Trong lòng Hàn Lập sau khi đã có đáp án, liền nhìn lại ngọn núi ở xa, bình tĩnh trở lại.
Nhìn kỹ một lúc lâu, cuối cùng tình hình xáo động từ nơi đó chầm chậm giảm đi rồi tắt hẳn, kế đó hắn suy nghĩ một chút liền trở về khoanh chân tiếp tục ngồi lên tấm bồ đoàn, hai mắt cũng từ từ nhắm lại.
Kế tiếp vài hôm sau, ngoại trừ Hứa Thiên Vũ có tới vấn an chu đáo ra, thì những người khác trong Hứa gia chẳng ai đến làm phiền hắn tu luyện cả.
Bất quá càng ngày hắn càng thấy rõ vẻ lo âu hiện lên gương mặt của nữ tử đó, xem ra hành động của gia tộc đêm đó dường như không được thuận lợi cho lắm.
Quả nhiên mấy hôm sau đó, cứ mỗi tối linh khí dao động cứ như thế liên tiếp bạo phát.
Liên tục những đêm sau, Thiên Vũ tiên tử cũng có tới thỉnh an, nhưng tựa hồ có chuyện muốn nói với Hàn Lập, nhưng mấy lần lời nói chưa kịp phát ra khỏi miệng liền do dự nuốt trở lại.
Hàn Lập mục kích hết toàn bộ, trong lòng thoáng cân nhắc nhưng ngoài mặt thần sắc vẫn bình thường.
Bất quá tới sáng ngày thứ năm, trong lúc Hàn Lập đang tiếp tục tìm hiểu phù lục, bỗng nhiên thần sắc thoáng động, khẽ lật bàn tay, lập tức phù lục đang tìm hiểu lóe lên rồi biến mất.
Hắn rõ ràng cảm ứng được ngay cửa vào, ngoại trừ Hứa Thiên Vũ vốn hằng ngày thường xuyên vấn an ra, còn có thêm Hứa Giao cùng với khí tức của một người xa lạ khác.
Đạo khí tức này vô cùng cường đại, tu vi đã đạt tới Luyện Hư hậu kỳ.
Điều này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Không ngờ trong Hứa gia lại có tu sĩ bậc này, xem ra lúc bình thường đã che dấu đi hết sức kỹ lưỡng.
Lúc này trong lòng Hàn Lập thoáng cân nhắc một phen, bên dưới truyền đến âm thanh kính cẩn của Tộc trưởng Hứa gia:
“Vãn bối Hứa Giao xin bái kiến tiền bối, không biết tiền bối có thể dành chút thời gian để vãn bối được diện kiến không”
“Nguyên lai là Hứa tộc trưởng đã tới, không cần phải khách khí như thế, phiền ở đại sảnh chờ một lát, Hàn mỗ sẽ xuống ngay” Hàn Lập thản nhiên trả lời, tiếp theo bước xuống tầng dưới.
Một lát sau, thân ảnh Hàn Lập bỗng hiện ra tại đại sảnh, ánh mắt hắn cũng nhìn rõ tên Luyện Hư hậu kỳ xa lạ kia.
Cùng đứng sánh vai với Hứa Giao là một gã thanh niên nam tử mặc áo bào tro hơi cũ kỹ, trông bộ dạng bất quá mới chỉ chừng hai bảy hai tám tuổi, cũng hướng về Hàn Lập chắp tay cười.
Nhìn kỹ qua thấy dung mạo của tên thanh niên này khá giống với Hứa Giao, hai người mà đứng cạnh nhau cứ ngỡ người thanh niên này là hậu bối con cháu trong nhà của Hứa Giao vậy.
“Tiền bối, xin giới thiệu đây là Đại trưởng lão Hứa Nguyên, do mấy hôm trước tu luyện tới giai đoạn quan trọng nên không kịp xuất quan để tiếp đón tiền bối được” Hứa Giao vừa thấy Hàn Lập liền thi lễ, đồng thời giới thiệu luôn người bên cạnh.
“Đại trưởng lão à? Hứa Nguyên đạo hữu đây sắp đạt tới đại viên mãn Luyện Hư hậu kỳ rồi, có lẽ tùy thời có thể đột phá bình cảnh lên Hợp Thể cảnh giới, nói không chừng sắp tới cũng sẽ trở thành đồng giai với ta” Đánh giá thanh niên này vài lần, Hàn Lập đột nhiên cười rộ một tiếng.
“Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, đích xác vãn bối đã dự tính sẽ chuẩn bị đột phá bình cảnh, bất quá có thành công hay không thật sự rất khó nói” Thành niên cung kính thi lễ với Hàn Lập, sau đó thở dài rồi trả lời.
Hàn Lập nghe qua mỉm cười không đề cập tiếp chuyện này nữa, sau khi ngồi xuống ghế chủ vị liền ra hiệu ý bảo mọi người hãy cùng ngồi xuống.
Mấy người Hứa Giao nói lời cảm tạ, sau đó an vị ở hai bên Hàn Lập.
“Lúc này Hứa tộc trưởng đến đây có phải truy được chút tin tức gì đúng không” Hàn Lập không quanh co lòng vòng mà đi thẳng ngay vào vấn đề.
Nhưng vừa nghe hắn hỏi thế, thật sự làm cho Hứa Giao ngẩn người ra, kế tiếp khóe miệng hơi run rẩy liền nở nụ cười khổ:
“Nếu như hôm qua mà tiền bối hỏi như vầy, chỉ sợ vãn bối thật sự không thể chính xác đưa ra tin tức nào, thế nhưng lần này vãn bối đến đây chính là muốn nhờ tiền bối một chuyện”.
“Nhờ ta?” Mí mắt Hàn Lập hơi nhíu lại, tựa hồ khá bất ngờ.
“Không dám dối gạt tiền bối, lúc trước tiền bối chuyển giao đồ vật tới, đích xác là có phương cách để tra ra hạ lạc của Băng Phách tiên tổ. Nhưng nếu chỉ bằng thực lực của mấy người Hứa gia chúng ta quả thật không đủ, e rằng cần phải nhờ thêm sự giúp sức của tiền bối mới được” Rõ ràng Hứa Giao nói thẳng luôn ý định đến đây.
“Lời của tiểu chất không giả chút nào. Chỉ vì chuyện này mà cả ba tu sĩ Luyện Hư kỳ của Hứa gia chúng ta đều đã thử qua, nhưng có lẽ do pháp lực chưa đủ mạnh mẽ, chỉ còn cách tới đây cầu tiền bối ra tay giúp đỡ” Thần sắc Hứa Nguyên cũng ngưng trọng nói ra.
“Có chuyện này à! Trước hết hai vị hãy đem chân tướng sự việc nói rõ ra một chút đã” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lại thản nhiên nói.
Với tu vi thân phận như hắn hiện giờ, tự nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn bất cứ việc gì.
“Tất nhiên rồi, cho dù tiền bối không hỏi, vãn bối cũng nguyện trình bày tỏ tường” Hứa Giao đáp ứng luôn miệng, thoáng cân nhắc một chút liền tiếp tục nói:
“Kỳ thật sự tình cũng không đến nỗi phức tạp lắm, không biết tiền bối đã từng nghe qua Huyết Hồn Đại Pháp chưa?”.
“Huyết Hồn Đại Pháp! Vừa mới nghe qua đã thấy hơi quen quen, ồ, không phải chính là Huyết Hồn Đại Pháp do Huyết Tinh Thượng Nhân đã tu tập cách đây mấy vạn năm trước sao?” Đầu tiên là Hàn Lập nhướng mày, nhưng lập tức đã nghĩ ngay tới chuyện liên quan rồi, sắc mặt có hơi biến đổi nói.
“Quả nhiên tiền bối đã nghe qua rồi, vị Huyết Tinh Thượng Nhân này cũng có thể xem như là một kỳ tài vạn năm khó tìm của Nhân tộc chúng ta, chẳng những có thể tế luyện ra Huyết Hồn Chi Mộc, mà còn từng dùng qua thanh gỗ này đánh chết dị tộc đồng giai nữa đấy. Không dám dối gạt tiền bối, tuy rằng Huyết Tinh Thượng Nhân đã sớm ngã xuống, nhưng toàn bộ y bát của vị đó lại được Băng Phách tiên tử vô tình phát hiện ra. Tuy bộ công pháp này hơi giống tà đạo một chút, hẳn nhiên tiên tổ cũng không có khả năng chỉnh sửa lại công pháp cho phù hợp được, nhưng vẫn chọn trong đó ra vài loại bảo mệnh bí thuật để tu luyện một phen, lại còn có thể luyện chế ra nhiều loại bảo vật cứu mạng nữa. Lần này trong số những món đồ mà tiền bối giao cho, đích thật có một món tên là Huyết Hồn Bình do đích thân tiên tổ tế luyện ra, quả thật bên trong có chứa một đám huyết hồn, chỉ cần có thể hồi sinh lại đám huyết hồn này, chắc chắn sẽ biết được tung tích của tiên tổ” Hứa Giao vừa nói vừa để ý thần sắc của Hàn Lập.
