Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập đứng thẳng quay lưng về phía Hăc Hùng, mặt hướng về phía đám người đang đánh nhau, Hắc Hùng mặc dù cước bộ rất nhẹ, nhưng làm sao có thể qua được tai mắt của Hàn Lập.

Cho nên khi Hắc Hùng chỉ còn cách Hàn Lập vài bước chân, bắt đầu với bộ dáng hung thần mãnh liệt xông tới, thân Hàn Lập khẽ động một cái, cả người đột nhiên quỷ dị biến thành đứng đối mặt với Hắc Hùng, nhìn Hắc Hùng đang xông tới mà cười.

Hắc Hùng thất kinh, nhưng người đã nhào tới, căn bản không cách nào quay lại, chỉ còn cách hét lớn một tiếng, vươn đôi tay dài đầy lông đen, hung hăng chụp lấy đối phương, trong lòng hắn cầu khẩn thanh niên này tốt nhất là không có kinh nghiệm gì về việc đánh nhau, sẽ bị bộ dáng hung ác của hắn chế trụ, để hắn đắc thủ trong nháy mắt.

Hàn Lập nhìn tên đại hán không biết sống chết dám ra tay với mình, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, “bụp“ một cái, người đang trước mặt Hắc Hùng đột nhiên biến mất.

Hắc Hùng thầm kêu không hay, vội vàng dừng bước, muốn quay đầu lại để bỏ chạy, nhưng đột nhiên thấy sau cổ lạnh toát, một mũi kiếm sáng như tuyết từ trong yết hầu của hắn lòi ra, rồi lại đột nhiên không thấy đâu, Hắc Hùng vội vàng lấy tay che kín yết hầu đang phun máu phì phì, muốn nói điều gì đó, nhưng từ trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng khô khốc, rồi chân tay tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Sắc mặt Tôn Nhị Cẩu cũng biến thành vàng như nến, hắn tận mắt thấy thanh niên kia, như u linh chuyển tới phía sau Hắc Hùng, sau đó rút từ hông ra một thanh nhuyễn kiếm, thanh kiếm dễ dàng đâm xuyên qua yết hầu của Hắc Hùng, lúc này đối phương đang rút ra một mảnh vải trắng, lau chùi thanh lợi kiếm sáng loáng kia.

Thanh niên này tựa hồ như cảm thấy sự chú ý của Tôn Nhị Cẩu, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Tôn Nhị Cẩu cười một cái.

Tôn Nhị Cẩu lập tức giống như nhìn thấy rắn độc, vội vàng thu ánh mắt lại, hôm nay hắn đối với cái chết của Hắc Hùng, không những không có chút cao hứng, mà ngược lại trong lòng tràn ngập cái cảm giác "thố tử, hồ bi" (thỏ chết, cáo buồn mà khóc).

Hắn hiện tại cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, người trẻ tuổi này đâu phải là con dê béo, rõ ràng là Diêm Vương đoạt mệnh. Mà đám tiểu quỷ bọn hắn, tự nhiên lại đần độn u mê tự mình đâm đầu vào tay của Diêm vương gia này, thật đúng là tự đi tìm chết.

Lúc này cái duy nhất mà Tôn Nhị Cẩu trông chờ vào đó là đám thủ hạ kia có thể chế phục được cự hán, như vậy có lẽ còn có đường mà liều mạng, có thể đàm phán điều kiện với đối phương, bảo trụ được mạng nhỏ của mình.

Nhưng khi Tôn Nhị Cẩu nhìn rõ ràng tình hình bên phía cự hán, liền ngây ra như phỗng.

Hơn hai mươi đại hán, lúc này toàn thân đầy máu đang nằm bất động trên mặt đất, còn cự hán đang khoanh tay đứng thẳng ở giữa, thấy Tôn Nhị Cẩu nhìn mình, liền lạnh lùng cùng hắn đối nhãn.

Tuy vì có nón che mất không thể nhìn rõ diện mục của cự hán, nhưng Tôn Nhị Cẩu vẫn cảm nhận một cỗ ý nghĩ khát máu như dã thú trước mặt đang xông đến, khiến cho khuôn mặt hắn đang từ vàng như nến chuyển thành tái nhợt.

Hàn Lập vẫn lạnh lùng theo dõi thần tình biến hoá của Tôn Nhị Cẩu, gã nhìn ra kẻ này không biết chút nào võ công, hơn nữa hiện tại đang cực kỳ sợ hãi, nên không có chút hứng thú với việc tự mình ra tay đối phó với kẻ này.

"Khúc Hồn, giết hắn đi! “ Cuối cùng Hàn Lập quay đầu lại, nói.

"Đừng! Ta đầu hàng, ta tình nguyện hiến dâng toàn bộ gia tài cho công tử, ta nguyện làm trâu ngựa cho công tử, ta biết hết thảy tin tức lớn nhỏ tại Gia Nguyên thành, có thể vì công tử mà ra sức khuyển mã…“ Tôn Nhị Cẩu thấy cự hán giống hệt ác ma đang từng bước tiến tới gần mình, sợ đến nỗi bủn rủn ngã lăn xuống đất, mồm miệng vì hoảng sợ quá mà nói ra đủ lời cần xin.

