Phong Nguyên đại lục, Man hoang thế giới nguyên bản chính là một nơi vô cùng rộng lớn với đông đảo các loại mãnh thú không biết tên nhiều không thể đếm xuể sinh hoạt tại đó cùng với vô số hiểm địa hung hiểm tuyệt đỉnh, cho dù là cao giai tu luyện giả nếu tuỳ tiện tiến vào trong đó đồng dạnh không thể sống sót mà thoát ra được. Hàng năm, số lượng tu luyện giả vẩn lạc bên trong Man hoang thế giới nhiều vô số kể nhưng cho dù nguy hiểm trùng trùng như vậy, thế giới Man hoang lại là nơi sản sinh ra đại bộ phân tài liệu quý hiếm cùng cơ duyên vô cùng hấp dẫn đủ để đại bộ phận tu luyện giả lớp lớp tiến vào bên trong, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, liên miên không dứt!
Tại một góc vắng vẻ của Phong Nguyên đại lục có một tộc người bắt đầu bén rễ sinh sôi nảy nở, đó chính là Nhân tộc.
Nếu đem Nhân tộc ra so với những đại tộc tại Linh giới tự nhiên thực lực tổng thể vô cùng nhỏ yếu, thậm chí so với những chủng tộc phụ cận cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Cũng may Nhân tộc cùng Yêu tộc liên thủ lại thực lực đồng dạng không yếu kém bao nhiêu. Tam cảnh thất địa nguyên bản là những nơi thuộc về Man hoang thế giới nhưng những tồn tại đỉnh giai của nhị tộc đã không tiếc hết thảy dùng tới đại thần thông bố trí ra một loạt cấm chế siêu cấp phong bế một khu vực vô cùng rộng lớn làm cơ sở cho nhị tộc sinh sống, trừ bỏ Thiên Uyên thành đóng vai trò là cửa khẩu ra thì không còn địa phương nào khác có thể tự do tiến nhập vào trong địa phận nhị tộc, nhị tộc lúc này mới có thể an tâm tu dưỡng, sinh sôi tại Linh giới từ đấy cho tới nay.
Đương nhiên, địa phương Thiên Uyên thành này đều được nhị tộc liệt vào một trong những trọng địa quan trọng nhất, nơi này chẳng những trú đóng phần lớn tinh nhuệ của nhị tộc mà ngay cả mười vị Hợp Thể Kỳ trưởng lão hội cũng được nhị tộc thường xuyên phân phó chuyên môn phụ trách phòng ngự nơi này. Trong mười thành viên trưởng lão hội, một khi có người vẩn lạc liền được nhị tộc cắt cử người khác thay thế vị trí ngay, một khắc không chậm trễ. Kể từ đó, Thiên Uyên thành luôn tồn tại từ lúc mới thành lập tới tận bây giờ.
Cũng vì thế, Nhân - Yêu nhị tộc muốn tiến vào khu vực Man hoang tìm cơ duyên thì cũng chỉ có thể thông qua Thiên Uyên thành nhất khẩu này mà thôi. Mà tu luyện giả bình thường cũng không dám xâm nhập khu vực Man hoang quá sâu, đại khái chỉ là loanh quanh cách Thiên Uyên thành hơn tháng lộ trình mà thôi, vạn nhất gặp phải hung hiểm gì đó thì vẫn có thể chạy về Thiên Uyên thành tìm kiếm sự bảo hộ.
Đương nhiên cũng có không ít người tài gan to mật lớn, trực tiếp xâm nhập vào sâu trong Man hoang tìm kiếm cơ duyên cùng tài liệu quý hiếm. Tự nhiên xác suất vẩn lạc cao hơn mấy lần!
Trong lúc này, trên tầng trời thấp một hồ nước trong thế giới Man hoang, Bốn gã Nhân tộc, hai nam hai nữ đang bị một đầu thú cổ quái cực lớn gắt gao vây lại một chỗ, lúc nào cũng có thể vẩn lạc ngay tức khắc.
Cự thú này thân hình cực lớn, hình dạng có chút giống một con rùa biển nhưng trên lưng lại có hơn mười cái xúc tu giống như của bạch tuộc đang huy động không ngừng, từng trận cuồng phong liên tục phát ra, xúc ảnh trùng trùng điệp điệp, hình thành một cái hắc võng cực lớn đem bốn người mạnh mẽ dồn lại một chỗ.