Nhưng ngoại trừ lúc nghe qua Huyết Hồn Bình, cặp mắt Hàn Lập vốn lơ đãng liền chớp động một chút, sau đó cũng không thấy điểm khác thường nào nữa.
“Mấy đêm nay ta thấy trên bầu trời có hiện tượng kỳ lạ, có phải do các ngươi đánh thức huyết hồn gây ra không?” Hàn Lập sau một hồi trầm mặt, bỗng nhiên hỏi một câu.
“Đúng như lời tiền bối đã nói. Thật sự vãn bối không dám chậm trễ, ngay từ đêm đó đã lập tức bắt đầu triệu tập nhân thủ, tiến hành nghi thức gọi hồn, nhưng đáng tiếc là …” Hứa Giao nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Không biết có phải do Huyết hồn đã bị phong ấn quá lâu năm, hay nguyên do huyết mạch bọn ta không được tinh thuần cho lắm, nên mấy lần hoán tỉnh đều thất bại liên tục. Bởi vì trước đó đã gỡ tấm phù lục dùng để phong ấn Huyết hồn rồi, nếu trong vòng hai ngày mà không thể làm cho Huyết hồn tỉnh lại, thì khi đó một đám Huyết hồn của tiên tổ sẽ hoàn toàn bị tiêu tán” Thanh niên thở dài một hơi rồi nói ra.
“Hứa gia các ngươi muốn Hàn mỗ hỗ trợ nghi thức gọi hồn phải không?” Hàn Lập không vội cho ý kiến, liền hỏi thẳng.
“Tiền bối minh giám. Đã mấy ngày qua, quả thật bọn vãn bối đã thử hết mọi phương cách mà vẫn không hiệu quả, nay cũng chỉ còn biết nhờ vã tiền bối một phen mà thôi” Hứa Giao lại đứng dậy chắp tay thi lễ với Hàn Lập, vẻ mặt hết sức thành khẩn.
“Nếu đúng thật do pháp lực không đủ mạnh, dù cho Hàn mỗ tốn chút khí lực cũng không tính là gì. Nhưng nếu vì lý do nào khác làm ảnh hưởng tới nghi thức hoán tỉnh Huyết hồn, tại hạ cũng đành bất lực thôi” Hàn Lập sờ sờ cằm một hồi lâu, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng.
“Tất nhiên là vậy, nếu thật sự vấn đề xuất phát từ bọn vãn bối, cũng chỉ có thể xem như ý trời đã định thế thôi” Hứa Giao nghe qua, nhất thời vui sướng liên tục gật đầu.
Hứa Nguyên vùng với Hứa Thiên Vũ cũng mừng rỡ ra mặt.
“Việc này không thể chậm trễ được, Hàn mỗ muốn xem qua Huyết hồn của Băng Phách đạo hữu ra sao đã, rồi cùng các ngươi chuẩn bị cho nghi thức gọi hồn nữa” Hàn Lập sau khi đáp ứng sự tình, ngược lại có bộ dáng hết sức nghiêm khắc, đứng dậy phân phó.
“Đi thôi, tuy rằng nghi thức này chỉ có thể thực hiện lúc ban đêm, nhưng trước hết xin mời tiền bối xem qua một phần cũng tốt!” Hứa Giao thoáng lo lắng một chút, sau đó cũng cảm thấy không có vấn đề gì, liền lên tiếng đáp ứng.
Nếu quả thật có thể tìm được hạ lạc của vị tiên tổ Hứa gia này, lập tức có khả năng khiến cho Hứa gia trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Nhân tộc.
Vì thế, bất luận là Hứa Giao hay Hứa Nguyên cùng mấy vị trưởng lão khác, bọn họ đều đem hết toàn lực cố gắng làm tỉnh lại đám Huyết hồn này của Băng Phách tiên tử.
Hàn Lập theo sau ba người của Hứa gia lập tức rời đi, sau đó độn quang cùng bay thẳng tới ngọn núi mà hằng đêm truyền ra lực dao động.
Khoảng cách gần như thế, thoáng chốc đã tới nơi.
Chỉ thấy bốn phía xung quanh ngọn núi trông cũng giống như bao ngọn núi bình thường khác, chỉ có điều khắp nơi giăng đầy từng đoàn linh quang cấm chế đủ mọi màu sắc, trong tầng tầng linh quang đó xuất hiện từng nhóm vệ sĩ mặc áo giáp màu xanh chợt ẩn chợt hiện.
Thần niệm Hàn Lập quét qua, liền dễ dàng phát hiện ra tổng cộng khoảng hơn trăm người, hầu hết đều có tu vi cỡ Nguyên Anh kỳ.
Đám nhân thủ đó có lẽ cơ bản chẳng là gì so với thế lực lớn như Thiên Uyên thành, nhưng cũng đủ để dọa khiếp đối với một gia tộc.
Hơn nữa đám vệ sĩ đó mỗi người đều có thủ pháp ẩn nấp xảo diệu, cũng chẳng nghe được bất kỳ tiếng động nào được phát ra, trông tựa như một đội binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt vậy, do đó một đội nhân thủ như thế hiển nhiên khó có khả năng xuất hiện trong một gia tộc bình thường được.
Tựa như phát hiện ra điểm ngạc nhiên của Hàn Lập, Hứa Giao ở bên cạnh lên tiếng giải thích:
“Thật khiến cho tiền bối chê cười, đây là đội vệ sĩ bí mật của chúng ta, và cũng chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của Hứa gia. Tuy rằng đứng trước mặt cao giai tu sĩ thì không đáng nhắc tới, nhưng chỉ cần ba bốn người liên thủ lại, cũng đủ để đấu một trận với tu sĩ Hóa Thần kỳ”.
“Ồ, nói vậy những tên này còn tinh thông cả bí thuật liên thủ nữa à” Hàn Lập tựa hồ có chút hứng thú nói.
“Ha hả, đúng là như vậy. Nghi thức gọi hồn này hết sức kiêng kị bị người khác quấy rầy, vì cẩn thận triệt để mới triệu tập toàn bộ mật vệ trong tộc bố trí tại đây” Hứa Giao giải thích một chập.
Lúc này Hàn Lập gật đầu không nói tiếp nữa.
Một lát sau, Hứa Giao vận dụng pháp bàn trong tay mở ra cấm chế, mọi người liền dừng lại ở trước một tòa miếu thờ rất lớn nằm sát ngay sườn núi.
Mà ngay bên trên cổng chính miếu thờ có treo một tấm bảng hiệu, đơn giản chỉ dùng phấn màu bạc viết lên một chữ “Hứa” to tướng bằng cổ văn.
Đứng cạnh cổng chính hiện diện bảy tám gã mật vệ, trên mặt không chút biểu tình đứng canh gác tại đây.
Kỳ quái chính là tuy cổng chính đã bị phong bế đóng chặt, nhưng cửa hông bên cạnh lại mở sẳn ra, chỉ có điều kích cỡ vừa đủ để một người đi qua mà thôi.
Thần sắc Hàn Lập thoáng động.
“Mong tiền bối thứ lỗi, nơi đây chính là tông miếu của Hứa gia chúng ta, mà lối vào mật điện chỉ có thể tiến vào theo lối cửa hông mà thôi” Hứa Nguyên nói lời xin lỗi.
“Không có gì đâu” Hàn Lập lắc đầu, thái độ như không thèm để ý đến.
Vừa nghe qua Hàn Lập bảo thế, Hứa Nguyên với Hứa Giao đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương chỉ vì chuyện này mà sinh lòng bất mãn, đối với bọn họ mà nói đương nhiên là mất nhiều hơn được.
Kế đó mọi người cùng xuyên qua cửa hông để tiến nhập vào trong Hứa gia tông miếu.