Hàn Lập hóa thành một đạo kinh hồng phi hành ngang qua Mộ Lan thảo nguyên.
Mục tiêu lúc này là trở về Đại Tấn, tìm cách đoạt lấy Quỷ La Phiên từ trong tay Âm La Tông.
Hắn lúc trước mặc dù không tiến giai Hóa Thần thành công nhưng tu vi cũng đã tăng tới đỉnh điểm của Nguyên Anh hậu kỳ, nên đối với việc này lại tăng thêm vài phần nắm chắc.
Nếu hắn nhớ không lầm thì sau khi Càn lão ma chết đi thì trong tông này chỉ còn một vị tông chủ Âm La tông là có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ. Chỉ cần hắn không đánh bừa thì việc đoạt được Quỷ La Phiên không phải là vấn đề quá lớn.
Mà vị tông chủ Âm La tông này cùng hắn vốn có đại cừu sát thê.
Nếu nhói như vậy thì nhân cơ hội giải quyết luôn kẻ này cũng là nhất cử lưỡng tiện, nếu không về sau sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.
Trước kia hắn cũng đã muốn xử lý cừu gia này nhưng chỉ tại chưa tiến gia lên hậu kỳ, ngay cả năng lực tự bảo vệ còn chưa xong thì không thể dễ dàng mạo hiểm.
Hiện tại hắn đã thần thông đại thành, vừa đúng lúc muốn cướp lấy Quỷ La Phiên, đương nhiên sẽ không bỏ qua người này.
Nếu không vạn nhất khi nào đó hắn không có trong Lạc Vân Tông, vị đại tu sĩ này trước khi thọ nguyên cạn kiệt đột nhiên nổi điên muốn báo sát tử chi cừu, tiến vào Lạc Vân Tông đại khai sát giới.
Chẳng phải đến lúc đó mấy người Nam Cung Uyển sẽ gặp nguy hiểm sao.
Trong lòng Hàn Lập cân nhắc, sát khí không khỏi nổi lên.
Lại nói tiếp, hắn lần này tuy mượn ngũ ma điều động hàn diễm trùng kích vào Hóa Thần thất bại nhưng cũng không vì thế mà thất vọng, bởi vì hắn còn có Nguyên Từ Thần Quang làm hậu thủ, nên cũng không lấy làm uể oải.
Hắn lần này đến Đại Tấn, trừ bỏ việc cướp lấy Quỷ La Phiên thì kỳ thực còn hai sự kiện khác cần xử lý. Nếu không một khi thực sự tu luyện Nguyên Từ Thần Quang, hắn chẳng khác nào bị ràng buộc vào một chỗ, trừ bỏ khi tu luyện Nguyên Từ Thần Quang đại thành thì không thể tự thân xuất thủ.
Tất nhiên cần thừa lúc vẫn còn tự do mà phòng ngừa chu đáo toàn bộ.
Trong đó tìm được Thái Dương Tinh Hỏa rồi lợi dụng hàn tủy để luyện chế thành “Hồi Dương Thủy” cũng là chuyện cần làm.
Chỉ cần có được Hồi Dương Thủy thì tương đương với việc thọ mệnh lại gia tăng thêm một phần, loại thần dược nghịch thiên này thì chỉ sợ cho dù là cấp bậc tu sĩ nào cũng sẽ không bỏ qua. Nên đối với một tu sĩ đỉnh giai ở nhân giới như Hàn Lập thì lại càng có thể thấy được sức hấp dẫn không thể cưỡng lại của nó.
Mà lần trước hắn sưu hồn Nguyên Anh của Hàn Ly trưởng lão Tiểu Cực Cung biết được Thái Dương Tinh Hỏa ở đâu, kể từ đó tất nhiên là sẽ chuẩn bị đầy đủ chỉ còn chờ cơ hội.
Còn về các chuyện khác để so sánh với việc này thì không thể quan trọng bằng, chỉnh là tiện đường mà làm thôi. Có thể thành công thì tất nhiên là may mắn, không thành thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chính là việc tiến đến Thiên Cơ Các lần trước bán ra Thiên Cơ Phủ để hỏi bọn chúng về bí thuật luyện chế giới tử không gian.
Năm đó tại Tấn Kinh tham gia đại hội đấu giá, hắn đã nghe được vị chưởng quầy của Thiên Cơ Các tại Tấn Kinh nói qua, có thể đem khe hở không gian luyện chế thành giới tử không gian, trong lòng hắn lúc đấy đã có tính toán, hắn định luyện chế khoảng không ở Linh Miểu Viên ở Trụy Ma Cốc thành giới tử không gian.
