Bên trong hoàng lục sắc quang cầu, rõ ràng bao bọc một hạt châu to bằng nắm tay.
Hạt châu này có màu vàng sữa, lúc bắn đến lại ẩn ẩn mang theo tiếng sấm sét, vừa nhìn cũng biệt là một kiện dị bảo.
Nhưng Hàn Lập không chút nào dừng lại, ngược lại khẽ thúc giục kiếm quyết, kim quang của cự kiếm tăng vọt lên vài thước, tại trong tiếng nổ vang chém xuống một cái.
Mà lúc này, đám bạch sắc quang trụ cũng lóe lên rổi xuất hiện trước người Hàn Lập.
Hàn Lập nhẹ hít vào một hơi, há mồm phun nhanh ra một đoàn tử diễm. Mà đoàn Tử La Cực Hỏa sau khi bắn ra khỏi miệng, liền "xuy xuy" một tiếng theo gió điên cuồng phóng đại, trong nháy mắt liền biến thành một tử sắc hỏa cầu to bằng một cái bánh xe.
Sau một tiếng "phanh", tử sắc hỏa cầu lại phân tách bắn ra bốn phía, trong nháy mắt hóa thành mấy đoàn tử diễm nhỏ, phân biệt đón lấy đám bạch sắc quang trụ.
Âm thanh "oanh long" vang dội, quang trụ này không chút nào dừng lại cùng với tử diễm va chạm với nhau.
Tử mang và bạch quang chớp động, hai chủng loại cực hàn chi diễm ở trong không gian bùng nổ, vô số tinh quang từ trên hư không hiện lên, từng luồng hàn khí hai màu chớp mắt trong không gian lan tràn mở rộng ra.
Còn về hướng bên kia, theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, thanh kim sắc cự kiếm cũng vững vàng chém vào trên hạt châu màu vàng sữa.
Hai sự va chạm đồng loạt, bộc phát ra một cảnh tượng kinh người.
Xung quanh cự kiếm và viên trân châu, đồng thời bạo phát ra hai loại kim thanh hồ quang( vàng xanh). Hai loại hồ quang này đan xen với nhau rồi lóe lên, nháy mắt hình thành một quả điện cầu đường kính đến hơn mười trượng, điện quang chói mắt đồng thời phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Điều này chứng tỏ viên châu này là một loại cổ bảo lôi thuộc tính hiếm thấy.
Hàn Lập đối với hàn khí đánh tới, không hề để ý chút nào, một tay vung lên, trên người hiện lên một lớp tử diễm, làm đóng băng hàn khí sắp tiếp cận đến bên người rồi tự động hóa thành hư ảo. Nhưng đối với sự xuất hiện viên cự đại lôi cầu này lại làm cho hắn thực sự kinh ngạc.
Đây là loại lôi điện gì? Thoạt nhìn là có lai lịch không nhỏ, có thể ngăn cản được uy lực của Ích Tà thần lôi.
Hàn Lập không tiếp tục thúc dục cự kiếm nữa, ngược lại một tay điểm vào Hư Thiên Đỉnh ở trước người, sau một tiếng "phanh", một chùm thanh ti bắn nhanh ra, nháy mắt hướng quấn lấy viên cầu, như muốn mạnh mẽ đem viên cầu kia cướp lấy thu vào trong bên trong.
Thanh sam trung niên nhân ở bên ngoài cấm chế thấy cảnh này, trong lòng chấn động, bất chấp tiêu hao pháp lực, đem mấy đạo pháp quyết mạnh mẽ đánh ra, đem linh lực toàn thân rót hết vào trong hạt châu.
Khỏa lôi châu này chính là một kiện dị bảo hắn tìm được ngày xưa, tuy rằng chưa thể hoàn toàn lĩnh hội thấu triệt, nhưng uy lực cũng đã lớn đến kinh người, vì vậy luyến tiếc không nỡ buông tha.
Nhất thời nguyên bản vốn lôi cầu hai màu cường độ ngang nhau, nhưng dưới sự thúc dục điên cuồng của thanh sam trung niên nhân, nhất thời làm cho thanh quang đại thịnh, thậm chí đem kim hồ áp đảo xuống.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống.
