"Không có biện pháp người mới gia nhập là một kỳ tài tuổi còn trẻ đã tu luyện Kim Cương quyết tới tầng thứ ba. Thật khiến cho lão phu nhìn không ra. " Lão giả ho nhẹ một tiếng nếp nhăn trên mặt run run nói.
"Kim Cương quyết tầng ba! Người này? " Thúy sam thiếu nữ lắp bắp kinh hãi trợn tròn hai mắt.
"Hương Nhi muội muội không được vô lễ. Mau nhường đường cho hắn cùng Phù lão tiến vào. " Lam sam thiếu nữ ánh mắt chớp động, nói.
"Ai nha là Hương Nhi thất lễ. " Hương Nhi được lam sam thiếu nữ nhắc mới tỉnh ngộ vội tránh sang một bên cho hai người tiến vào.
Người gọi là Nam Kỳ Tử mỉm cười không thèm để ý. Phù lão thở dài một hơi sau đó mới chậm chạp mở cửa xe.
Hiện tại sắc trời bên ngoài đã dần tối, mà đoàn xe vẫn chạy như bay về phía trước không chút ý tứ dừng lại.....
"Vị huynh đài này chính là mà Trương lĩnh đội nói. " Đạo sĩ cũng không khách khí vừa tiến vào ánh mắt đảo qua dừng ngay trên người Hàn Lập.
"Không sai chính là tại hạ. Là Trương huynh mời đạo trưởng đến đây nhưng chỉ sợ đối với thân thể của tại hạ đạo trưởng cũng không có cách nào. Tại hạ chỉ cần tĩnh tọa mấy tháng liền có thể tự do hành động. " Hàn Lập bình tĩnh trả lời.
"Hắc hắc các hạ nếu đã tu luyện Kim Cương quyết đến tầng thứ ba vậy thần thông cũng không dưới bần đạo. Nhưng người tu tiên có chút khác biệt với người tu luyện thân thể, không chừng bần đạo có biện pháp. Có khi không cần đến thời gian mấy tháng đâu. " Nam Kỳ Tử không vì vậy mà khó chịu ngược lại nhàn nhạt nói.
Hàn lập nghe vậy trên mặt hiện lên một tia dị sắc.
Tuy rằng thần niệm của hắn không thể li khai thân thể để biết chuẩn xác tu vi của đối phương nhưng qua cảm ứng khoảng cách gần vẫn có thể mơ hồ đoán ra gã đạo sĩ trước mặt là một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Ở nhân giới, tu sĩ khi bước chân vào tu chân giới cơ hồ đều có một tâm lí khinh thường phàm nhân cho dù là tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không thèm giao tiếp với phàm nhân, nhưng ở linh giới gã đạo sĩ Trúc Cơ kỳ trước mặt lại nói chuyện khách khí với một phàm nhân. Điều này khiến Hàn Lập có chút không thích ứng thậm chí còn có cảm giác lạ lẫm.
Xem ra đúng như Thiên Lan thú phân thân nói, lực lượng của phàm nhân ở linh giới không nhỏ thậm chí ngay cả đám tu sĩ cũng không dám khinh thường.
Trong lòng cân nhắc ngoài mặt Hàn Lập cười gật đầu khách khí nói:
"Nếu đạo trưởng đã nói thế, vậy xin làm phiền. "
Nam Kỳ Tử cười với Hàn Lập sau đó nhấc tay trên cổ tay hiện ra một thanh sắc viên hoàn. Tay kia sờ lên trên mặt viên hoàn lập tức một hoàng sắc đồng kính xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thấy vậy trong lòng Hàn Lập chợt động.
Cái này hình như là một loại pháp khí trữ vật nhưng rõ ràng cao cấp hơn nhiều so với túi trữ vật. Mỗi gã Luyện Khí kỳ tu sĩ đều có thứ này xem ra là vật thông dụng trên linh giới.
Hơn phân nửa là tu sĩ linh giới không dùng túi trữ vật.
Khi hắn tán Nguyên Anh thì ngoài hai quả diệt tiên lôi giấu trên người còn lại tất cả đều bỏ vào túi trữ vật cùng mấy túi linh thú đã sớm chôn sâu hơn mười trượng ở một nơi nào đó.
Vì cẩn thận.... Hắn cố ý mở túi linh thú rồi hạ lệnh cho Phệ Kim trùng và Lục Dực Sương Công bảo vệ cho túi trữ vật.
Về phần đầu Thổ Giáp Long kia, hắn căn bản không mang theo lên linh giới mà để lại cho Nam Cung Uyển ở nhân giới.
