Ma hồn không nghĩ rằng cự kiếm là pháp bảo Kim Lôi Trúc nên cả kinh.
Bất quá, bằng độn tốc quỷ dị của hắn, hắc quang chợt lóe, thân hình liền xuất hiện ở xa hơn mười trượng, cự kiếm tự nhiên chém vào hư không.
Sau khi Ma hồn dừng lại thì sắc mặt đã trở nên âm trầm, bốn bàn tay chập lại, xuất hiện thêm hai khối hắc sắc quang cầu.
Hắc quang chớp động, hai khối quang cầu hóa thành hai quang mâu màu đen, âm thanh ông minh vang lên.
Ma hồn cắn lưỡi của mình, "Phốc", "Phốc" hai tiếng, hai ngụm tinh huyết từ miệng phun ra, kích lên trên hắc mâu.
Quang mâu lập tức run rẩy một trận, sau đó hóa thành màu đỏ.
Mà Ma hồn sau khi phun ra hai ngụm tiên huyết, hai cái đầu đồng thời hiện lên vẻ uể oải, tựa hồ lần làm phép này làm hắn tổn hao không ít nguyên khí.
Thanh sắc cự kiếm lại một lần nữa hiện ra trên đỉnh đầu Ma hồn, tiếp tục chém xuống.
Lúc này bốn cánh tay Ma hồn không do dự vung lên, hai cây huyết mâu trong tay nhắm ngay cự kiếm băn tới.
Huyết mang chợt lóe rồi biến mất, "ầm, ầm" hai tiếng nổ vang lên.
Kim hồ không ngừng chớp lóe nhưng hai cây quang mâu lại không bị tiêu diệt mà còn va chạm vào thân kiếm.
Kết quả cự kiếm bị đánh văng ra mấy trượng, xoay vòng vài lần, linh quang trên thân kiếm cực kỳ tán loạn, liền trở lên vô cùng ảm đạm.
Sắc mặt Hàn Lập đang chỉ huy cự kiếm ở phía xa trở nên đỏ gắt nhưng sau khi thanh khí lóe lên thì đã hồi phục lại bình thường. Vì tâm thần của hắn tương thông với cự kiếm nên cũng chịu ảnh hưởng, may mà thần thức hắn cường đại, điểm tổn thương đó không tính là gì.
Nhưng Hàn Lập cũng không dám chần chờ, điểm chỉ về phía xa xa.
Cự kiếm ông minh một tiếng, sau đó hóa thành hơn mười đạo thanh mang đột nhiên tản ra, sau đó quay trở về.
"Còn muốn chạy! Đem mấy thanh phi kiếm này lưu lại hẵng nói!" Ma Hồn vừa thấy phi kiếm bỏ chạy, lập tức lớn tiếng quát, sao đó ngoắc một cái về phía hai cây huyết sắc quang mâu, quang hoa chợt lóe, huyết mâu trong nháy mắt đã hóa thành hai huyết sắc đại thủ (bàn tay máu to lớn) nhanh chóng đuổi theo.
Một khi nhìn thấy Hàn Lập sử dụng nhiều pháp bảo Kim Lôi Trúc như thế, hắn đương nhiên không chịu để Hàn Lập dễ dàng thu hồi lại.
Mà Ma hồn chính mình cũng xoay tròn một cái, ma khí toát ra lượng lớn, hóa thành một đoàn mây đen bay sát theo sau.
Hàn Lập thấy thế trong lòng mừng thầm nhưng nét mặt không chút biểu tình, có vẻ trần tĩnh dị thường.
Ngân phát lão giả ở một bên có chút đứng ngồi không yên, lúc này tay lật lại, một thanh tiểu kiếm màu vàng xuất hiện, muốn trợ giúp Hàn Lập.
"Xin sư huynh đừng vội ra tay. Chờ khi vây khốn Ma hồn kia, sư huynh xuất thủ cũng chưa muộn!" Phi kiếm trong tay lão giả chưa kịp xuất ra, âm thanh của Hàn Lập đã truyền đến tai.
Ngân phát lão giả nghe vậy liền ngẩn ra, sau dò xét xung quanh, có chút giác ngộ, lập tức dừng lại. Lúc này huyết sắc đại thủ phía xa rõ ràng nhanh hơn mấy thanh phi kiếm nhiều. Thanh sắc cự kiếm bay được một chút đã bị hai đại thủ trước sau cản lại.
Tuy mắt thấy hai huyết thủ to lên gấp mấy lần, định chụp về phía phi kiếm nhưng Hàn Lập lại không chút hoang mang, tay liền Bắt pháp quyết.
Phi kiếm vốn nhìn như bay tán loạn phát ra một tiếng ông minh, đột nhiên liên kết lại một chỗ, hóa thành một phiến thanh hà phá không bay đi.
Độn tốc trong phút chốc đã nhanh hơn gấp đôi.