"Ồ! " Hàn Lập vốn dĩ không để ý tới mấy lời của Tôn Nhị Cẩu, nhưng khi nghe thấy đối phương thông hiểu tin tức lớn nhỏ của Gia Nguyên thành, trong lòng chợt động, có vài phần hứng thú.

"Tạm thời dừng tay“ Hàn Lập hô lên để ngăn Khúc Hồn không bẻ gãy cổ Tôn Nhị Cẩu, tiến lên vài bước, đến trước mặt người này.

"Ngươi rất quen thuộc Gia Nguyên thành sao? “ Hàn Lập cười hỏi, bộ dạng rất là lương thiện.

Vừa mới nhìn thấy sự lạt thủ vô tình của Hàn Lập, Tôn Nhị Cẩu nào dám có chút chậm trễ, hắn run rẩy nói liên tục: “Rất quen, cực kỳ quen, tiểu nhân vốn lớn lên ở Gia Nguyên thành, đối với mỗi ngọn cây ngọn cỏ ở đây, đều rõ như trong lòng bàn tay! “

Giờ phút này hắn như túm được cành cây cứu mạng, hận không thể đem những lời vừa nói khoa trương thêm mười phần, để đối phương thấy mình hữu dụng.

Hàn Lập nghe câu trả lời xong, sờ sờ mũi mình, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp theo rút từ trong ngực ra một cái bình sứ.

Từ trong bình, hắn lấy ra một dược hoàn màu trắng to như long nhãn, đưa cho Tôn Nhị Cẩu.

"Hoặc ăn nó, hoặc là chết! “ Hàn Lập nói rất dứt khoát.

Tôn Nhị Cẩu tay cầm dược hoàn, có chút run rẩy. Hắn nhìn vật trong tay, có chút do dự không quyết, nhưng khi mục quang tiếp xúc với nhãn thần lạnh như băng phía đối diện, run rẩy vài cái, rồi ngửa đầu nuốt trôi dược hoàn.

"Tốt, có vậy ta mới tin tưởng ngươi“ Hàn Lập hài lòng gật gật đầu.

"Viên thuốc này gọi là Hủ Tâm hoàn, là độc môn bí dược của ta, một tháng phải dùng giải dược một lần, không thì lục phủ ngũ tạng nát nhừ mà chết. Tin rằng ngươi là người sáng suốt, không hai ý ba lòng “ Hàn Lập âm trầm nói.

Tuy Tôn Nhị Cẩu đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe xong dược tính sau khi sử dụng dược hoàn, mặt như có tang, cúi đầu ủ rũ.

"Ngươi yên tâm, chỉ cần giúp ta hoàn thành việc ở Gia Nguyên thành, ta sẽ giải độc, trả lại tự do cho ngươi. Dựa vào thân thủ của ngươi, ở nơi khác ta đúng là không dùng được“ Hàn Lập biết rõ tác dụng của cây gậy và củ cà rốt, mới có thể khiến cho người khác dốc lòng làm việc cho mình, nên cho Tôn Nhị Cẩu một cái hi vọng có thể giải thoát.

"Thật sao, công tử! “ Tôn Nhị Cẩu vừa nghe lời ấy, tinh thần chấn chỉnh lên một ít.

"Số bạc trắng này để lại cho ngươi đi làm việc, trước tiên giải quyết việc ở đây một chút, ta không muốn người khác biết hết thảy những gì phát sinh tại đây, hiểu chưa?“ Hàn Lập ném cho Tôn Nhị Cẩu một túi bạc vụn, nhẹ nhàng ra lệnh.

Tôn Nhị Cẩu tiếp lấy túi bạc, nhấc nhấc ước lượng, nặng trịch, sợ rằng trong đó có hơn trăm lạng bạc vụn.

Hắn lộ rõ vẻ mặt vui sướng, đột nhiên cảm thấy làm việc cho vị thanh niên nhân cực kỳ hào phóng này, cũng không hẳn là một việc xấu.

"Công tử gia yên tâm, ta tuyệt đối đem sự việc ở đây xử lý thoả đáng, sẽ không mang lại phiền phức cho người đâu! “ Hắn ta cười nịnh nọt, vỗ ngực nói.

"Tốt lắm, ta đi trước, muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút. Sáng sớm mai, ngươi lại tìm ta, chắc hẳn thân là địa đầu xà ở đây, ngươi sẽ dễ dàng tìm tới tận cửa“ Hàn Lập không chút khách khí phân phó.

"Vâng! Vâng! Sáng mai, ta nhất định tới đúng giờ, nghe theo sai khiến của công tử! “ Tôn Nhị Cẩu đi đến tình trạng này, cũng rất thông minh mà tiến vào làm thủ hạ dưới trướng Hàn Lập.

Hàn Lập cười một cái, gọi Khúc Hồn cõng bao đồ, chậm rãi rời khỏi, đi được một đoạn dài, Hàn Lập quay đầu nhìn Tôn Nhị Cẩu một cái, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, dùng mắt đưa tiễn chính mình, bộ dáng rất là trung tâm xích đảm.

"Có ý tứ! “ Hàn Lập đột nhiên cảm thấy người này thập phần thú vị, rất có mắt nhìn, không biết chừng có thể dùng được vào nhiều việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK