Hiển nhiên vị Đại Thừa dị tộc này không biết người đang tranh giá với lão chỉ là một vãn bối cảnh giới Luyện Hư mà thôi.
Huyết Phách vừa nghe thế, sắc mặt biến đổi, không khỏi quay sang Hàn Lập.
“Không sao! Đã là hội đấu giá thì ai trả giá cao thì được đồ. Huyết đạo hữu không cần cố kỵ gì cả, cứ thẳng tay lấy về.” Sắc mặt Hàn Lập không đổi, nói một câu.
“Đa tạ tiền bối! Có lời này thì thiếp thân yên tâm rồi.” Huyết Phách thả lỏng người, cảm kích nói.
Tiếp đó ngón tay nàng chạm lên vòng tròn vài cái, hô lên một câu: “Năm ngàn năm trăm vạn.”
Một lúc nâng giá lên ba trăm vạn linh thạch, khiến cho đông đảo dị tộc nhân trong quảng trường kinh hãi.
Sắc mặt của gã Đại Thừa ra giá đầu tiên cũng trầm xuống. Hắn cũng không có ý định tranh đoạt tiếp, chỉ ngồi đợi Hồ Ngọc Song hô ba lần xác nhận, bỏ qua ý định đoạt lấy Hoàng Kim cốt tủy. Căn phòng đá kia vì vậy mà trở nên im ắng, không truyền ra âm thanh nào.
Huyết Phách không hiểu vì sao gã Đại Thừa kia không tranh đoạt với mình. Có lẽ vật này không đạt đến giá cao như vậy. Vì vậy nàng vui mừng ngồi chờ người của Thương Minh đưa đồ tới rồi thanh toán sạch sẽ.
“Thật không ngờ Huyết tỷ tỷ lại có tài phú kinh người như vậy! Giá đắt như vậy mà cũng trả được.” Chu Quả Nhi đợi người hầu lui ra rồi nhìn Huyết Phách đang vuốt ve cái bình màu tím, hâm mộ nói.
Với tu vị của nàng hiện nay, dĩ nhiên không thể có quá nhiều linh thạch trên người.
“Quả Nhi muội muội nói đùa rồi, số linh thạch này là do bản thể của ta gom góp nhiều năm mới có được. Ta cũng không ngờ vừa mới bắt đầu lại có thể xuất hiện tài liệu hiếm gặp như Hoàng Kim Lôi Sư cốt tủy. Nếu không phải vẫn còn bảo vật khác được đưa ra đấu giá lúc sau, ta làm sao mà dễ dàng đạt được nó như vậy.” Huyết Phách thở dài nói, linh quang trong tay lóe lên, thu bình nhỏ vào.
“Ta lại cảm thấy tỷ tỷ ra tay lúc này mới thật sáng suốt. các vật đem đấu giá về sau, dù không bằng Hoàng Kim cốt tủy, thì chuyện cạnh tranh cũng đẩy giá lên không dưới bấy giờ. Khi đó bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà lấy cho được Hoàng Kim cốt tủy. Khi đó, tỷ tỷ không dễ gì mà lấy được đâu.” Chu Quả Nhi nghiêng đầu suy nghĩ rồi tươi cười nói.
“Cũng là do có Hàn tiền bối ở đây, nếu chỉ mình ta thì làm sao dám tranh đoạt với một lão quái Đại Thừa chứ. Kể cả khi không có cường giả Đại Thừa tranh đoạt thì những kẻ khác cũng không dễ gì mà buông tay.” Huyết Phách nhìn Hàn Lập cảm kích nói.
“Lúc đầu còn tưởng rằng Huyết đạo hữu cần mượn một chút linh thạch, không ngờ tự mình cũng có thể lấy được, như vậy thật quá tốt.” Hàn Lập mỉm cười, bộ dạng như không có gì.
Ánh mắt hắn lúc này đang nhìn đến trung tâm của quảng trường.
Vừa mới bắt đầu họ đã lấy ra tài liệu quý giá như Hoàng Kim cốt tủy. Ngay cả Hàn Lập cũng có chút bất ngờ, vì thế hắn đối với những vật đấu giá về sau càng thêm mong đợi.
Trên bậc đá, Hồ Ngọc Song đã đem hộp gỗ thứ hai hơi dài một chút đặt vào tay, rồi mở ra.
Ngay khi thiếu phụ vừa mở hộp ra bên trong truyền ra tiếng long ngâm.
Một luồng lục quang bắn ra, sau một cái chớp động đã hóa thành một con giao long màu xanh lớn mấy mươi trượng, giương nanh giơ múa vuốt phóng lên trời tựa như muốn thừa có trốn chạy.
“Hừ! Quay lại!”
Bên trong đám mây ngũ sắc trên không, truyền ra một tiếng hừ lạnh. Tiếp đó “Phốc phốc” vài tiếng, phụ cận một đám mây, bắn ra mấy đạo kim quang*, lóe lên một cái đã chuẩn xác đánh trúng thanh giao.
Giao long gào thét một tiếng, toàn thân run lên rồi rớt từ trên không xuống.
Giờ phút này, thiếu phụ chọn đúng thời cơ, trong miệng lẩm bẩm niệm, một ngón tay nhằm thanh giao mà điểm một cái.
Thân hình thanh giao vặn vẹo, hào quang toàn thân thu lại, hóa thành một thanh bảo kiếm màu lục, từ từ hạ xuống.
Hồ Ngọc Song lúc này mới đưa tay phất một cái vào hư không, đem bảo kiếm nắm vào tay, rồi dùng hai tay chà nhẹ một cái.
Ánh sáng xanh bên ngoài kiếm lúc này đều bị thu lại, âm thanh rồng ngâm cũng ngưng bặt.
Lam mang trong mắt Hàn Lập lóe lên, đem vật kia nhìn rõ mồn một.
Kiếm này phong cách cổ xưa, dài không quá một xích. Thân kiếm rất ngắn, chuôi kiếm đã chiếm nửa chiều dài.
Bên ngoài thân kiếm lộ ra chi chít hoa văn hình lân phiến. Chuôi kiếm mơ hồ giống như một đầu giao long màu xanh, miệng ngậm một viên tinh thạch hình trăng khuyết.
“Thanh Giao Trùng Nguyệt Kiếm! Một trong ba thanh phi kiếm mà Trùng Nguyệt Lão Nhân, nhân vật danh chấn Phong Nguyên đại lục mười vạn năm trước, sở hữu. Khi luyện chế, kiếm được ngâm trong máu huyết của hơn mười con thông linh giao long. Sau khi hình thành, Trùng Nguyệt Lão Nhân tốn hơn mấy trăm năm cực khổ đem Nguyệt Tinh lực không ngừng quán chú vào, linh tính cực mạnh, uy lực kinh người không cần nói cũng biết. Nếu đạo hữu nào cảm thấy hứng thú có thể lên kiểm định một chút.” Thiếu phụ xinh đẹp nâng kiếm trước mặt, mỉm cười giải thích một hồi.
Lời vừa dứt, trên quảng trường đã có mấy người đứng dậy, lần lượt đi đến bệ đá kiểm nghiệm kiếm này. Những người này hoặc gật, hoặc lắc đầu thoáng chốc đã có gần ba mươi người.
Sau khi người cuối cùng lui xuống, Hồ Ngọc Song giơ cao thanh kiếm trong tay, không hề do dự nói:
“Thanh Giao Trùng Nguyệt Kiếm giá khởi điểm bảy trăm vạn linh thạch, cũng dùng cực phẩm linh thạch để trao đổi, giờ bắt đầu đấu giá.”
Giá khởi điểm món pháp bảo này thấp hơn Hoàng Kim cốt tủy một chút.
Nhưng ngược lại, người vừa ý với thanh kiếm có lai lịch bất phàm này rất nhiều.
Thiếu phụ vừa dứt lời, thì có người mở miệng: “Bảy trăm năm mươi vạn.”
“Tám trăm vạn.”
“Chín trăm vạn.”
Màn sáng bên trên đã hiện ra hư ảnh phi kiếm tự bao giờ, con số đấu giá bên cạnh biến hóa liên tục, chưa kịp dừng lại đã biến đổi số khác, nhất thời chưa có điểm dừng.
Nhưng khi con số chạm đến giá “hai ngàn sáu trăm vạn”, âm thanh báo giá đột nhiên trì hoãn. Tiếp đó cũng không kẻ nào ra giá tranh đoạt nữa.
Về phần mấy vị lão tổ Đại Thừa bên trong các căn phòng thì không hề để ý đến bảo vật này, không hề ra tay đoạt lấy.
Thanh Giao Trùng Nguyệt Kiếm, được bán ra với giá hai ngàn sáu trăm vạn.
Sau đó, Hồ Ngọc Song mở hộp gỗ thứ ba, lấy ra một khối khoáng thạch màu máu lớn bằng nắm tay, chính là Huyết Cương Thiết, đặc sản của Huyết Thiên đại lục.
Vật này là tài liệu dùng để luyện chế một số bảo vật đặc thù. Một người ra giá một ngàn bảy trăm vạn dễ dàng mang đi.
Từ lúc đó đấu giá hội có một khởi đầu tốt đẹp tiếp tục diễn ra.
Từng món dị bảo, tài liệu lần lượt đem ra, sau đó, được Hồ Ngọc Song nhẹ nhàng mà đấu giá.