Cự kiếm của hắn là do ngưng tụ hơn mười thanh phi kiếm mà thành, ẩn chứa uy lực của ích tà thần lôi, theo đó mà tự nhiên hơn xa thanh sắc lôi điện của viên trân châu. Cho nên tâm niệm vừa động, cự kiếm run lên, mấy đạo kim hồ to bằng miệng bát từ trên thân kiếm hiện lên, theo đó thoáng cái hoá thành những con kim sắc cự mãng, hung hăng bổ nhào về lôi cầu ở phía trước.
Thanh sắc hồ quang thanh thế vừa mới đại chấn thì dưới sự kết hợp của kim sắc cự mãng một kích chém xuống, lập tức trong ánh điện quang chớp giật và tiếng nổ vang bại lui, trong nháy mắt toàn bộ hồ quang đều bị xé nát tan tành, bản thể của viên trân châu màu vàng sữa dần dần hiện ra.
Mà vào thời khắc này, chùm tia màu xanh từ trên Hư Thiên Đỉnh giống như canh chuẩn thời gian bắn tới, đem viên châu cuốn vào bên trong nhanh như chớp, sau đó bắn ngược trở về.
Thanh sam trung niên nhân ở xa xa cực kỳ khẩn trương, thần tình lộ vẻ lo âu, hai tay liên tiếp bấm pháp quyết không dừng, viên cầu trong những tia thanh ti giãy dụa rung lên, như muốn vùng thoát ra.
Bạch Mộng Hinh ở một bên lông mày nhướng lên, cũng lập tức đem chiếc gương trong tay giơ lên, sau đó hướng không trung ném đi.
Một luồng khí lạnh trên đỉnh đầu nàng bay lên,..................
Bạch Mộng Hinh miệng hé ra, phun ra một đoàn bạch khí tinh thuần dị thường, tiếp xúc vào trên mặt kính.
Trong kinh truyền đến một thanh âm tê tê tựa như rắn rít, lập tức lục mang chợt lóe, từ trong kính phảng phất có cái gì lóe ra, nhưng vì tốc độ quá nhanh, làm cho không thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của vật ấy.
Đang sai khiên Hư Thiên Đỉnh đem viên châu này hút lấy bên người, Hàn Lập đột nhiên quay đầu lại, đồng tử lam mang đại thịnh, kim quang bao bọc xung quanh người chợt bắn nhanh vài ra vài đạo.
Tất cả đều có cùng một mục tiêu.
"Oanh" một tiếng, mấy đạo kim quang bắn ra tại một chỗ cách đó mười trượng nổ tung, dường như là va chạm vào vật gì.
Hàn Lập không để ý đến điều đó, tay cực nhanh phất lên, đem viên châu bị bao bọc bởi chùm tia màu xanh mạnh mẽ bắt lấy trong tay rồi lật tay thu vào trong túi trữ vật, lúc này hai mắt nhíu lại nhìn chăm chú về hướng kim quang bạo liệt.
Chỉ thấy rở phía đó kim quang hơi chớp chớp, mơ hồ có thể thấy được mấy thanh kim sắc phi kiếm đang vây quang một con linh trùng hình thù kì quái, đang quay cuồng chiến đấu không ngừng.
Con linh trùng này thoạt nhìn là một con cự hạt (bò cạp), nhưng lại có hai cái đuôi, trên lưng có bốn cánh, hoa văn trên lưng là một cái đồ án phi thường giống mặt người, làm người ta nhìn không khỏi sởn tóc gáy.
Con quái hạt toàn thân xanh biếc lúc này đang dùng hai chiếc độc vĩ đen thùi của mình hóa thành một phiến ô ảnh, đem cả thân mình bảo vệ trong đó, Thanh Trúc Phong Vân kiếm vốn là cực kỳ sắc bén, chém lên chiếc mai làm tạo ra một thanh âm chói tai, nhưng lại vô pháp phá vỡ phòng ngự của con bò cạp này.
"Song Vĩ Nhân Diện Hạt " Hàn Lập lẩm bẩm, tựa hồ như có chút ngoài ý muốn.
Con quái hạt này chính là được bài danh trên bảng linh trùng xếp vào vị trí thứ hai mươi chín, bởi vì mọc ở trên lưng có những quái văn giống mặt người, Hàn Lập đối với con linh trung này ấn tượng khá sâu sắc, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.
Bất quá hình mặt người trên lưng của con bò cạp này còn có chút mơ hồ không rõ, hiển nhiên vẫn là chưa trưởng thành hoàn toàn, vẫn còn ở trong giai đoạn ấu trùng.
Lấy thần thông của Hàn Lập hiện giờ, trừ phi đụng phải con linh trùng trưởng thành bài danh trước vị trí hai mươi, còn đối với những còn linh trùng bài danh phía sau thì cũng không có gì phải đáng ngại.
Kinh ngạc qua đi, hắn thần sắc trầm xuống, một tay vỗ túi tinh trùng bên hông, nhất thời tiếng côn trùng kêu vang nổi lên, một đoàn kim sắc trùng vân gào thét bay ra, thẳng đến chỗ của con quái hạt đánh tới.
Song vĩ nhân diện hạt kia vừa thấy đám kim sắc trùng vân kia, tựa hồ cảm thấy cái gì không ổn, trong miệng trầm thấp kêu lên một tiếng, thân hình mờ nhạt đị, liền vô ảnh vô tung biến mất.
Nhưng ngay sau đó, nó lại hiện ra ở một chỗ khác cách chỗ ban đầu hơn hai mươi trượng, linh trùng này có được bốn cánh, quả nhiên tốc độ độn thuật nhanh vô cùng.
Nhưng Hàn Lập lại cười nhạt một tiếng, cũng không có nói gì, chỉ là hướng về đám côn trùng nhè nhẹ điểm một chút.
Nhất thời kim sắc trùng vân nhất hô bách ứng truyền đến một tiếng "phanh", vô số kim hoa bốn phía bay đến, trong nháy mắt trải rộng ra một phạm vi đến hơn trăm trượng, từng con kim sắc giáp trùng lớn đến mấy tấc, hình thái dữ tợn đem con song vĩ hạt kia bao vây ở bên trong.
Bạch Mộng Hinh ở phía xa xa dụng bảo kính điều khiên con bọ cạp nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng thâm kêu không tốt, liền nhanh chóng điều khiển con song vĩ hạt thoát ra khỏi đám linh trùng vây quanh.
Nhưng đã muộn, toàn bộ phệ kim trung cùng nhau kêu vang một tiếng, liền từ bốn phương tám hướng thẳng đến chỗ con bọ cạp điên cuồng bay đến. Tốc độ tuy không phải là cực nhanh nhưng lại vô cùng dày đặc, ngay cả một khe hở cũng không có.
Linh hạt bất đắc dĩ, chỉ có thể đem đôi song vĩ của mình lại hoán thành ô ảnh đem toàn thân bảo vệ, sau đó thân hình run lên, xác định một phương hướng, một đầu đâm vào trong đàn phệ kim trùng, muốn mạnh mẽ lao ra khỏi đàn côn trùng.
Nếu gặp linh trùng bình thường thì hành động này của linh hạt xem ra là thích hợp nhất, nhưng đối mặt với đàn phệ kim trung là loại thượng cổ kỳ trùng, lại chỉ là đi tìm đường chết mà thôi.
Bởi vì phải điều khiển cái đuôi cho nên tốc độ độn thuật của con bọ cạp này giảm xuống hơn phân nữa, tuy rằng nhờ vào lực lượng mạnh mẽ đanh bay đi vô số con giáp trùng, bay ra được hơn mười trương. Nhưng lại có càng nhiều con kim sắc giáp trùng không chút e sợ hống lên bay sát đến.