Hiện tại trong cơ thể Hàn Lập ngoài Hóa Linh phù đã thi triển pháp quyết che mắt không sợ người khác thấy cùng với Phá Diệt pháp thì Hư Thiên Đỉnh, bảy mươi hai thanh Trúc Phong Vân kiếm và trọng bảo đều để lại trong sa mạc. Không có pháp lực căn bản không thể khu động bảo vật để trên người chỉ mang đến họa sát thân. Chờ khi nào hồi phục pháp lực quay trở lại lấy bảo vật là được. Trong sa mạc hoang vắng lại có linh trùng bảo vệ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Về phần tiểu bình chứa lục dịch hắn cân nhắc cả nửa ngày cuối cùng vẫn không bỏ lại vật đó mà mang trên người.
Tiểu bình nhìn qua không có gì dị thường cho dù bị người khác nhìn thấy cũng cho là vật bình thường.
Trong đầu Hàn Lập rất nhanh xoay chuyển ý nghĩ, Nam Kỳ Tử tất nhiên không biết những suy nghĩ của hắn càng không biết người trẻ tuổi tên Hàn Lập trước mặt lại là một gã cao thủ Hóa Thần kỳ tùy ý hỏi vài câu liền cầm chiếc gương trong tay nhắm Hàn Lập nhoáng lên một cái.
Kết quả một dải ánh sáng màu xanh từ mặt kính chiếu rọi hơn một nửa thân thể Hàn Lập.
. Nam Kỳ Tử nhẹ nhắm hai mắt tựa hồ muốn thông qua pháp khí trong tay cảm ứng gì đó. Kết quả một lát sau bị Trúc Cơ kỳ tu sĩ này trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên một hồi sau mới mở mắt ra nhưng dùng ánh mắt kì quái đánh giá Hàn Lập.
"Sao, đạo trưởng nhìn ra chút gì không? " Hàn Lập mặt không đổi sắc hỏi.
"Thí chủ hình như không chăm chút nửa thân dưới cho lắm. Non nửa kinh mạch trong người Hàn thí chủ đã bị đứt đoạn. Xem ra là do tu luyện Kim Cương quyết khi quán trú linh khí vào thân thể không dùng đủ đan dược phụ trợ. Con người chúng ta không thể so với thân thể mạnh mẽ của yêu tộc nếu luyện sai lầm sẽ khiến cho thân thể tàn phế. Cũng may thí chủ tựa hồ sớm tỉnh ngộ cho nên kinh mạch không bị tổn thương nặng cho lắm. Bất quá loại thương tổn này duy trì lâu đích thật không tốt. Ta cũng không có đan dược gì thích hợp chỉ có thể viết giúp thí chủ vài đạo Thanh Tâm phù để giảm bớt đau đớn. " Nam Kỳ Tử thở dài một hơi, cười khổ nói.
"Vậy xin làm phiền! " Hàn Lập cười, nói.
"Hắc hắc! Nếu Nam Kỳ Tử tiên sư đã xem qua lão phu có xem hay không cũng không quan trọng. Bất quá chung quy nếu đã đến đây không làm được gì thì khó ăn nói với Trương tiểu tử kia. " Bạch bào lão giả ở một bên thản nhiên nói.
"Phù thí chủ quá khiêm tốn. Phù sử tại Huyền Thiên Cửu ở Kim Châu có vô số tu chân đông đạo từng chịu ân qua. Bần đạo từ lâu đã nghe thấy đại danh. " Đọa sĩ khách khí nói với lão giả.
"Tại hạ chỉ là một đệ tử phá môn học Huyền Thiên Kim Châm Thuật, đạo trưởng thật sự xem trọng ta rồi. " Bạch bào lão giả liên tục lắc đầu thanh minh.
Nam Kỳ Tử hỏm hỉnh cười không nói gì nữa lui về sau.
Bạch bào lão giả từng bước tiến lên đứng trước mặt Hàn lập.
Một tay bắt lấy cổ tay Hàn lập tay kia vung lên mấy đạo kim ti xé gió bắn ra.
Thanh âm " Phốc phốc" vang lên trên ngươi Hàn Lập lộ ra non nửa kim châm đã cắm sâu vào cơ thể.
Hàn Lập vốn không thể nhúc nhích mảy may bỗng nhiên ngồi dậy nhưng thân mình cứng nhắc như khúc gỗ.
"Liễu Nhi mau kiếm gì đó chèn sau lưng hắn. Cho hắn dựa vào. " Lão giả không chút hoang mang nói với lam sam thiếu nữ.
"Tuân lệnh Phù lão! Hương Nhi mau đem một tấm chăn của chúng ta đến đây cho Hàn công tử tựa lưng. " Lam sam thiếu nữ truyền miệng phân phó.
Thúy sam thiếu nữ gọi là Hương Nhi nghe vậy ngẩn ngơ tựa hồ có chút khó xử nhưng vẫn đáp ứng một tiếng rồi ra khỏi thùng xe.
