Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi, đạo hữu cũng đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, Hàn mỗ xin cáo từ”.

Hàn Lập nhìn Nguyên Dao vài lần, bình tĩnh nói. Sau đó xoay người bước đi, không có chút ý trì hoãn.

Cử động này đã làm cho Nguyên Dao vẫn đang hoảng sợ trở nên kinh hồn thất sắc, vội vàng bật hỏi:

"Hàn huynh có ý gì, Nguyên Dao còn chưa trọng tạ ơn đạo hữu đã cứu mạng mà?”

Lời nói của mỹ nữ cùng với vẻ mặt kiều nhược làm cho người ta có cảm giác đau xót.

Nhưng Hàn Lập căn bản không hề quay đầu lại, chỉ có một câu nói lạnh như băng truyền đến.

"Trọng tạ ơn thì không cần. Tại hạ cũng chỉ có thể cứu người nhất thời, không thể cứu cả đời. Nguyên cô nương xin bảo trọng” Âm thanh vừa dứt, Hàn Lập đã đi hơn mười trượng, hành động cực kỳ nhanh chóng.

Nguyên Dao vừa nghe, khuôn mặt tái nhợt càng kinh hoảng thêm.

Trong tình huống của nàng, đừng nói sau này gặp lại Thiết Hỏa Kiến hay chống cự nhiệt độ cao cũng đều hữu tâm vô lực, tự nhiên sẽ không buông tha Hàn Lập, người có khả năng cứu mệnh mình.

Vì vậy, nàng kêu lên nũng nịu vài tiếng nhưng Hàn Lập vẫn dần dần rời đi.

Nguyên Dao thấy Hàn Lập tâm địa sắt đá, những lời cầu khẩn của mình tựa hồ không được lợi ích gì, vẻ mặt lo âu, không thể làm gì khác hơn liền nói với Hàn Lập.

"Chậm đã! Chỉ cần đạo hữu tiếp theo trên đường đi ra tay tương trợ, tại hạ nguyện ý lấy trọng bảo tặng đạo hữu, tuyệt sẽ không để đạo hữu tiêu hao pháp lực uổng phí”.

“Trọng bảo” Hàn Lập nghe xong thân hình ngừng lại, phảng phất có chút do dự.

"Tại hạ còn mấy viên Thanh Hỏa Lôi, nguyện ý toàn bộ tặng đạo hữu” Nguyên Dao thấy Hàn Lập dường như có chút hứng thú, không dám chậm trễ nói:

"Có phải là lục sắc đạn vừa rồi không? Đích xác không phải bình thường” Hàn Lập từ từ xoay người lại, vẻ mặt có chút cười đùa.

Nếu đã ra tay cứu nàng, hắn tự nhiên không có ý bỏ đối phương ở lại. Càng huống chi hắn cứu nàng cũng vì có chút tính toán bên trong, vừa rồi chỉ là thủ đoạn lấy lùi làm tiến mà thôi.

Nàng hôm nay chủ động nói lời cầu khẩn, mục đích hắn đã đạt. Hắn nếu yêu cầu cao hơn phỏng chừng đối phương cũng chỉ đau xót mà nhận thôi.

Nguyên Dao đại mỹ nữ hiển nhiên cũng rõ ràng điểm này!

Nhưng bất kể ân cứu mạng lúc trước hay trên đường tiếp tục được Hàn Lập bảo hộ, nàng cũng không có chọn lựa khác, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục giải thích cho Hàn Lập:

"Thanh Hỏa Lôi là do Thanh Dương Môn ma đạo bí chế, mỗi một quả luyện chế chẳng những hao tổn rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, mà thời gian luyện chế cũng rất lâu, uy lực tương đương với nguyên dương hỏa của Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Ta bây giờ còn ba viên đều tặng cho đạo hữu”

Nguyên Dao nói vẻ quyết tâm, thân hình tuyết bạch khẽ chuyển, trên bàn tay đã nhẹ nhàng xuất hiện ba viên đạn trong suốt màu lục.

Lúc này Hàn Lập cũng không vội vã, một lần nữa quay trở lại, nhìn một chút ba viên đạn, sau đó bất động thanh sắc nói:

"Thanh Hỏa Lôi đích xác xem như là kiện dị bảo, nhưng chỉ bằng vào vật ấy Hàn mỗ sẽ không mạo hiểm. Ở đây mang theo một người, tại hạ tối thiểu phải tiêu hao pháp lực gấp đôi. Đổi lại là Nguyên đạo hữu không biết có muốn phạm hiểm như vậy không?” Hàn Lập ẩn ý có tia trào phúng nói.