Mà Phệ Kim Trùng cũng không sợ cái gì hạt độc, độ sắc bén của câu hạt, mà giáp trùng còn cắn chặt vào cái câu vĩ ngày càng nhiều khiên cho độn tốc cùng câu vĩ (đuôi bọ cạp đó) vũ động càng ngày càng chậm.
Trong nháy mắt, con song vĩ nhân diện hạt đã bị nhuộm thành một lớp ánh sáng vàng rực rỡ, cuối cùng phát ra tiếng kêu thê lương.
Một lát sau, con bọ cạp này bị đám côn trùng bao phủ bặt vô âm tín, bị cắn nuốt sạch sẽ.
Hướng về đám giáp trùng, thần niệm Hàn Lập thôi động. Sau khi bay trở về, thì trong hư không cũng chỉ còn lại một đôi độc câu đen thùi lập lòe phát sáng phiêu phù trong hư không, Bời vì đôi câu này cực kỳ cứn rắn và ẩn chứa kịch độc, nên Phệ Kim Trùng cũng không có hứng thú mà mạnh mẽ cắn nuốt.
Hàn Lập đối với đôi độc câu này hơi cảm thấy hứng thú, lấy tay quỏ vào trong hư không, liền đem đôi tài liệu của yêu thú hút đến trông tay, hai mắt hơi đánh giá một chút rồi thu vào trong túi, sau đó đứng nhìn thoáng qua kim sắc cự kiếm đang huyền phù bất động ở phía xa xa.
Thần niệm vừa động, kim sắc cự kiếm liền chém xuống một cái, kim hồ trên thân kiếm chớp động vờn quanh, càng làm tăng thêm ba phần uy thế của vết chém.
Kết quả sau khi một tiếng ầm âm vang lớn, từ chỗ hư không bị chém kia bỗng nhiên bạch quang đại phóng, lập tức gió tuyết trên trời liền biến thành những áng mây trong xanh.
Cảnh sắc bốn phía sau khi thay đổi, Hàn Lập một lần nữa từ trong trận pháp hiện ra, rốt cục thoát khỏi sự che đậy của huyễn thuật.
Trong Lòng Hàn Lập mừng rỡ, nhưng ánh mắt cũng vội vàng thoáng đào qua.
Thanh sam trung niên nhân kia đang từ trong túi trữ vật lấy ra một bảo vậy giống như chiếc chiêng đồng, bộ dáng như muốn xuất ra, mà Bạch Mộng Hinh bởi vì linh trùng ký dưỡng trong kính bị giết, sắc mặt cũng cực kỳ băng hàn, chiến gương đang phiêu phù đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, tựa hồ còn muốn xuất tiếp thần thông gì đó.
Hai người này vừa nhìn thấy Hàn Lập phá trận mà ra, động tác trên tay hơi khựng lại, sắc mặt không khỏi đại biến.
Mà bên kia, một đám ngũ sắc quang hà ( mây ngũ sắc) chớp động không ngừng, tiếng phạn âm bạo liệt bên trong không ngừng phát ra, vị hôi bào tăng nhân đang cùng với lão bà đấu đến thời khắc quan trọng, không ngờ tại trong cấm chế cũng rơi xuống hạ phong, điều này cũng làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Nhưng điều gây chú ý nhất cho Hàn Lập chính là, Hàn Ly thương nhân đứng ở trên tảng đá lớn, trong miệng không ngừng niệm pháp quyết.
Hắn dùng ánh mất âm trầm nhìn chằm chằm Hàn Lập. Trên đỉnh đầu, một ảo ảnh kỳ lân mơ hồ đã sắp thành hình, mà tại trung tâm của ảo ảnh, rõ ràng chính là cái huyền ngọc lệnh bài không biết tên kia.
Nhìn thấy tất cả chuyện này, Hàn Lập chân mày khẽ động, lập tức âm thầm vỗ túi trữ vật bên hông.
Nhất thời một đoàn ô qunag từ trong túi bắn ra. Lượn bòng một cái sau đó trôi nổi ở trước người Hàn Lập.
Chính là một bình đen thui to chừng vài tấc.
Hai tay Hàn Lập kháp quyết, từng đạo thanh sắc pháp quyết đánh lên Ô Hắc sắc tiểu bình. Bình này liền xoay tròn, miệng dưới thân trên, trong bình truyền ra vài tiếng hống bạo ngược.
Lập tức có năm đạo hôi sắc bạch khí từ trong bình bắn ra, nhoáng lên một cái, hiện ra năm bộ xương hình người trắng nõn như ngọc.
Các bộ xương này khi hiện hình chỉ xấp xỉ vài tấc, nhưng lập tức đón gió cuồng trướng hóa thành cao đến hai trượng, hội bạch chi khí quấn quanh người, răng nanh lòi ra, phát ra tiếng quái tiếu kinh nhân.
Mà tại chỗ tứ chi của bộ xương đều có một mai Ngân viên hoàn sáng lấp lánh, giống như đã được khảm vào trong xương cốt.
Chính là Ngũ tử Đồng Tâm Ma mà Hàn Lập đã từng cường hành thu phục.
Năm khung xương hình người lập tức đại biến hóa, thân hình chuyển động, miệng phun ra hào hào hôi sắc ma khí, mắt lộ hung quang, xem ra bộ dáng muốn nhào tới đánh Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, miệng thúc dục ma pháp quyết khống chế. Năm mai viên hoàn liền dấy lên thanh diễm, một cỗ hương mang mùi cháy khét truyền tới. Ngũ Ma đồng thời thối lui về sau, trong miệng phát ra tiếng kêu loạn xạ, bộ dáng kinh hoảng dị thường.
Hàn Lập tùy thời khoát tay, há mồm phún ra một đạo thanh ti, bắn theo cổ tay cắt tới một cái.
Huyết châu từ năm ngón tay bắn ra, rất chuẩn xác nhằm hướng mồm của Ngũ Ma bắn vào trong.
Nhất thời lục khí trong mắt Ngũ Ma biến đổi, lập tức thần sắc trở nên dịu xuống, vẻ ngoan ngoãn phục tùng.
“Đi!”.
Không chút do dự, Hàn Lập quát khẽ một tiếng trong miệng, một tay điểm về phía Thanh sam trung niên nhân đang đứng ở xa xa.
Ma khí quanh thân Ngũ Ma liền một trận quay cuồng, trong mắt lộ ra vẻ hung lệ, năm con đều bay lên không. Sau một trận quỷ khóc thảm thiết, hóa thành năm khỏa quỷ đầu xa luân to nhỏ khác nhau.
Mỗi quỷ đầu đều có mặt mũi hung tợn, trong miệng răng nanh lòi ra, rít lên tiếng ô ô làm tâm thần người không yên. Cả bọn nhắm hướng vị Tiểu Cực Cung trưởng lão bay đi. Trên đường bọn chúng đi cuốn theo hôi bạch sắc chi khí phô thiên cái địa, thanh thế cực kỳ to lớn.
“Ngũ Tử Đồng Tâm Ma! Đúng là Càn lão ma đã bị ngươi giết chết”.
Thanh sam trung niên nhân lúc đầu thấy Ngũ Ma, còn ngẩn người ra, thần tình nghi hoặc. Giờ phút này đã nhận ra lai lịch, nhất thời đại kinh thất sắc.
Phải biết rằng sự tình phong ấn ở Côn Ngô Sơn ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù Tiểu Cực Cung ở một nơi hẻo lánh, nhưng đa số đều biết sự kiện này. Trong sự kiện này, chẳng những thế gia đệ nhất Đại Tấn là Diệp gia đã biến mất diệt vong, mà còn có quá nhiều Nguyên anh tu sĩ chết thảm trong Côn Ngô Sơn. Tất cả sự việc xảy ra này đều là chuyện nghìn năm hiếm thấy.
Đặc biệt Đại tu sĩ Âm La Tông Đại trưởng lão, Càn lão ma, cũng vẫn lạc trong Côn Ngô Sơn, là một đại sự kiện gây chấn động toàn bộ Đại Tấn. Dù sao trong quan niệm của các tu sĩ bình thường, các Đại tu sĩ chỉ chết vì hết hạn thọ nguyên còn ngoài ra là bất tử.