Hai huyết sắc đại thủ đương nhiên chụp vào không khí, trong lúc đó thanh sắc phi kiếm đã bay về tới đỉnh đầu Hàn Lập.
Ma hồn ở trong mây đen kinh nộ, hành động vừa rồi của đối phương thật có vài phần cố ý trêu chọc y.
Sắc mặt Ma hồn hiện giờ âm trầm như nước, phất tay về phía hai huyết sắc đại thủ, hai đạo huyết quang bay vụt trở lại, sau đó xoay một vòng rồi rơi vào trong tay hắn.
Ma hồn hé miệng kêu to một tiếng, ma khí quanh mười trượng ào ào xông tới Hàn Lập. Mà thân hình Ma hồn nhoáng lên một cái đã biến mất vô ảnh vô tung.
Thấy ma khí áp đỉnh, Hàn Lập không khỏi nhướn mày, hắn phất tay, kim sắc điện hồ trên người bắn ra, hóa thành một tấm lưới điện lớn chặn ma khí lại, đồng thời sử dụng Thanh Minh Linh Nhãn để quan sát tình hình.
Nhưng lập tức trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia kinh ngạc.
Bốn phía trống không, không có bóng dáng của Ma hồn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, đồng dạng cũng chẳng thấy đâu!
Hàn Lập ngây người, sờ sờ cằm nhưng sắc mặt lập tức biến đổi, nghĩ đến cái gì đó, nhất thời cầm lấy cánh tay ngân phát lão giả, không nói hai lời, hóa thành một đạo câu vồng bắn đi.
Ngay lúc này, ở chỗ Hàn Lập vừa đứng có hai đạo huyết mang lóe sáng, bắn thẳng lên phía trên. Tiếp theo thân ảnh Ma hồn hiện ra ở một chỗ phía dưới cách đó khoảng mấy trượng, hai cái đầu đồng dạng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Lúc đánh lén, hắn vốn cho rằng đã nắm chắc đến chín phần thành công.
Hàn Lập trong lòng mắng to Ma hồn âm độc, nghĩ đến vụ tập kích từ bên dưới, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì cho dù có Linh Nhãn thần thông cũng thiếu chút đã bị trảm thành hai nửa. Hắn cũng không cho rằng chỉ dựa vào lớp áo giáp bằng tam sắc Phệ Kim Trùng và một tầng hộ thể linh quang bàng bạc trên người là có thể ngăn được đao mang của đối phương.
Ngân phát lão giả ở một bên đầu vã mồ hôi, vẻ mặt cũng lộ ra sự sợ hãi.
Ma Hồn đứng tại chỗ, nhìn thấy Hàn Lập khuôn mặt biến sắc, con ngươi chuyển động vài cái, sau đó âm trầm cười, thân hình nhoáng lên lại hóa thành một đạo hắc mang bắn nhanh đến.
Hàn Lập mỉm cười.
Hắc mang mới bay được khoảng mấy trượng thì kim quang bỗng nhiên lóe lên, một đạo kim ti bất ngờ hiện ra, tấn công về phía Ma Hồn.
"Choang" một tiếng vang nhỏ, kim ti sau đó lóe sáng, hắc mang bỗng nhiên bị chặn lại, hai cây huyết sắc trường đao che phía trước nhưng theo thanh âm trầm muộn này, hắc mang chợt bị bắn lùi lại hơn một trượng, hiện ra thân hình Ma hồn có chút nghiêng ngả, trên hai cái đầu đều lộ vẻ kinh hãi.
Kim ti sau đó liền biến mất. Đại Canh Kiếm Trận rút cuộc cũng đã được Hàn Lập phát động.
Hàn Lập giờ phút này hai tay Bắt quyết, thần thức đồng thời liên lạc với tất cả kiếm quang, điều khiển toàn bộ kiếm trận.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy vô số kim sắc ti tuyến, lóe lên kim mang, thoát ẩn thoát hiện xuất hiện bốn phía. Chúng vô thanh vô tức chớp động, không theo quy luật nào, chậm rãi thu nhỏ lại.
Sắc mặt Ma hồn trở nên âm lệ, lúc này hắn mới biết mình đã sập bẫy, bị hãm nhập vào trong một loại cấm chế không biết tên.
Hắn kinh sợ, vung song đao lên, mấy đạo huyết mang giao xoa bắn ra (bắn ra hình chữ X), chém thẳng tới chỗ Hàn Lập.
Hơn mười đạo kim ti đồng thời lóe sáng vài cái, huyết mang trong phút chốc đã bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, hóa thành điểm điểm linh quang biến mất vô ảnh vô tung.
Ma hồn ngẩn ra, đầu lâu phía trước lộ vẻ ngưng trọng, sau đó hừ lạnh một tiếng, hai cây huyết sắc trường đao tụ lại, hóa thành một huyết sắc cự nhận.