Ngay cả bốn người này tu vi cùng pháp lực không kém, đã ngoài Hoá Thần Kỳ đều đang kiệt lực thôi động mấy kiện bảo vật tuôn ra vạn đạo quang hà, có vẻ không hề tầm thường chút nào. Nhưng tất cả bảo vật đó một khi đánh lên xúc tu đều không gây ra chút tổn thương cho xúc tu mà ngược lại còn bị hất ngược trở về, căn bản là không thể chống cự lại mảy may.
Nếu không phải do gã nho sinh trung niên sử dụng một kiện pháp bảo na ná ngọc như ý thần diệu vạn phần ngăn cản hơn phân nửa áp lực do cự võng tạo thành thì bốn người này e là đã vẩn lạc từ lâu rồi. Bốn người cũng vì vậy mà cũng thở dốc không ngừng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, bộ dáng không thể chống lại được bao lâu nữa.
"Hoả huynh, ngươi mau thả ra Cực lôi châu đi, ta không chịu được bao lâu nữa đâu. "
Nho sinh mắt thấy hoàn cảnh ngày càng nguy cấp, hướng tên đại hán bên cạnh hô lên một tiếng.
"Không được. Cực lôi châu tuy rằng lợi hại nhưng không gian nhỏ hẹp như thế này mà thả ra, e là bốn người chúng ta sẽ bị liên luỵ. "
Gã nam tử xấu xí một thân giáp y đỏ đậm bên cạnh nghe vậy sắc mặt biến đổi, dứt khoát trả lời.
"Ta đương nhiên biết việc này. Nhưng lúc này cũng không thể quay đầu lại được. Đầu Thạch Nguyên quy này đã đạt tới Luyện Hư sơ kỳ, Bách Linh như ý của ta không thể ngăn cản được bao lâu nữa nhưng không thể buông bỏ được, ta chính là muốn liều mạng, may ra còn tranh thủ được một chút cơ hội. "
Nho sinh lớn tiếng nói, vẻ mặt quyết đoán dị thường.
Hồng giáp đại hán nghe được lời ấy, thần sắc đại biến nhưng vẫn có chút chần chờ.
Cổ thú huy động xúc tu càng lúc càng nhanh chóng, không gian mơ hồ phát ra từng tiếng sấm nổ mạnh, cự lực trên cự võng theo đó mà càng lúc càng tăng lên.
Ngọc như ý hoá thành bạch quang đầy trời, sau vài lần va chạm liên tiếp nhất thời ảm đạm đi không ít, cự võng vì vậy mà cũng rút nhỏ lại non nửa, làm cho bốn người phải dựa lưng vào nhau mà chống đỡ công kích của xúc tu.
Hết thảy những điều này làm cho đại hán dật tắt tâm tư cầu may, lúc này hắn cắn răng một cái, một tay vừa chuyển, một viên lam châu tầm quả trứng chim hiện ra trong lòng bàn tay. Viên châu lam quang chói mắt, mặt ngoài chi chít lam sắc hoa văn, thoạt nhìn thần bí dị thường.
Vừa thấy đại hán đem viên lam châu ra, hai nữ tu sĩ còn lại đồng loạt hoa dung thất sắc, thần sắc hốt hoảng. Một trong hai nữ tử không nói hai lời, đột nhiên mở miệng lầm bầm niệm chú, hai tay áo vung lên, mười mấy đạo cao giai phù lục kích bắn ra hoá thành tầng tầng quang tráo đem bốn người bảo hộ vào trong đó.
Một nữ tu sĩ khác thì giơ tay lên thả ra một cái hắc sắc tiểu chung. Chung này nhất thời cuồng trướng một trận, sau khi phát ra một tiếng "đương" nhỏ, một tầng hắc sắc quang hà cuộn xuống đồng dạng đem mấy người phủ kín vào trong.
Thấy vậy, sắc mặt tên nho sinh đột nhiên hiện lên vẻ nanh ác dị thường, không chút do dự liên tiếp phun ra vài đoàn tinh huyết, mỗi khi phun ra một đoàn sắc mặt hắn lại thêm tái nhợt một phần, sau đó hắn dùng ngón tay nhanh chóng điểm ra vài cái. Huyết quang chợt loé lên liền tiếp nhập vào bên trong ngọc như ý trên không.
Ngọc như ý nguyên bản có chút ảm đạm đột nhiên linh quang đại phóng mà huyễn hoá ra bạch sắc quang hà trong phút chốc dày đặc dị thường.
Hồng giáp đại hán vừa thấy đồng bạn đã làm tốt hết thảy liền không chút do dự đem viên lam châu tế ra ngoài. Viên châu ngay khi vừa ra khỏi tay liền hoá thành một đoàn lam quang chói mắt lao thẳng về phía cự thú. Ngay sau đó, hồng giáp hán tử một tay bấm quyết niệm chú, lam châu nhất thời quay tròn một cái liền biến thành một cái lam sắc luân xa hướng về phía một cây xúc tu bắn tới.
Một tiếng "Oanh" kinh thiên động địa truyền ra.
Lam sắc quang đoàn ngay khi vừa tiếp xúc với xúc tu lập tức nứt toác ra, một cỗ khí lãng từ trung tâm chỗ va chạm nhanh chóng hướng xung quanh cuốn tới bao phủ hoàn toàn mười cái xúc tu còn lại. Khí lãng sau khi lan ra phạm vi ước chừng một dặm, cuồng phong chợt hiện lên mà gào thét không ngừng truyền ra.
"Sưu sưu" vài tiếng.
Bốn đạo kinh hồng đột nhiên từ bên trung tâm khí lãng bay vọt ra, sau mấy cái chớp động liền kết thành một đoàn hướng chân trời kích bắn đi. Bên trong độn quang, bốn gã nam nữ bộ dáng đều chật vật không chịu nổi. Trong đó, tên nho sinh trên người đầy vết máu, hai cánh tay không cánh mà bay, ba người còn lại một thân y phục tả tơi, sắc mặt tái nhợt dị thường, bộ dáng đã bị thương không nhẹ.
Cũng may bốn người cũng không có mất đi năng lực phi hành, động quang chớp động lấy tốc độ kinh người nhanh chóng bay đi.
Một lát sau, trung tâm đoàn lam quang cùng tầng khí lãng chợt tản ra để lộ ra đầu cự thú lúc trước. Chỉ thấy lúc này mười mấy cái xúc tu của nó biến ảo mà thành chỉ còn lại một đoạn nhỏ, bộ dáng không trọn vẹn cho lắm. Sau khi gầm lên một tiếng đầy giận dữ, số xúc tu không trọn vẹn đột nhiên lục quang chợt loé lên, một lần nữa khôi phục lại như cũ. Tiếp theo, mặt hồ bên dưới thân hình nó đột nhiên chợt nổi lên một trận dao động dữ dội, một lượng lớn nước từ dưới mặt hồ bị hút lên trên không mà bao lấy thân hình cự thú vào bên trong tạo thành một mảnh thuỷ vân rộng đến mấy mẫu rồi phá không đuổi theo bốn người vừa lúc trước.
Bốn người phía trước thấy vậy, trong lòng hoảng hốt không thôi, không hẹn mà đều liều mạng thúc dục độn quang bay đi, bộ dáng như muốn thoát khỏi thuỷ vân phía sau nhưng thuỷ vân kia tuy rằng kích thước to lớn dị thường nhưng độn tốc lại không hề kém chút nào so với hợp lực độn quang của bốn người.
Cứ như vậy, một trước một sau truy đuổi không ngừng, không lâu sau đám người cùng thuỷ vân đã bay ra xa hơn trăm vạn dặm. Mà theo thời gian trôi qua, thuỷ vân ngược lại càng ngày càng xích lại gần bốn người. Không phải do độn tộc của thuỷ vân nhanh hơn mà bốn người phía trước mà nguyên bản bốn người khắp người đều bị tổn thương lại còn pháp lực còn lại cũng không còn bao nhiêu do phải trải qua một phen liều mạng thôi động độn quang.
Bốn người tự nhiên cũng đều phát hiện ra tình hình không ổn nhưng thực lực còn lại căn bản không thể cùng cổ thú phía sau tiếp tục đối kháng, tự nhiên thúc thủ vô sách.
Sau khi phi độn thêm một vạn dặm nữa thì hai bên chỉ còn cách nhau hơn trăm trượng. Lúc này, thuỷ vân phía sau đột nhiên phát ra một tiếng rống to, ngay sau đó liền mơ hồ một chút rồi "phanh" một tiếng liền tự hành nứt toác ra tạo ra một cơn lốc thuỷ linh khí nhưng đầu cổ thú kia vậy mà lại biến mất, vô ảnh vô tung.
Bốn người nguyên bản vẫn chăm chú nhìn về phía đạo thuỷ vân phía sau. Mắt thấy cảnh này, tên nho sinh cụt tay kia sắc mặt đại biến, thanh âm có chút thất thanh kêu to một tiếng "Không tốt" nhưng bốn người bọn hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì trên đầu đột nhiên truyền tới luồng đạo không gian dao động, vài cái xúc tu đen tuyền chợt hiện lên nhanh như chớp hướng bốn người hung hăng đập tới.
Xúc tu chưa tới gần mà một cỗ phong áp thật lớn đã đem độn quang bốn người ép cho hoảng loạn một hồi, lúc minh lúc ám không thôi.
Bốn người hô nhỏ một tiếng, cơ hồ đều theo bản năng tự tách ra phân biệt bốn hướng bất đồng bắn nhanh đi.
Tuy rằng bốn người đều tránh thoát được một kích này nhưng lại phân biệt chia ra làm bốn hướng bất đồng, bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều khó coi dị thường. Vừa rồi, bốn người liên hợp cùng nhau đã không thể bỏ xa cổ thú, trước mắt lại tách ra như vậy, xem ra kiếp này chỉ sợ không thể tránh khỏi.
Ngay sau đó, trên không trung chợt xuất hiện một cái bóng đen thật lớn, thân hình cự quy cũng từ trong hư không nhoáng lên một cái mà hiện ra nguyên hình, hai con mắt xanh lè của nó lạnh lùng hướng bốn người lần lượt quét qua một cái.
Đám người nho sinh trong lòng trầm xuống, bất quá bốn người này tu vi cũng không kém, hơn nữa lại dám xâm nhập nơi Man hoang hiểm địa thì ý chí cũng không giống người thường, tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết.
Tinh thần bọn họ mạnh mẽ rung lên, đồng loạt thả ra bảo vật chuẩn bị liều chết đánh một trận.
Cự quy cổ thú thấy vậy, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, mười mấy cái xúc tu trên lưng chợt vung lên liền hư hoá thành một đám hư ảnh.
Trong lúc song phương chuẩn bị đại chiến một trận nữa nhưng sắc mặt bốn người lúc này đột nhiên biến đổi, cơ hồ cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên cao. Chỉ thấy trăm trượng trên không, không biết từ khi nào đã xuất hiện một đoàn lôi cầu to bằng đầu người. Bên trong lôi cầu còn có từng đoàn ngân quang lóng lánh, hồ quang li ti rậm rạp chớp động không thôi nhưng hết thảy lại không hề phát ra một tiếng động nào. Tình cảnh cực kỳ quỷ dị, tự nhiên làm cho trong lòng bốn người đều sinh ra cảm giác cực kỳ khó tả.
Nhưng bốn người bọn họ cùng cổ thú chưa kịp phản ứng lại thì lôi cầu đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, thể tích thoáng cái liền cuồng trướng lên mấy lần. Tiếp theo đó, tiếng gầm rú không ngừng phát ra, đông đảo hồ quang như đạn bắn nhanh ra bốn phương tám hướng, điện quang chớp động trong nháy mắt đã hình thành một cái pháp trận hình tròn đường kính mấy trượng.
Pháp trận này hoàn toàn hình thành từ ngân sắc hồ quang tạo thành, chớp động liên tục, vô số ngân sắc phù văn đồng thời hiện lên. Sau một tiếng sấm nổ kinh thiên động địa phát ra, một đạo hồ quang to bằng cái vại nước chợt loé lên liền đập tắt toàn bộ xung quanh lại mà để một đạo thân ảnh rơi xuống ngay trung tâm pháp trận. Người này vừa mới ổn định đứng lên vậy mà lại lập tức chửi ầm lên:
"Lôi Vân Tử, lão tiểu tử nhà ngươi coi chừng đó! Lần sau gặp lại ta quyết không thể tha cho ngươi đâu! "