Do hai chữ giản thể "trữ" và "ninh" giống nhau nên ở một vài chương trước tại hạ đã để tên con gái của Mặc Ngọc Châu là "Anh Trữ". Nay xin mạo muội thay lại bằng chữ "Anh Ninh" cho đúng. Nếu còn một vài lỗi ở các chương sau, kính mong các đạo hữu bỏ quá cho!
"Ba vị đạo hữu tới thật là đúng lúc, ta mới vừa nhận được tin tức, có một đội pháp sĩ đã công phá Bặc đạo hữu và chiếm được Thiên Thai Cốc, thuận thế hướng bên này đánh tới. Nhiều lắm thì nửa ngày nữa các đồng đạo chiến bại từ Thiên Thai Cốc sẽ đến đây. Nếu ba vị đạo hữu đi tiếp ứng được một chút thì tốt." Trọc mi đại hán cũng không khách khí hơi giải thích một chút rồi đưa ra thỉnh cầu.
"Việc này chỉ là chuyện nhỏ. Cứ giao cho một mình ta, không cần làm phiền đến Hàn đạo hữu cùng Cốc huynh ra tay!" Lão giả họ Mã vẻ mặt không thèm để ý miệng nói.
Điều này làm cho Hàn Lập cùng Cốc Song Bồ đều có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
"Hai vị đạo hữu không nên kỳ quái, không phải Mã mỗ muốn làm náo động mà là thời gian trước mới có được nhất kiện dị bảo, đang muốn thử uy lực một lần? Hai vị sẽ không cùng tại hạ tranh chấp chứ!" Lão giả đưa tay vuốt chòm râu, mặt lộ vẻ thần bí nói.
"Hắc hắc! Mã đạo hữu nắm chắc như thế, Cốc mỗ đương nhiên sẽ không làm điều thừa" Cốc Song Bồ cười ha ha, thản nhiên nói.
Mà Hàn Lập cũng ở một bên cười cười mà thôi.
"Cũng tốt, mời Hàn đạo hữu cùng Cốc huynh trước tiên nghỉ ngơi một chút. Làm phiền Mã đạo hữu. Bất quá, ta sẽ cho Mộ Dung huynh đệ bồi tiếp đạo hữu cùng nhau đi một chuyến. Hai người này tu luyện Lôi hệ pháp thuật, uy lực cũng không nhỏ." Trọc mi đại hán sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý gọi đôi đồng bào huynh đệ đi vào.
Lão giả lần này không có phản đối, dù sao lần đầu đến đây có người cùng đi cũng tốt.
Vì vậy kế tiếp, Hạo Nhiên Các lão giả cùng Mộ Dung huynh đệ lập tức xuất phát, đi tiếp ứng Cửu Quốc Minh tu sĩ đang tháo chạy.
Mà Hàn Lập cùng Cốc Song Bồ thì được nữ tử họ Lý cùng Trùng Hư Tử dẫn dắt ra khỏi đại điện an bài chỗ nghỉ ngơi cho hai người bọn hắn.
Đi được nửa đường, Hàn Lập cùng cưu diện lão giả phân tách ra hai nơi. Hàn Lập đi theo nữ tu sĩ nhỏ nhắn xinh xắn đến một tiểu lâu u nhã.
"Hàn tiền bối. Nơi này bình thường nghiêm cấm thấp giai đệ tử lai vãng, là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi. Mời tiền bối lên lầu an nghỉ" Nữ tu xinh xắn nhỏ nhắn nhìn lầu các trước mắt chỉ, sau đó nghiêng người đứng một bên nói..
"Đích xác không tệ." Hàn Lập gật đầu, trên mặt hiện ra một tia hài lòng.
"Tiền bối. Niếp Doanh đạo hữu thật không có việc gì sao. Ta cũng lâu rồi không có gặp được Niếp sư tỷ." Nữ tử này cũng không có lập tức rời đi ngược lại có chút do dự hỏi.
"Như thế nào. Ngươi cùng Niếp cô nương cũng có quen biết sao?" Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, cẩn thận nhìn nữ nhân này bất động thanh sắc hỏi.
Lúc này Hàn Lập mới phát hiện mặc dù nữ nhân này lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhưng là đôi mi thanh tú, đôi mắt sáng trong này lại có chút nhìn quen mắt. Cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Việc Hàn Lập nhìn mình không rời làm cho nữ nhân này có chút không yên bất an. Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt lại ửng đỏ.
"Tiểu nữ tử có thể trở thành môn hạ Hóa Đao Ổ cũng nhờ có Niếp sư tỷ năm đó dẫn tiến. Vãn bối như thế nào lại không quen?" Nữ tu nhỏ nhắn xinh xắn thoáng cúi đầu giải thích.
"Anh Ninh! Lý Anh Ninh?" Hàn Lập nghe lời ấy, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Như thế nào, tiền bối trước kia cũng đã nghe qua tên vãn bối?" Lý Anh Ninh nghe ra Hàn Lập có chút khác thường thì không khỏi một lần nữa ngẩng đầu có chút ngạc nhiên hỏi.
"Mẫu thân ngươi gọi là gì? Là người nước nào?" Hàn Lập không có trả lời mà ngược lại sau khi hít sâu một hơi hỏi ngược lại.
"Gia mẫu Mặc Ngọc Châu, xuất thân Việt Quốc. Tiền bối vì sao hỏi câu này?" Nữ nhân này chần chờ một hồi lâu, cảm giác được thật sự không có gì phải giấu diếm, cũng mơ hồ nhớ tới cái gì, mới trả lời.
"Như vậy món Thông linh ngọc bội vẫn ở trên người ngươi sao?" Hàn Lập im lặng trong chốc lát rồi nói ra lời này khiến cho tiểu nữ tử trong lòng giật mình. Nàng trong lòng nhất thời có chút chợt hiểu.
"Dạ. Vãn bối từ nhỏ vẫn cất giấu trong người." Nữ nhân này lập tức trả lời sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Lập đỏ mặt lên xoay người sang chỗ khác.
Sau khi đưa tay vào trong áo lục lọi một trận, nàng móc ra một khối ngọc bội màu trắng, hai tay cầm nó quay lại.
Hàn Lập liếc mắt một cái, khẽ đưa tay, ngọc bội giống như có cánh bay vào trong tay.
Dùng hai ngón tay vuốt ve ngọc bội mặt ngoài vẫn còn vẻ hoạt nhuận, Hàn Lập thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một tia thần sắc tang thương.
Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói:
"Ngươi chắc cũng có thể biết ta là ai. Mẫu thân ngươi năm đó nói cho ngươi trong trường hợp nào?"
Hàn Lập vừa đánh giá nữ tu trước mắt một lần, lúc này đây bởi vì trong lòng đã hiểu rõ nên rốt cục từ trên khuôn mặt nàng tìm được vài nét bóng dáng Mặc Ngọc Châu. Nữ tu này dung nhan so với mẫu thân nàng khi tuổi còn trẻ thì vẻ đẹp còn kém một bậc nhưng nhưng nhìn kỹ hơn thì lại thấy một loại anh khí bừng bừng.
"Năm đó mẫu thân nói cũng không nhiều lắm, chỉ nói rằng nàng được một vị bạn tốt là người tu tiên tặng quà chúc mừng. Ngoài ra cũng không nói gì khác. Khi ta tiến vào tu tiên giới, mấy năm nay cũng nhờ người phân biệt qua ngọc bội mấy lần nhưng cũng không tin tức gì hữu dụng. Không nghĩ tới ngọc bội này nguyên là của tiền bối, mà tiền bối lại là Lạc Vân Tông tu sĩ." Lý Anh Ninh thì thào nói. Trên mặt âm thầm bất định, tựa hồ không biết phải làm sao.
"Ta gia nhập Lạc Vân Tông là chuyện mấy năm gần đây, nhưng mà trước kia ta cũng không tu luyện ở Việt Quốc. Ngươi không có tin tức ta cũng là chuyện bình thường. Bất quá, ngươi như thế nào mà lại gia nhập Hóa Đao Ổ. Theo lý thuyết, ngươi nếu gia nhập Ngự Linh Tông thì ta cũng không có gì kỳ quái" Hàn Lập sờ sờ mũi cười khổ mà nói.
"Vì sao nếu vãn bối gia nhập Ngự Linh Tông, sẽ không kỳ quái." Lý Anh Ninh nghe lời này thì sửng sốt.
"Ngươi đối với chuyện tình của phụ thân một điểm cũng không biết?" Hàn Lập nghe vậy có chút ngẩn ra.
"Chuyện của gia phụ vãn bối đích xác không biết nhiều lắm. Ta mới vừa nhận biết được không lâu thì cả nhà gặp chuyện ngoài ý muốn, ngoại tổ phụ cùng phụ thân gặp chuyện không may sớm qua đời. Chỉ còn mẫu thân mang theo ta rời Việt Quốc đi, phiêu bạt đoạn trường một thời gian sau đó mới tại Cửu Quốc Minh định cư" Nữ tu thần sắc buồn bã miễn cưỡng cười nói.
"Thì ra là thế! Xem ra hơn phân nửa là bị liên lụy đến tranh đấu bên trong của ma đạo nên cha mẹ ngươi mới gặp tai ương. Dù sao nắm giữ Việt Quốc bây giờ không phải Ngự Linh Tông mà là Quỷ Linh Môn tu sĩ." Hàn Lập gật đầu phảng phất có chút rõ ràng nói.
"Ma đạo nội đấu." Nữ tử đối diện lại có vẻ mặt mê hoặc, bộ dáng có chút khó hiểu.
Hàn Lập thấy điều này, cũng không có giải thích gì, cầm ngọc bội trong tay trả lại nữ nhân này rồi cười:.
"Thông linh ngọc này ở với ngươi nhiều như vậy năm, ta tự nhiên sẽ không thu hồi lại. Năm đó tại thế tục, trước khi tiến vào tu tiên giới ta được xem như một nửa là sư huynh mẫu thân ngươi. Ngươi sau này có thể gọi ta một tiếng Hàn sư bá"
"Hàn sư bá!"
Lý Anh Ninh nghe vậy có chút chần chừ, sau khi đôi mắt to chớp động vài cái thì nhỏ giọng gọi, nét mặt có chút đỏ lên.
Tự nhiên lại xuất hiện một vị Nguyên Anh Kỳ trưởng bối, nữ nhân này sau khi một phen luống cuống thì tự nhiên là cực kỳ vui, thậm chí còn có chút không biết thật hay mơ.
"Ngươi nếu gọi ta một tiếng sư bá, ta cũng không thể hẹp hòi. Nơi này có hai bình đan dược, vừa lúc hữu dụng đối với Kết Đan Kỳ tu sĩ đột phá bình cảnh, ngươi cầm lấy đi." Hàn Lập lộ ra một tia tươi cười thân thiết, vừa ngửa bàn tay xuất ra hai cái bình ngọc, mỉm cười đưa cho nữ nhân này.
Đối với Hàn Lập mà nói, có thể giúp cố nhân một chút, hắn tuyệt sẽ không keo kiệt.
"Đa tạ sư bá." Nữ tử tiếp nhận dược bình, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, tiếng gọi này thực sự chân thành và thanh thúy.
"Ngươi bây giờ dùng pháp bảo gì? Chẳng lẽ chỉ là cái ngự khí phi đao đó? Mà nó dùng tài liệu gì để luyện chế nên?" Hàn Lập sau khi ngẫm nghĩ lại hỏi một câu.
"Không sai, đây chính là pháp bảo của ta. Phi đao này dùng liệt diễm thiết, gia cố thêm huyền anh tinh luyện chế thành, uy lực coi như không tệ." Lý Anh Ninh có chút ngẩn ngơ, khó hiểu trả lời.
"Nếu là thời kỳ bình thường, cái phi đao này cũng đủ dùng. Nhưng bây giờ phải cùng pháp sĩ giao thủ, chỉ bằng vào bảo vật này sợ rằng có chút nguy hiểm." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Nhưng là bây giờ nếu sư bá một lần nữa cho ta một món pháp bảo, ta cũng không có thời gian để luyện hóa." Lý Anh Ninh bất đắc dĩ nói.
Hàn Lập nghe vậy, mặt lộ vẻ trầm ngâm..
Nhưng một lát sau, hắn vỗ linh thú túi bên hông một cái, một đàn lớn tam sắc Phệ Kim Trùng từ trong túi bay ra, trong tiếng kêu vù vù hóa thành một đám mây dài hơn một trượng, phiêu phù ở trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Hàn Lập trong mắt tinh quang chợt lóe, lấy tay chỉ đám trùng vân điểm một cái, một khối trùng vân nhỏ thoát ly bay lại. Sau đó tay giương lên, một đạo thanh sắc pháp quyết đánh vào khối trùng này.
Tiểu đàn Phệ Kim Trùng tại thanh quang lóe ra ngưng tụ lại cùng nhau, trong nháy mắt, hóa thành một cái viên cầu ba màu to gần bằng nắm tay, quang mang chói mắt, chậm rãi rơi xuống trong tay Hàn Lập.
"Ngươi đem vật này nhận lấy, đây là linh trùng do ta tinh luyện biến thành. Chỉ cần khi đối phó địch nhân sau khi đem viên cầu ném ra thì có thể cứu ngươi một mạng" Hàn Lập đem viên cầu này vứt cho nữ nhân này, sắc mặt trịnh trọng nói.
"Đa tạ Hàn sư bá ưu ái!" Lý Anh Ninh sớm đã trợn mắt há hốc mồm, bây giờ nghe Hàn Lập vừa nói như thế, rất là kích thích liên mồm tạ ơn, sau đó mới tiếp nhận viên cầu ba màu kia.
Một điểm nghi ngờ trong lòng nữ nhân này cuối cùng sau khi Hàn Lập tặng bảo vật thì đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lúc này, nàng mới thật sự tin tưởng Hàn Lập lúc trước nói như vậy không sai.
Nếu không có một chút quan hệ gì mà nói, không người nào lại tặng đồ vật quý trọng như thế.
"Tốt, ngươi đi trước đi. Ta muốn tu luyện một chút." Làm xong hết thảy, Hàn Lập đem trùng vân còn lại một lần nữa thu lại, nhìn nữ nhân này khoát khoát tay nói.
Chạy suốt đêm như vậy pháp lực của hắn cũng hao tổn khá nhiều, cần phải khôi phục một chút.
"Hàn sư bá, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nha. Nếu pháp sĩ đại quân đến, Anh Ninh sẽ thông báo cho sư bá." Trong lời của Lý Anh Ninh lộ ra ý thân cận.