Nhân lúc này bạch bào lão giả ngồi xuống bên cạnh Hàn Lập vừa tiếp tục bắt mạch cho hắn vừa khép mắt gật gù.
Hàn Lập nhìn lão giả không nói lời nào.
Hắn cảm thấy một đạo khí lưu mỏng manh len lỏi trong cơ thể rất nhỏ bé như có như không.
Nếu không phải thần thức hắn cường đại lại nắm rõ thân thể mình như lòng bàn tay chỉ sợ thật không thể phát hiện.
Lão giả tựa hồ cảm giác được Hàn Lập đang chăm chú nhìn mình thoáng liếc mắt qua vừa lúc nhìn thấy đối phương trên mặt có chút tiếu ý trong lòng ngẩn ra.
Lúc này cô gái tên Hương Nhi đã ôm một tấm chăn vào trong thùng xe không đợi lão giả phân phó liền đem chăn đặt vào sau lưng Hàn Lập.
Hàn Lập nghiêng người tựa vào tấm chăn một hương thơm ngào ngạt bay vào trong mũi, liền mở miệng cảm ơn một tiếng.
Thúy sam thiếu nữ không nóng không lạnh thản nhiên đáp lại một tiếng.
Hàn Lập không để ý tiếp tục theo dõi hành động của bạch bào lão giả.
Lúc này hai tay Phù lão vung lên lại có vô số kim châm bay ra có điều so với lúc trước thì nhỏ dài hơn.
Lão giả dùng hai ngón tay thuần thục nhoáng lên như bánh xe bắn ra vô số đạo kim mang bao phủ thân thể Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ cảm thấy nhiều điểm chợt lạnh chính là nơi kim châm cắm vào thân thể.
Dưới cảm giác tê dại truyền lên từ tứ chi, ngón tay Hàn Lập nhẽ cử động cuối cùng chậm rãi giơ cả hai tay lên.
Một trận thanh âm hít sâu vang lên trong thùng xe, chẳng những bốn cô gái kia trên mặt lộ vẻ khâm phục mà ngay cả Nam Kỳ Tử trên mặt cũng thoáng động dung.
"Bội phục, Phù Sử kim châm thuật thật sự vô cùng kì diệu! " Đạo sĩ cười khẽ nói.
"Không có gì chỉ là chút tài mọn mà thôi. Ta chỉ làm cho hắn tứ chi tạm thời khôi phục năng lực hoạt động. Nhưng không thể xuất ra chút khí lực. Nếu không toàn bộ kinh mạch trong cơ thể sẽ đứt đoạn. " Bạch bào lão giả nghiêm nghị nói với Hàn Lập.
"Đa tạ Phù lão! "
Hàn Lập nhẽ cử động mười ngón tay trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Kim châm thuật hắn ở nhân giới cũng học qua tự nhân là có chút tinh thông nhưng hiện tại so với vị lão giả họ Phú này thật sự cách biệt một trời. Thế gian thực sự có người chỉ dùng kim châm lại có thể tạo ra hiệu quả thần kỳ như vậy.
Bất quá nghe xong câu nói sau của lão giả trong lòng hắn lại thầm rùng mình.
Bạch bào lão giả vừa thấy Hàn Lập hoạt động không có vấn đề gì một tay hướng Hàn Lập vung lên.
Kim mang chợp lóe kim châm từ trên người Hàn Lập toàn bộ bay ra chui vào tay áo lão giả.
Hàn Lập giật mình, hai chân từ từ cẩn thận đi vài bước.
"Lão phu chỉ có thể làm đến mức này muốn khôi phục hoàn toàn phải dựa vào bản thân ngươi. Lão phu còn có chuyện không thể ở lại. "
Bạch bào lão giả nói xong lập tức bay đi.
Nam Kỳ Tử nghe vậy gật gật đầu từ trên người lấy ra một xấp phù triện phất tay liền hóa thành một đạo ánh sáng xanh nhập vào trong cơ thể Hàn Lập biến mất không thấy.
Vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ này đồng dạng từ từ bay đi.
Vì vậy bốn cô gái tự nhiên đi ra ngoài, cửa xe lại một lần nữa đóng lại.
Hàn Lập hiện tại ngồi trên ghế hai mắt nhắm lại tựa hồ cảm nhận hiệu quả của vài đạo phù triện kia.
"Hàn đại ca Kim Cương quyết của ngươi thật sự tu luyện đến tầng ba? " Mấy cô gái cùng quay lại thùng xe nhìn nhau vài lần rồi lam sam thiếu nữ tên Liễu Nhi bỗng cười dài hỏi.
"Hàn mỗ cũng là may mắn mà thôi. " Hàn Lập mở mắt quét mắt nhìn các nàng một cái, từ chối trả lời.