Phi hành thêm một thời gian, không cần hai người nói thêm gì, Hàn Lập dùng thần niệm rà soát xung quanh, sau đó độn tốc lại tăng nhanh hơn vài phần.
Lại phi hành thêm một chút rốt cuộc độn quang của mọi người cũng dừng lại.
Hàn Lập nheo mắt, nhìn chằm chằm vào một quang đoàn rất lớn trên không trung, trong lòng không khỏi hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy quang đoàn kia hình tròn, đường kính to gần một dặm, mặc dù có vẻ mơ hồ ảm đạm nhưng nhìn kỹ thì thấy sâu không thể lường được, phát ra vầng sáng chậm rãi chuyển động, có cảm giác như muốn hút cả linh hồn của mọi người vậy.
“Đây là không gian tiết điểm kia à?” Mặc dù biết là không sai, nhưng Hàn Lập vẫn thở nhẹ một hơi và hỏi.
“Đúng vậy, tiền bối. Đây chính là chỗ tiết điểm mà đám người sư tổ đã tiến vào. Chỉ là vì để duy trì chỗ vào này ổn định, đám người sư tổ đã phải tốn nhiều sức lực mới tạo ra được một phong ấn đặc thù tạm thời phong ấn lại. Làm vậy không những có thể giúp cho tiết điểm cố gắng bảo trì sự ổn định và giảm không gian dao động xuống thấp nhất để tránh cho các tu sĩ khác ở Ngũ Long Hải chú ý” Nữ tu sĩ trung niên trong ba gã Kết Đan tu sĩ trả lời.
Nhưng khi nàng nhắc đến Hướng Chi Lễ, thần sắc lại có chút ảm đạm. Rõ ràng ba người này cũng rất rõ ràng việc nguyên thần đăng của đám người Hướng Chi Lễ bị tắt.
“Thì ra là thế. Ta cứ tự hỏi sao nơi này không gian dao động lại ít vậy, hóa ra là nhóm người Hướng đạo hữu đã cẩn thận như vậy.” Hàn Lập nghe xong liền khẽ thở dài sau đó nhìn lên quang đoàn trên không trung, ánh mắt chớp động không nói.
Nhưng ba gã Kết Đan tu sĩ thấy vậy lại khẽ nhìn nhau, dường như trao đổi gì bằng mắt.
“Có chuyện mà vãn bối muốn nói cho tiền bối” Một gã nam tu sĩ chần chờ một chút rồi bỗng nhiên nói.
“Chuyện gì?” Hàn Lập có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn người này.
“Là thế này, ba người bọn vãn bối đã trấn thủ ở đây hơn 200 năm, phát hiện mặc dù có Hướng sư tổ phong ấn, nhưng cửa vào không gian này vào trăm năm trước đã xuất hiện chấn động trong thời gian ngắn. Hơn nữa càng gần đây thì khoảng cách thời gian chấn động càng ngắn. Lúc đầu chính là mấy năm một lần, thời gian mỗi lần chấn động là một ngày mà thôi. Nhưng đến giờ thì mỗi năm một lần, và thời gian mỗi lần khéo dài đến nửa tháng..” Tên nam tu sĩ kia thành thật trả lời.
“Có chuyện như vậy sao? Ý của ngươi là, phong ấn không thể duy trì lối vào tiết điểm này nữa sao?” Hàn Lập cả kinh, sắc mặt khẽ biến hỏi.
“E rằng là vậy. Cứ theo xu hướng thế này, nhiều nhất qua trăm năm nữa cái không gian tiết điểm này cho dù không hỏng mất thì cũng trở nên cực kỳ bất ổn định. Lúc đó e rằng tiền bối khó mà giống bọn Hướng sư tổ dễ dàng tiến vào trong đó” Một gã nam tu sĩ khác cung kính giải thích.
“Hơn trăm năm? Ngắn vậy sao?” Vẻ mặt Hàn Lập có chút khó coi.
“Đó chỉ là bọn vãn bối đoán, có khi bọn vãn bối quá lo lắng cũng nên” Nữ tu sĩ vội vàng cười trừ nói.
“Có phải là đoán hay không, chỉ cần ở chỗ này vài năm ta cũng sẽ biết. Ta đang định nghiên cứu kỹ tiết điểm này, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa rời đi” Hàn Lập cân nhắc trong chốc lát, chậm rãi nói.
Ba gã đệ tử của Hướng Chi Lễ tự nhiên sẽ không phản đối, vội vàng nói đồng ý.
Sau đó Hàn Lập khoát tay bảo ba người đó đi về tiểu đảo trước, còn mình thì ở lại một mình nghỉ ngơi chốc lát.
Giờ phía dưới quang đoàn thật lớn kia chỉ còn lại một mình Hàn Lập.
Hắn ngẩng đầu nhìn quang đoàn lớn trên không trung, vẻ mặt âm tình bất định. Rõ ràng lời ba người vừa nói đã làm rất lo lắng.