Bốn cánh tay cùng cầm nó, chậm rãi chém thẳng tới trước. Cự nhận tòa ra huyết mang chói mắt, một đạo đao mang hình lưỡi liềm dài khoảng mấy trượng xuất hiện.
Khí thế thật kinh người!
Đao mang to lớn liên tục chém vào kim ti nhưng kim ti vẫn hiện lên dày đặc, mới tiêu diệt được vài thước, huyết quang trên đao mang đã biến mất. Ma hồn rút cuộc cũng đã kinh hãi thực sự.
Mà kim ti từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng thắt chặt lại.
Do Hàn Lập đã từng thi triển Đại Canh Kiếm Trận một lần nên việc điều khiển nó so với trước đây thành thục hơn nhiều.
Ngân phát lão giả ở bên cạnh vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Lão không biết Hàn Lập có loại thần thông sâu không lường được như vậy.
Ma Hồn ở trung tâm liên tiếp thi triển nhiều loại độn thuật, khi thì hóa thành hắc khí nhàn nhạt, khi thì hóa thành hắc ti mỏng manh với mục đích trốn thoát khói kiếm trận nhưng đều bị kim sắc ti tuyến không ngừng sinh sôi ngăn chặn lại.
Thậm chí cự nhận hắn cầm trong tay còn hóa thành bốn quái nhận nhỏ dài, bốn cánh tay huy vũ tạo thành một cái huyết sắc quang câu bảo vệ toàn thân, sau đó lại xông ra một lần nữa.
Kết quả tình huống càng tệ, kim ti chẳng những sắc bén dị thường, hơn nữa mỗi cái đều bao hàm cự lực. Nếu không phải huyết sắc quang nhận có thể tạm thời ngăn cản kim sắc ti tuyến thì có lẽ hắn đã bị loạn đao phanh thấy rồi.
Mắt thấy kiếm trận co rút lại, kim ti ngày càng tiến tới gần, khoảng không gian hoạt động được chỉ còn cỡ mấy trượng thì Ma hồn rút cuộc cũng không nhịn được nữa, ngửa đầu lên hú dài.
Hàn Lập hơi nhíu mày, không biết đối phương muốn làm gì, đột nhiên tên cổ ma ở trong ma hỏa cách đó hơn trăm trượng cũng phát ra âm thanh tương tự. Tiếp đó một bóng người thật lớn từ trong hỏa diễm bắn nhanh ra, phi độn về phía Hàn Lập.
Bên trong hắc sắc ma diễm cũng có một đại ma vật hai đầu bốn tay, thân cao chừng sáu, bảy trượng, ẩn hiện trong hỏa quang. Độn tốc của hắn quả thực rất nhanh, trong nháy mắt đã đến rất gần Hàn Lập. Hàn Lập sắc mặt không khỏi đại biến.
"Sư đệ! Viện binh của chúng ta cũng tới rồi!" Ngay lúc này, ngân phát lão giả ở một bên mừng rỡ nói với Hàn Lập.
Hàn Lập sửng sốt, mục quang xoay chuyển, đột nhiên nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy hai phía chân trời đồng thời có hào quang chớp động, thêm hai nhóm tu sĩ đồng thời tìm đến.
Điều này khiến Hàn Lập dập tắt đi ý niệm chạy trốn vừa hình thành.
Hắn nhìn Ma hồn bị vây trong kiếm trận một chút, sau đó lại Liếc mắt về phía Cổ ma đang bay đến.
Trong lòng đã có chủ ý, Hàn Lập liền điểm chỉ về phía tử sắc hỏa điểu (chim lửa màu tím) đang bay trên đỉnh đầu. Hỏa điểu lập tức giang hai cánh ra, tấn công về phía Cổ ma.
Sau đó tay hắn khẽ lật, Huyết Ma Kiếm vốn đã thu hồi nay lại hiện ra.
Tay kia thì huyết quang chớp động, một lá huyết phù xuất hiện, ở trên bề mặt có huyết giao màu đỏ không ngừng di chuyển, chính là thứ hắn hao hết tâm cơ mới luyện chế thành công - Hàng Linh Phù.
Tuy Hàn Lập đã từng sử dụng nó trong cuộc chiến với người Mộ Lan nhưng thời gian sử dụng không dài, chỉ hao phí không đến một phần ba uy năng mà thôi. Bây giờ hắn lấy ra, không chút do dự dán lên trên người.
Huyết quang chớp động, linh phù lóe sáng sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Một giao ảnh thật lớn bỗng nhiên xuất hiện trên người Hàn Lập, dài hơn mười trượng, toàn thân màu đỏ, chính là bộ dáng bản thể của Độc Giao cấp tám nọ.
Giao ảnh sau khi hiện ra liền ngẩng đầu lên trời, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Cổ Ma đang bay đến và Ma Hồn trong kiếm trận nghe được cũng cảm thấy ngoài ý muốn.