Năm xưa, Thanh sam trung niên nhân đã từng thấy Càn lão ma xuất ra Ngũ tử Đồng Tâm ma tấn công địch thủ. Nếu Càn lão ma táng mạng trong tay người này, chẵng lẻ đối phương còn đáng sợ hơn cả Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ?.
Biết rõ sự lợi hại của Ngũ Ma, tim của Thanh sam trung niên nhân liền nhảy thình thịch.
Hắn không dám lưỡng lự, ném Đồng La trong tay vào không trung, bàn tay kia lật chuyển, hiện ra một cây Ngọc Chùy màu vàng nhạt, đánh vào Đồng La ở trên không một kích.
Từ Đồng La truyền lại tiếng thanh minh, “Phanh…”, một phiến hoàng quang bỗng nhiên xuất hiện ở bốn phía Thanh sam trung niên nhân. Sau thanh âm này, trong nháy mắt hoàng quang ngưng tụ biến hình, hóa thành hơn trăm khẩu hoàng sắc liễu diệp phi đao, cái nào cũng phát ra hàn quang lòe lòe, thoạt nhìn thấy vô cùng sắc bén.
Tiếp theo ba tiếng Đồng La liên tiếp nổi lên, nhất thời các liễu diệp đao này toàn chuyển phi vũ.
Trong nháy mắt đã bày ra một đao võng dày đặc, bảo vệ Thanh sam trung niên nhân phía trong. Mà gã này cũng chưa yên tâm, hai tay áo bào tiếp tục rung lên, hai cái Ô Qua từ trong tay áo bay ra, hóa thành lưỡng đạo Ô hồng bày thêm một tầng chướng bích phòng ngự phía sau đao võng, bộ dáng sẵng sàng làm một con ô quy co đầu rút cổ.
Xem ra khi thấy Ngũ Ma xuất hiện, ý chí chiến đấu của Thanh sam trung niên nhân đã bị hoàn toàn đánh tan, chỉ còn nước tăng cường bảo hộ, bảo trụ mạng nhỏ trước sự công kích của Ngũ Ma.
Trong thanh âm ô ô âm sâm của năm quỷ đầu, trong nháy mắt Ngũ Ma đã đến trước Thanh sam trung niên nhân. Đồng loạt năm quỷ đầu đại trương, phóng ra hôi bạch chi khí(khí trắng xám) bao Thanh sam nhân lại, rồi thân hình Ngũ Ma cũng nhoáng lên vọt vào bên trong ma khí, thanh âm quỷ khốc bạo liệt, ma khí trở nên quay cuồng.
Mà Hàn Lập sau khi ra lệnh cho Ngũ Ma, cũng không hề liếc mắt xem xét tình hình ra sao. Thần thông của Ngũ Ma đủ để ứng phó với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, bây giờ chỉ dùng để đánh một Nguyên anh trung kỳ tu sĩ, tự nhiên hắn đã nắm chắc. Nhưng thật ra, Bạch Mộng Hinh và Hàn Ly thượng nhân nhìn thấy Ngũ tử Đồng Tâm Ma của Hàn Lập, thì sắc mặt cũng không tốt hơn Thanh sam nhân bao nhiêu.
Bọn họ cũng chưa từng thấy qua Ngũ Ma, nhưng nhìn thấy bộ dáng hung sát của Ngũ Ma, lại nghe Thanh Sam nhân hô lên tên của bọn này, sao lại không biết lai lịch được.
Hàn Ly thượng nhân thì tự thị thần thông không sợ Ngũ Ma lắm, nhưng xui là đang kẹt thi triển pháp thuật ở thời khắc mấu chốt, căn bản không thể có hành động khác. Còn Bạch Mộng Hinh trong lòng rất khiếp sợ, động tác đang thi pháp bất tri bất giác đình lại.
Xem ra nàng đã ngộ ra thần thông bình thường tuyệt không làm được gì Hàn Lập, nên không còn muốn lãng phí pháp lực.
Nhưng Hàn Lập lại không để cho nàng kịp thở một chút. Hắn không nói hai lời, hai tay bắt quyết, thân hình nhoáng lên một cái, huyễn hóa thành bốn đạo thanh ảnh giống nhau như đúc. Bốn đạo thanh ảnh này phân ra làm hai nhóm phân biệt, một bắn về phía Bạch Mộng Hình, một bắn về phía Hàn Ly thượng nhân. Bản thể của Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ bất động, nhưng tay áo bào rung lên, thu Hư Thiên Đỉnh đang huyền phù trước người lại, mà tay kia lại trượt xuống một cái quạt lông, đồng thời Phong Lôi sí sau lưng vỗ một cái, hóa thành một đạo ngân hồ, liền biến mất tại chỗ.
Trong lòng Bạch Mộng Hinh cả kinh. Nàng đã có kinh nghiệm về thần thông thuấn di của Phong Lôi sí, nên không có chút khinh thường, mà lại nhìn bốn đạo thanh ảnh mơ hồ, nàng lại càng không biết đây là Huyễn Hóa chi thuật hóa ra, nhưng cũng không nguyện để cho cái này dễ dàng tiếp cận.
Lúc này nàng không dám lưỡng lự, ngọc chỉ liền hướng ra.
Vài tiếng phá không “Phốc, phốc” truyền đến, bốn đạo tinh mang lóe lên kích vào bốn đạo thanh ảnh, xuyên thủng cả bốn ảnh này, lộ ra hình dáng là bốn bảo vật không biết tên hình dáng giống như một loại Tam lăng chủy.
Tiếp theo thân hình nàng nhoáng lên một cái, xuất hiện trên cự thạch, đứng sóng vai với Hàn Ly thượng nhân.
Sau đó, sắc mặt Bạch Mộng Hinh ngưng trọng, hai tay kháp quyết, trên người hiện lên một tầng Bạch sắc băng diễm, trong sự thúc dục của pháp quyết, trong nháy mắt, bạch diễm ngưng tụ hóa thành một khối khiết bạch như ngọc trong băng sơn, bảo hộ chính mình và Hàn Ly thượng nhân bên trong.
Nàng lại tiếp tục giơ hai tay lên, một chùm bồng bồng ngân ti bắn nhanh ra, đan xem vào nhau giữa không trung, hóa thành một viên hình ti võng, giống như một tầng bảo vệ nàng phía trong.
Bạch Mộng Hinh cũng giống như Thanh sam trung niên nhân, không cầu công chỉ cầu thủ, bảo vệ chính mình. Hiển nhiên nàng cũng đã đánh mất tâm tư đối kháng với Hàn Lập, muốn kéo dài thời gian chờ Hàn Ly thượng nhân thi pháp hoàn tất, mượn lực Huyền Ngọc động tiêu diệt kẻ đại địch đáng sợ xa so với dự đoán này.
Tốc độ của bốn đạo tinh mang vô cùng nhanh, cơ hồ chỉ lóe lên đã đánh vào bốn thanh ảnh. Kết quả có ba thanh ảnh bị xuyên thủng. Còn thanh ảnh còn lại đã có một chút động thân, liền quỷ dị bẻ mũi tinh mang này đổi hướng đánh vào Hàn Ly thượng nhân.
Giờ phút này, thanh ảnh đã lộ ra hình dáng. Đó là một gã mặc thanh sam, khuôn mặt bình thường, độ tuổi trung niên, nhưng một điểm hơi thở cũng không có, thân hình phiêu hốt bất định, giống như quỷ mị.
Đây chính là nhân hình Khôi Lỗi đã được Hàn Lập ẩn trong huyễn ảnh, muốn hung hăng tập kích đối phương.
Tuy Hàn Lập không biết Hàn Ly thượng nhân đang thi triển loại bí thuật gì, nhưng ở trên đỉnh đầu của lão hiển lộ một hư ảnh bạch sắc Kỳ Lân, tuyệt không phải tầm thường.