Nghe xong lời này Nguyên Dao ngọc dung khẽ biến, trên mặt âm tình bất định một hồi, sau dó đột nhiên nở nụ cười quyến rũ nói:

"Hàn huynh rốt cuộc có điều kiện gì cứ nói. Tiểu nữ tử không nghĩ mình còn gì nữa, chẳng lẽ đạo hữu muốn thiếp lấy thân báo đáp sao?” sau khi nói xong, Nguyên Dao chân khẽ nhón, nhô cao bộ ngực có vẻ cực kỳ sung mãn, mắt tràn ngập vẻ mông lung khác thường, trở nên quyến rũ hẳn lên.

Hàn Lập nhìn bộ dáng quyến rũ của nàng cũng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng tiếp theo hai mắt mở ra đánh giá thân thể mềm mại đầy đặn không ngừng, không hề kiêng kỵ ánh mắt, làm cho vị kiều nữ này mặt đỏ ửng, đôi mắt đẹp ngời sáng say đắm, như thẳng tới nơi sâu thẳm nhất trong lòng người.

"Nguyên cô nương tuyệt sắc tư dung thi triển mị công quả nhiên ảnh hưởng không tồi! Nhưng đối với tại hạ không ích lợi gì. Đạo hữu hãy tiết kiệm điểm pháp lực cuối cùng này để bảo vệ tánh mạng tốt hơn một chút”.

Hàn Lập sờ sờ cằm, trong mắt tinh quang chợt lóe, sau đó thong dong nói.

"Hừ! thật sự là người thô lỗ không hiểu phong tình, không biết thương hoa tiếc ngọc” Đại mỹ nữ bị phá mất ngụy trang, trên mặt hồ mị có chút tức giận nói.

"Nguyên cô nương cũng không thể nói như vậy, nếu không phải tại Hư Thiên Điện có quá nhiều nguy hiểm, tại hạ sẽ không cự tuyệt sự câu dẫn của cô nương. Hiện tại thì, hắc hắc…”

Hàn Lập có chút cười mà như không cười nói.

"Ngươi đang nằm mơ? Nếu không phải đang ở đây, bằng vào ngươi mà làm cho bổn cô nương dâng tặng sao”.

Nguyên Dao mắt hạnh trợn tròn, trừng mắt nhìn Hàn Lập hận hận nói.

"Xem ra Hàn mỗ đã cứu lầm người. Nếu vậy, tại hạ không muốn Nguyên đạo hữu lấy thân báo đáp cũng như không muốn đạo hữu đáp tạ ân cứu mạng. Tại hạ cáo từ”.

Hàn Lập dường như cố ý không thèm dính líu gì đến nữ tử này nữa, liền ôm quyền có ý muốn bỏ đi.

"Hàn huynh đừng nóng giận, tiểu nữ thật không đúng. Rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng trợ giúp tại hạ vượt qua dong nham lộ, đạo hữu cứ nói là được. Nguyên Dao tuyệt đối sẽ không lặp lại lỗi lầm trước nữa! Chẳng lẽ đạo hữu bỏ qua sự quen biết của trăm năm trước hay như tình cảnh mới rồi vượt qua quỷ vụ để giúp tiểu nữ một lần chứ? Về phần bảo vật, trừ mấy viên Thanh Hỏa Lôi ra, trên người thật sự không có gì khác”.

Nguyên Dao vừa thấy Hàn Lập muốn bỏ đi, lời nói lập tức mềm mỏng hẳn, cũng trở nên rất đáng thương.

Hàn Lập mặc dù vẫn còn ánh mắt như cười như không nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Nguyên Dao thật đúng là có khả năng ứng biến, hình tượng biến đổi rất nhanh!

Bây giờ bộ dáng nhu nhược vô lực, lời nói mềm mỏng cầu khẩn cùng với vẻ đẹp đẽ hồ mị thành thục phong tình, ngay từ đầu đã cho hắn ấn tượng lãnh diễm, cao ngạo, mang đến cho hắn nhiều loại cảm thụ bất đồng. Thật có chút quỷ dị!

Xem ra nàng trong vòng trăm năm từ luyện khí kỳ tu luyện đến kết đan kỳ, thật có điểm bất tầm thường.

Nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập lại tỏ ra trầm ngâm, Nguyên Dao có chút khẩn trương nhìn chằm chằm hắn chờ đợi.

Cả nửa ngày sau hắn mới mở hai mắt, dường như rất miễng cưỡng nói:

"Nếu Nguyên cô nương đã nhắc tới duyên gặp mặt trăm năm trước. Tại hạ nếu không có ý bảo hộ đạo hữu, sợ rằng quá lãnh huyết vô tình, có điều Hàn mỗ có nguyên tắc, không làm việc không công. Nguyên đạo hữu nếu thật muốn tại hạ đưa đi qua dong nham lộ, hãy cấp Đề Hồn Thú cho tại hạ được không. Tại hạ rất tò mò đối với con thú có khả năng hấp hồn hóa quỷ đó!"

Sau khi phân cân lớn nhỏ, Hàn Lập rốt cuộc cũng nói ra ý muốn đã dự tính ngay từ đầu.

Có dị thú này, có khả năng hắn sẽ bớt đi hai phần lo lắng khi hợp tác cùng với Huyền Cốt lão quỷ.

Còn nhìn về lâu về dài, tiềm lực của Đề Hồn Thú cũng không phải là nhỏ.

"Ngươi muốn Đề Hồn?" Nguyên Dao nghe rõ Hàn Lập nói, đôi mắt đẹp bỗng nhiên mở ra thật to, dường như không quá tin tưởng vào lỗ tai mình.

"Như thế nào, chẳng lẽ không được?” Hàn Lập thần sắc trầm xuống, khẩu khí lạnh lùng.

"Ta giao Đề Hồn Thú cho ngươi, ngươi dẫn ta ra khỏi Dung Nham lộ?” Nguyên Dao nhìn chằm chằm Hàn Lập, thần sắc có chút cổ quái hỏi.

"Không sai” Hàn lập khẽ nhíu mày, chắc chắn nói. Hắn mơ hồ có chút không đúng.

"Tốt lắm, cứ quyết định như vậy. Đề Hồn đưa cho ngươi vậy” Ngay khi Hàn Lập đoan chắc, nàng lập tức lấy túi linh thú bên hông giao cho Hàn Lập, cũng không hề có một chút do dự nào

Điều này làm cho Hàn Lập trừng mắt nhìn, trong lòng có chút sững sờ.

Hắn có cảm giác không ổn, đối phương lại cấp bách không kịp đợi đã đem Đề Hồn Thú đưa cho hắn. Chẳng lẽ Đề Hồn Thú còn có cái gì bí ẩn bên trong sao?

Hàn Lập định giá một lượt, thần sắc không thay đổi cầm vật ấy trên tay, dùng thần thức đảo qua, Đề Hồn Thú bên trong đang ngủ với hương vị ngọt ngào.

Hàn Lập gật đầu, đeo túi linh thú vào bên hông, đang muốn nói cái gì thì.

Nguyên Dao trước mặt phun ra một viên châu màu xám vào trong tay.

“Đây là Minh Hồn Châu, là vật khống chế Đề Hồn Thú. Chỉ cần luyện hóa vật này giống như luyện hóa pháp bảo bình thường thì Đề Hồn Thú sẽ vĩnh viễn tuân theo. Thời gian ta có con thú này không lâu nên chưa chính thức luyện hóa nó. Bây giờ ngươi có thể dùng thần thức mạnh mẽ xóa dấu vết của ta".

Nguyên Dao cười dài giải thích đồng thời đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn một chút Minh Hồn Châu, ánh mắt khẽ nhúc nhích nhưng không có đưa tay lên. Hắn tự nhiên biết hạt châu này.

Khi ở trong quỷ vụ, hắn từng truyền thanh hỏi qua chuyện Đề Hồn Thú với Tử Linh, trong đó có cả Minh Hồn Châu.

Sau đó, hắn thấy đối phương không cách nào chỉ huy được Đề Hồn Thú, mới biết Nguyên Dao vẫn chưa luyện hóa thành công Minh Hồn Châu, lúc này mới nổi lên ý muốn lấy dị thú này.

Nhưng hiện tại đối phương không ngần ngại cấp cho hắn hạt châu này, trong mắt ẩn hàm vẻ hoan hỉ, điều này làm cho Hàn Lập trong lòng nghi hoặc, do đó cũng không nóng lòng tiếp nhận ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK