thào lẩm bẩm, thần sắc một mảng buồn bực.
Từ mấy ngày trước, ba người trong lúc vô ý phát hiện bên cạnh bậc thang trên một khối núi đá, xuất hiện một gốc linh thảo phi thường hiếm thấy, lão giả họ Phú sốt ruột lập tức tiến đến ngắt lấy.
Kết quả, lão giả cứ một mạch đem linh thảo nhổ lên, lại nhất thời động tới cấm chế nào đó, Hàn Lập chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức một mình một than ở trong trận.
Bạch Dao Di và Phú lão giả cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Đối mặt pháp trận cấm chế, Hàn Lập tuy còn chưa phải là trận pháp đại sư, nhưng đối với một ít thượng cổ kỳ trận đồng dạng cũng có chút ít nghiên cứu, lúc bắt đầu tự nhiên sẽ không sợ hãi cái gì.
Nhưng không bao lâu, Hàn Lập lại cảm thấy không ổn.
Bởi vì hắn phát hiện ra nơi đây hết thảy đều không thể xác định có phải ảo thuật hay không, chỉ biết là mình vô luận phi hành bao lâu, hiện tại trước mặt đều hiện ra tình cảnh như nhau. Mà thần thông minh thanh linh mục, cũng đã sớm sử dụng, kết quả cũng không có phát hiện chút dị thường nào.
Ngay cả sử dụng phi kiếm, pháp bảo công kích, tất cả đều đã thử qua. Kết quả sau một kích liền mạch đánh ra thật xa, liền tán loạn biến mất, căn bản không thể đánh tới chỗ nào cả.
Cứ như vậy, sợ rằng dù hắn công kích có sắc bén hơn nữa cũng không dùng được.
Phiêu đãng lâu như vậy tại nơi này, vẫn không thu hoạch được gì, Hàn Lập hôm nay rốt cuộc đành ngừng lại.
Hắn hai mắt nhíu lại trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, trong đầu bắt đầu đem tất cả các loại thượng cổ kỳ trận đã xem qua, cẩn thận cân nhắc lại một lần, tìm xem có cấm chế nào cùng loại, từ đó có thể phá trận mà ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hàn Lập thân hình vẫn không nhúc nhích, giống hệt một bức tượng điêu khắc bằng gỗ. Chẳng biết qua bao lâu sau, Hàn Lập rốt cuộc thần sắc khẽ động, chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt đồng thời nhìn tới đám thải vân khắp nơi.
"Chậc chậc! Nguyên lai là như vậy, quả nhiên là thế." Hàn Lập trong mắt có chút khác thường, nhẹ nhàng tự nói một tiếng.