Nếu thật đúng như lời ba người kia nói, cửa vào chỉ có thể duy trì hơn trăm năm nữa thì hắn nhất định phải trong thời gian đó đi vào tiết điểm này. Mặc dù có vẻ hơi gấp rút một chút, khả năng vẩn lạc cao nhưng nếu không nắm lấy cơ hội này, sợ rằng dù cho hắn còn cả ngàn năm thọ nguyên cũng không có cách nào tiến vào Linh giới nữa. Nếu không phải vậy thì sao Hướng Chi Lễ cùng với đám người Phong lão quái khổ công bao năm mới tìm được tiết điểm, lập tức không hề do dự đi vào trong đó. Còn về phần tư liệu tiết điểm mà hắn còn chưa giao cho đám người Hướng Chi Lễ cũng chỉ còn lại vài chỗ ít ỏi mà thôi. Hắn cũng không ôm hi vọng là mấy chỗ đó còn cái không gian tiết điểm nào có thể sử dụng được hay không. Hàn Lập một bên cân nhắc, sắc mặt âm trầm…
Hắn đứng dưới chỗ quang đoàn lớn đó đến cả nửa ngày, sau đó mới quay đầu độn quang bay về phía sau.
Độn tới một nơi cách đó không xa hắn chậm rãi hạ xuống.
Ba gã nam nữ tu sĩ kia đã sớm dọn cho Hàn Lập một chỗ lầu lớn nhất và cực kỳ sạch sẽ, để cho vị ‘Hàn tiền bối’ này thoải mái ở trong đó.
Hàn Lập đối với biểu hiện của ba người cực kỳ vừa lòng. Hơn nữa ba người này bảo vệ không gian tiết điểm không có công cũng có lao, vất vả khổ sở, vì vậy hắn liền tặng cho ba kiện bảo vật và một số bình đan dược.
Ba gã Kết Đan tu sĩ này đương nhiên vô cùng mừng rỡ, cảm kích vạn phần.
Sau đó Hàn Lập dùng Vạn Lý Phù trực tiếp liên hệ với đám người Nam Cung Uyển ở mãi tận Loạn Tinh Hải, bảo phái ra một số tên Kết Đan tu sĩ có thể tin cậy được tới đây, đặc biệt nhớ bảo Điền Cầm Nhi tới.
Hiện giờ Điền Cầm Nhi về mặt tu luyện được hắn dùng đan dược trợ giúp cho nên phân nửa thời gian đều tập trung nghiên cứu cấm chế và các loại pháp trận. Về mặt này nàng vốn có thiên phú kinh người, giờ lại có nhiều thời gian như vậy thì thành tựu đương nhiên không thể nhỏ rồi. Chỉ riêng về trận pháp chi đạo, nàng đã vượt xa Hàn Lập rất nhiều.
Hắn muốn đi vào không gian tiết điểm, e rằng phải nhờ vào tạo nghệ trận pháp của nàng này.
Từ đó về sau mỗi ngày Hàn Lập đều đến bên cạnh quang đoàn một thời gian để quan sát sự biến hóa của cửa vào, sau đó lại quay lại trên đảo, tập trung suy ngẫm gì đó.
Một năm sau, Điền Cầm Nhi dẫn theo bốn gã tu sĩ Kết Đan cuối cùng cũng chạy đến đảo.
Hàn Lập lúc này lập tức cho phép ba gã tu sĩ Kết Đan trên đảo rời đi, để mình tự tiếp quản hết thảy nơi này.
Điền Cầm Nhi tuy rằng vẫn đang dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ, nhưng được Hàn Lập cố ý lưu lại một lọ Hồi Dương Thủy nên còn cách thọ nguyên đại nạn rất xa. Còn về phần sau này có thể ngưng kết Nguyên Anh hay không thì cũng chỉ trông vào tạo hóa của nàng.
Hàn Lập chỉ đợi Điền Cầm Nhi tới liền lập tức dẫn nàng đi đến chỗ không gian tiết điểm xem thử có cách nào kéo dài và tăng mạnh lực lượng của phong ấn, để giúp cho hắn tranh thủ thêm ít thời gian.
Đáng tiếc là Điền Cầm Nhi tuy trận pháp tạo nghệ đã đạt đến cảnh giới cực cao không thể ngờ đến, nhưng lúc đối mặt với loại không gian tiết điểm liên quan đến không gian lực này, nàng cũng phải đau khổ suy nghĩ vài tháng sau mới có thể nghĩ ra được biện pháp tăng cường phong ấn.
Nhưng mà phương pháp này có thể thành công ngăn cản cửa vào không bị hỏng mất hay không thì nàng cũng chỉ có hai ba thành nắm chắc mà thôi.
Mặc dù tỉ lệ không quá cao, nhưng Hàn Lập hiện giờ cũng không có cách nào khác, cũng chỉ đành nhắm mắt để nàng này thử xem.