Trong số những vật này, khiến mấy vị lão tổ Đại Thừa để ý cũng không nhiều. Đấu giá cả trăm món cũng chỉ có vài lần ra tay mà thôi.
Hàn Lập lại càng không thèm để tâm, không ra giá dù chỉ một lần.
Huyết Phách cũng động tâm không thôi với vài loại đồ vật nhưng sau khi nghe báo giá không nói hai lời, lập tức từ bỏ ý định.
Với tài phú bị hao hụt phân nửa của nàng chỉ có thể ngắm chúng từ xa mà thôi.
Hách Liên Thương Minh dường như biết những vật kia không thể đả động gì đến mấy vị lão tổ Đại Thừa, cuối cùng đấu giá hội cũng được hơn phân nữa, liên tục lấy ra năm sáu loại bảo vật còn quý hơn so với Hoàng Kim cốt tủy.
Những bảo vật này nếu không thể ngăn cản thiên kiếp thì cũng có tác dụng trì hoãn thiên kiếp.
Đến lúc này, mấy vị lão tổ Đại Thừa không thể ngồi im, tranh đoạt quyết liệt không nhân nhượng.
Cho dù món thấp nhất cũng có cái giá trăm triệu linh thạch.
Thậm chí có một món tài liệu đặc thù dùng để luyện chế bảo vật ngăn cản thiên kiếp mạnh mẽ leo đến con số bốn trăm triệu linh thạch.
Trong quảng trường, mấy tên dị tộc Luyện Hư, Hợp Thể kỳ kia mới biết thế nào là đại tài khí thô, ném cực phẩm linh thạch như ném rác.
Hàn Lập đối với những tài liệu đặc thù kia có chút hứng thù nên cũng ra tay tranh đoạt, nhưng khi giá lên đến hai trăm triệu linh thạch thì đành cười nhẹ mà bỏ qua.
Sau khi năm sáu món bảo vật kia xuất trường thì cũng khơi dậy hứng thú của mấy vị Đại Thừa kia.
Dù cấp bậc của những vật đấu giá tiếp theo cũng không quá cao nhưng những lão quái vật này cũng bắt đầu ra tay, đem không ít đồ vật thu về.
Thời gian từng chút trôi qua, đấu giá hội tiến hành một ngày, rốt cuộc cũng đến giai đoạn cuối.
Cũng may những người ở đây đều pháp lực cao thâm, chẳng những không chút mệt mỏi mà còn hiện ra bộ dáng tình thần sảng khoái.
“Xem chừng các vị đạo hữu đã chờ đợi rất lâu. Thiếp thân không nhiều lời vô ích nữa. Tiếp theo đấu giá ba bảo vật áp trục tin rằng sẽ khiến mọi người thỏa mãn vạn phần.” Hồ Ngọc Song lộ ra nụ cười bí hiểm nói, tiếp đó hai tay vỗ nhẹ.
Vật phẩm áp trục ý nói đồ vật tốt nhất, đắt đỏ nhất được đưa ra sau cùng. Ở đây để nguyên văn cho xuôi.
Trên bầu trời phát ra một tiếng nổ rền vang. Đám mây ngũ sắc dao động một hồi, lộ ra một tòa cung điện khổng lồ tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Tiếp đó trong cung điện vang lên tiếng phạn âm, thoáng cái bay ra ba mỹ nữ tuyệt diễm vận cung trang ngũ sắc. Mỗi một người đều bưng một cái khay bạc phủ trong vầng sáng vàng mờ ảo.
Ba mỹ nữ vừa bay ra, bóng người trong cung điện sáng lên, lại thêm bốn lão giả phục sức khác nhau bay ra. Mỗi một người đều tỏa ra khí tức cường đại, đều là lão tổ Đại Thừa kỳ.
Khi bảy người đáp xuống bệ đá, Hồ Ngọc Song cung kính hành lễ với bốn lão giả:
“Bái kiến tứ đại trưởng lão! Vãn bối vừa đến Phong Nguyên đại lục đã muốn vấn an bốn vị. Không ngờ cả bốn vị đồng thời bế quan, mong các vị trưởng lão không trách tội!”
“Ha ha, ngươi chính là tên hậu nhân cực kỳ có tiền đồ của Hồ lão ngũ sao? Quả nhiên tư chất thập phần xuất chúng, không phải người thường có thể so sánh. Về phần lễ tiết kia thì miễn đi, chúng ta không để ý thì ngươi cũng không cần để trong lòng. Bốn lão già chúng ta gần đây tu luyện một lại thần thông đến lúc mấu chốt. Nếu không phải Minh Tôn kiên quyết để chúng ta tọa trấn nơi này, phân nửa là còn chưa xuất quan đâu.” Một lão già mặc áo gai dung nhan cổ quái khoát tay chặn lại vừa cười vừa nói.