Hàn Lập là loại người nếu toàn bộ tu sĩ trong động quật đồng loạt ra tay với hắn, thì hắn cũng không e ngại nhưng tuyệt không trơ mắt đứng nhìn đối phương thi pháp thành công.
Cho nên hắn không do dự, sử dụng hai đại sát chiêu.
Đứng ở trong cự băng, Bạch Mộng Hinh nhìn thấy chân thân độc nhất vô nhị của nhân hình Khôi Lỗi, liền đại kinh hãi, bất chấp tìm hiểu tại sao bây giờ lại có thêm một gã tu sĩ xa lạ, liền điểm vào bốn đạo tinh mang.
Nhất thời, các tinh mang này liền xoay một cái, hướng phía lưng của nhân hình Khôi Lỗi bắn nhanh tới. Nhưng căn bản người này không thèm để ý, mà lật chuyển tay, trong tay hé ra một cái tiểu cung có Xích Diễm bao quanh, ngẩng đầu nhắm vào cự băng bắn một phát.
Thanh âm ầm ầm vang lớn, vô số hỏa tiễn phá không bay đến, non nửa cả không gian đều bị phủ kín một màu đỏ đậm, trong phút chốc một cỗ nhiệt khí lan tràn ra. Lôi Hỏa Cung tuyệt đối không thua kém các đỉnh giai cổ bảo, rốt cuộc lúc này hiển lộ hoàn toàn uy lực của nó.
Đồng tử của Bạch Mộng Hinh không khỏi co rụt, mắt thấy tu sĩ xa lạ này không thèm quan tâm mối nguy hiểm phía sau, trong lòng chợt hung ác, càng thúc dục dồn dập bốn mũi tinh mang kia, chỉ cần đánh chết người này, công kích trước mắt sẽ tự hành giải khai.
Đương nhiên nàng cũng không có quên Hàn Lập đã sử dụng Lôi độn thuật biến mất, thần thức đã sớm bao phủ trong phạm vi hơn ba mươi trượng, đề phòng đối phương đánh lén.
Nhưng một màn làm cho nàng giật mình xuất hiện.
Bốn đạo tinh mang rất cứng rắn, nhưng sau khi đánh trúng vào lưng của tu sĩ xa lạ, thì đột nhiên một màn ngũ sắc hào quang từ thân người này hiện ra, mà có bốn tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt ngân quang tinh mang đan vào nhau.
Nhưng thân hình của vị tu sĩ này trong Ngũ sắc quang tráo chỉ nhoáng lên một cái, rồi không có việc gì xảy ra. Bốn đạo Tam lăng trùy không thể phá thủng màn ngũ sắc quang tráo này.
Trong lòng Bạch Mộng Hinh cả kinh, mà các hỏa tiễn cũng đã đến trước cự băng, hung hăng đập vào.
Tiếng nổ ầm ầm vang lớn, vô số Xích hồng hỏa diễm quay cuồng sôi trào trên mặt cự băng, sau đó hóa thành đoàn đoàn Hỏa Vân cực nóng, khiến cho cự băng giống như đang được nhúng trong biển lửa.
Bạch Mộng Hinh chú mục quan sát biến hóa ở bên ngoài, trên mặt không chút hoảng loạn.
Nàng rất rõ ràng, tuy uy lực của Hỏa Vân không nhỏ, nhưng tuyệt đối không làm gì được màn phòng ngự được hình thành từ Cực hàn chi diễm của mình. Quả nhiên như nàng dự đoán, Xích Diễm chỉ hung hăng rào rạt bốc lên nhưng chỉ là làm cho mặt ngoài cự băng chớp động một chút bạch quang nhàn nhạt, căn bản không chút gì tổn hao.
Ánh mắt Bạch Mộng Hinh chớp động, không cầm được khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười tự đắc.
Nhưng vào lúc này, ở phía xa xa đằng sau cự băng, tiếng lôi minh vang lên, một đạo Ngân hồ xuất hiện.
Một bóng người toàn thân bao phủ Tử Diễm, thấp thoáng trong Ngân hồ, không chút do dự, nhắm hướng cự băng đánh tới.