Về phần bố trí pháp trận cần có một ít tài liệu trân quý, với thần thông của Hàn Lập chỉ cần rời khỏi Vụ Hải một chuyến, ngay trong Ngũ Long Hải là có thể thu thập đủ.
Cứ như vậy Hàn Lập đã ở đây chờ đến 5, 6 năm.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Không gian tiết điểm này đúng là giống như lời môn hạ của Hướng Chi Lễ đã nói, cứ cách thời gian một năm sẽ xuất hiện chấn động. Hơn nữa mỗi năm qua khoảng cách thời gian càng ngắn, chấn động lại càng kịch liệt hơn.
Đo đó Hàn Lập vốn đang vui mừng vì việc tiến giai Hóa Thần giờ không còn tâm trạng nào vui vẻ nữa.
Giờ hắn đang nhìn Điền Cầm Nhi một lần nữa bố trí một pháp trận cực kỳ phức tạp, gia cố thêm một tầng phong ấn trên không gian tiết điểm. Hắn lúc này bắt đầu cân nhắc nên nhân cơ hội này đi khắp Nhân giới tìm sưu tầm một số bảo vật phòng hộ và bí thuật đặc thù để chuẩn bị tốt còn tiến vào không gian tiết điểm.
Nhưng mà ngay mấy ngày trước lúc hắn định rời đi, phía ngoài Vụ Hải đột nhiên có linh quang chớp động, một đoàn ngân quang chợt hiện lên, bay nhanh về phía Vụ Hải, trong nháy mắt đã đi đến phụ cận Vụ Hải.
Hào quang sau khi tắt lộ ra một nữ tử phong tư tuyệt đại khoảng hơn 20 tuổi, lông mày cong vút, hai mắt long lanh, bên trong ngân mang chớp động không ngừng.
Nàng này đánh giá Vụ Hải trước mặt một chút, lật bàn tay ra, trong đó nhất thời xuất hiện một ngọc giản, sau khi thần niệm đảo qua trên mặt bỗng hiện vẻ tươi cười.
“Không gian tiết điểm theo lời mấy tiểu bối Thiên Ma Tông có lẽ đúng là chỗ này”
Nàng này sau khi thì thầm vài tiếng, không ngờ lại biết sự tồn tại của không gian tiết điểm, sau đó không chút do dự, thân hình hóa thành ngân quang bay đi.
Vụ Hải bỗng quay cuồng một trận, sau đó nàng hoàn toàn biến mất trong sương mù không thấy bóng dáng nữa.
Trên tiểu đảo trong Vụ Hải, sớm đã không thiếu phòng bị như năm xưa Hàn Lập đến đây. Điền Cầm Nhi trong lúc bố trí phong ấn trên không gian tiết điểm, đồng thời cũng tỉ mỉ bố trí gần tiểu đảo vài cái pháp trận cực kỳ huyền ảo, chỉ riêng uy lực cũng đủ vây khốn cả Nguyên Anh tu sĩ trong nhất thời.
Kết quả nữ tử mặc áo màu bạc do không đề phòng vừa đến đảo nhỏ đã đụng phải cấm chế này.
Cấm chế bị phát động, không gian phụ cận bỗng hiện lên vô số lôi hỏa ập về phía nàng, sau đó là phong nhận, băng trùy…ầm ầm lao đến.
Nữ tử áo bạc ban đầu bất ngờ, nhưng sau đó bỗng hừ lạnh một tiếng, độn quang chợt tắt, một tay phất lên.
Nhất thời một luồng gió lạnh trắng toát từ trên người nàng phóng ra, hơn nữa thể tích càng ngày càng to ra, trong nháy mắt quét về bốn phía, tạo thành một lốc xoáy thanh thế cực kỳ kinh người.
Tiếng động ầm ầm trên không trung, cơn lốc mãnh liệt tràn qua, tất cả công kích đều bị cuốn vào trong đó, bị đập tan nát mà không thể làm gì được nữ tử áo bạc này.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên bốn gã Kết Đan tu sĩ trên đảo không thể không biết, sau lúc giật mình vội hóa thành một đạo độn quang bay nhanh về hướng không trung.
Nữ tử màu bạc đứng giữa cơn lốc xoáy, phát hiện trên đảo có người bay đến, trên mặt không khỏi hiện lên sát khí.
Bàn tay ngọc của nàng vừa nhấc lên nhắm về phía bốn gã tu sĩ, dường như muốn bắn ra cái gì đó.
Nhưng đúng lúc này, bên tai nàng bỗng vang lên tiếng Hàn Lập nhàn nhạt:
“Phụng tiên tử nương tay! Mấy người kia chính là thủ hạ của Hàn mỗ, là phụng mệnh làm việc, hi vọng đạo hữu không nên trách tội”
“Là ngươi?” Nữ tử áo bạc vừa nghe những lời này sắc mặt đại biến, nhưng bàn tay đang nâng lên bỗng từ từ hạ xuống…