Dù sao với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn thì trừ bỏ động phủ mà mọi người biết tới còn có động phủ bí mật của riêng mình, thậm chí còn cất giữ vô số trọng bảo trong đó để ngừa vạn nhất bản thân có sảy ra chuyện gì thì vẫn còn có đường lui.
Mà Hàn Lập lại quá chú tâm trong việc tu luyện, không rảnh rỗi lo việc này.
Hàn Lập hiện tại đột nhiên nghĩ đến việc này, tất nhiên không phải là hắn muốn lưu lại đường lui cho mình mà lý do là muốn tìm một nơi tuyệt hảo để tu luyện Nguyên Từ Thần Quang.
Nếu có thể luyện chế giới tử không gian của riêng mình, sau đó ở ngoại giới lưu lại một cỗ truyền tống trận bí ẩn liên thông thì hắn chỉ cần khống chế truyền tống trận trong không gian thì ngay cả tu sĩ Hóa Thần Kỳ cho dù tìm tới nơi chỉ sợ cũng đành giương mắt đứng nhìn thôi.
Cho dù địch nhân giận dữ phá hủy truyền tống trận bên ngoài thì hắn hiện tại có thể dùng thần thông phá vỡ không gian mà ra, cũng không phải là việc gì khó khăn. Cũng không sợ đối thủ vây chết trong không gian. Ngược lại, cho dù tu sĩ bên ngoài có năng lực vá vỡ không gian cũng không thể biết cụ thể tiếp điểm không gian ở đâu.
Mấy thứ này tất nhiên là do Hàn Lập khổ tâm nghiên cứu mà có được.
Đương nhiên, nếu không được thì Hàn Lập sẽ tìm một chỗ tu luyện bí ẩn khác, cũng không phải là không được. Chính là tính an ôn không thể bằng được ở trong giới tử không gian.
Chẳng qua phương pháp luyện chế giới tử không gian là tâm đắc quả Thiên Cơ Các, muốn để người ta đưa ra cũng có chút phiền toái. Nhưng cũng cần nói, một vị đại tu sĩ yêu cầu thứ gì đó thì cho dù thế lực bị đòi có vạn phần không tình nguyện chỉ sợ vẫn phải tận lực thỏa mãn.
Cho dù có Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ tọa trấn thì cũng tuyệt không ai nguyện ý dễ dàng đi gây thù kết oán với một gã đại địch.
Về phần Thiên Cơ Các còn có thể bảo trì phương pháp luyện chế hơn phân nửa vì nó quá khó khăn, thực sự không khiển chính ma thập đại môn phái có hứng thú. Nếu không hắn cũng không tin tưởng Thiên Cơ Các còn có thể bảo trì bí mật trong thời gian dài như vậy.
Đương nhiên muốn người ta xuất ra phương pháp luyện chế thì hắn tất nhiên cũng cần một chút thủ đoạn.
Hàn Lập cười lanh, độn quang đột nhiên nhanh thêm vài phần, lập tức biến mất phía cuối chân trời.
Hơn nửa năm sau, tại Đại Tấn cách xa Thiên Nam cả ngàn vạn dặm, tại một tòa thành nhỏ mưa đang lất phất bay.
Những khối đá lát đường dưới nước mưa tẩy rửa trở lên trắng sáng, những người đi đường lúc này cũng ít ỏi vô cùng, ngẫu nhiên mới có một vài người vội vàng bước đi.
Một một người vận hoàng sam, tây cầm một tấm vải màu trắng thản nhiên bước đi trên phố.
Người này động tác rất thong dong, không hề hoang mang vội vàng, giống như đang đi tản bộ trên dường. Tấm vải nơi tay khẽ đem khuôn mặt người này che đi một nửa, khiến người ta không thể nhìn rõ hình dáng người này.
Chẳng qua xem nước da trên tay người này thì tựa hồ người này đang tuổi tráng niên, lại rất giống khổ dân bách tính.
Một số người ngẫu nhiên đi ngang qua người này thấy một người quái dị như vậy thì cũng không khỏi tò mò đánh giá người này, nhưng người này tỏ ra thờ ơ, vẫn bước đi đều đều không nhanh không chậm.
Người này đi đến ngõ nhỏ thì đột nhiên đổi hướng, nhanh chóng tiến vào trong đó.
Tuy rằng ngõ nhỏ này khá sâu nhưng bước hơn mười bước thì người nào cũng có thể nhận ra ở đây một nhà dân cũng không có, tất cả đều trống trơn, toàn là tường vây quanh mà thôi, không có một bóng người. Nhưng kỳ quái là người vận hoàng sam này lại tiếp tục đi tới phía trước.
Mắt thấy đã đi đến phía cuối ngõ nhỏ, thì bạch quang trên người chợt lóe, thân mình như nhập vào trong bức tường, không còn thấy bóng dáng.
Nếu có phàm nhân đi qua đây nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ hô to ‘có ma’. Còn nếu các tu sĩ nhìn thấy thì cũng bĩu môi khinh thường thì đây chẳng qua là một pháp thuật che mắt đơn giản, không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu những tu sĩ này sau khi xuyên qua bức tường, tiến vào trong tiếp tục xuyên qua mấy tầng cấm chế huyền ảo thì chắc sẽ trợn mắt há mồm mà kinh ngạc mất thôi.
Bởi vì phía sau cấm chế có một tòa ngọc môn cao tận trời, phía sau ngọc môn lại là một cầu thang bạch ngọc – tất cả đều đang huyền phù ở không trung, nối thẳng với một tòa đại điện màu xanh biếc.
Phía phụ cận đại điện, bạch sắc linh vụ lượn ờ, một số linh cầm hiếm lạ cũng quay trên không trung, bộ dạng tiêu diêu tự tại, phía dưới mặt đất lại toàn là kỳ hoa dị thảo khiến nơi này không khác tiên cảnh.
Nhưng nếu người nào dùng thần niệm đảo qua thì có thể phát hiện bốn phía sương mù vây quanh cũng không phải rất rộng lớn mà trên thực tế đây là một không gian phong bế không tính là lớn, chỉ khoảng hơn mười trượng mà thôi, nhưng có độ cao lên đến cả trăm trượng thì cũng thật quá kinh người. Chẳng qua nếu như không có thực lực thì cũng không thể kiến tạo ra mọt tòa cung kiện trên không trung thế này.
Ở lối vào cực lớn nơi ngọc môn còn có hai hàng võ sĩ kim khôi kim giáp đứng ở hai bên, tất cả đều cao đến hai trượng không hề nhúc nhích.
Mà ở giữa các võ sĩ đã có một võ tướng mặc khôi giáp sắc mặt ngăm đen ngồi trên một cột đá, đang cùng với người vừa tiến vào nói chuyện.
“Không được, đây chính là chuyện rất lớn, hiện tại cũng không thể quấy rầy các chủ tiếp khách quý. Nếu không, các chủ trách tội xuống lão Tào ta khó có khả năng chịu trách nhiệm. Không bằng Trương đạo hữu chờ ở đây nửa ngày, cùng ta tán gẫu một lát. Mấy ngày nay đến phiên ta canh gác Thiên Cơ điện, còn phải ở đây hơn nửa năm thời gian, không khéo ta buồn chết mất thôi, biến thành mấy tên người gỗ kia mất.” Võ tướng kia lại cười hì hì với đại hán.
Người nọ là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nhưng lại ở đây cam phận canh cửa, thật sự có chút kinh thế hãi tục. Nghe người này nói vậy, võ sĩ hai bên chỉ là một ít cơ quan khôi lỗi mà thôi. Nhưng nế không phải người này nói ra thì hắn cũng không dễ dàng nhận ra bởi mấy khôi lỗi này quả thực quá sống động.
Người tiến vào lúc trước kia độ khoảng trung tuần, lúc này đã sớm đem khăn trắng thu lại để lộ ra gương mặt đầy uy nghiêm.
“Tào Phong Duy! Trương mỗ lần này cũng không nói đùa, thực sự là có sự tình trọng yếu, cần phải nhờ các chủ định đoạt. Cho dù ta có thể chờ đợi nhưng người kia không nhất định có thể cờ đợi, nếu chậm chễ đại sự của người đó thì bản các sẽ mang họa, thứ này không phải ta hay ngươi có thể gánh nổi.” Sắc mặt trung niên nhân trở lên khó coi, có chút căm tức nói ra.
“Người kia? Trương huynh nói đến người nào?” Đại hán mặt đen nghe vậy ngẩn ngơ, kinh nghi hỏi lại.
“Rất đơn giản, người đó chính là Hàn mỗ.” Bỗng nhiên một âm thanh nam tử xa lạ vang lên trên đỉnh đầu hai người, truyền vào trong tai họ một cách rành rọt.