Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ảnh hưởng của pháp trận đến thế cục lại một lần nữa được hiển lộ, xem chừng thì còn có thể chống đỡ lâu dài, ngay tại lúc Hàn Lập cũng nghĩ rằng tạm thời sẽ không có gì phát sinh ngoài ý muốn…

Bỗng một tiếng nổ vang truyền đến tại ngay dưới mặt đất phụ cận, từ dưới đất chui ra một con yêu thú nhân thủ xà thân.

Cái đầu của con yêu xà này có hình dạng một phụ nhân dữ tợn khô vàng, hai bên thân sinh ra hai cánh tay trắng nõn như tay đứa trẻ, trên hai cánh tay đang cầm hai kiện đê giai pháp khí.

Con yêu xà này vừa xuất hiện thì chẳng những Hàn Lập bất ngờ mà ngay cả ba nữ tử Hương nhi chủ trì pháp trận nhìn thấy khuôn mặt phụ nhân trên mình yêu xà thì không khỏi kinh hãi thất sắc. Khuôn mặt vàng vọt đó chỉ nhe răng cười lạnh rồi trực tiếp huy thủ đánh ra ba đạo mâu tiêm bắn về phía tam nữ.

Ba người Hương nhi cũng thông minh vô cùng, lập tức từ trong kinh hãi mà tỉnh lại, tiểu kỳ trong trận khẽ nhoáng lên…

“Xuy xuy…” Trước mắt tam nữ trong nháy mắt hiện ra phiến phiến linh hà, đem các nàng bao phủ trong đó.

Oanh… ba tiếng nổ truyền đến, Hương nhi cùng bạch sam nữ tử kia còn có thể chống đỡ được một đòn, nhưng hồng sam thiếu nữ tuổi nhỏ nhất thì do quang hà phía trước do bản thân xuất ra yếu nhất nên thân hình bị bắn ngược ra sau, bay khỏi vòng bảo hộ của quang hà.

Hồng sam nữ tử thầm kêu không tốt, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể tự chủ được thân mình.

Xà yêu kia cũng nhìn thấy điểm này, xà vĩ nhanh chóng quất mạnh lên mặt đất,. toàn bộ thân hình trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh thiếu nữ, một cốt mâu trong tay không chút do dự mà bổ vào người nàng.

Nhị nữ bên trong hét lên kinh hãi, nhưng căn bản không kịp hỗ trợ. Mắt thấy hồng sam nữ tử sắp bị cốt mâu xuyên thủng thân thể thì đúng lúc này một tiếng xé gió truyền tới. Thứ bay tới là một điểm sáng.

“Phanh!” Cốt mâu bỗng chốc bị đẩy ra phía sau nửa thước, khiến nó đâm sượt qua thân thể hồng sam nữ tử, nàng lúc này mặt cắt không còn chút máu, chẳng qua cũng nhân cơ hội này mà nhanh chóng khôi phục khống chế thân thể, thân hình khẽ hạ xuống trên mặt đất.

Mà điểm sáng kia không ngờ lại là một hòn đá không có gì bắt mắt.

Xà yêu thấy tình hình này cũng không khỏi ngẩn ngơ, hai mắt lồ lộ hung quang. Cây cốt mâu bên tay còn lại tiếp tục liên hoàn đâm tới.

Nhưng một tiếng xé gió khác lại truyền đến, viên đá tới lần này không đi đến phía cốt mâu mà trực tiếp đánh vào đầu xà yêu.

Với lực lượng ẩn chứa trong đây, nếu thực sự đánh trúng đầu xà yêu thì chỉ sợ không bể nát đầu thì cũng hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng xà yêu tuy giận dữ nhưng đã rơi vào đường cùng, nên chỉ có thể khẽ lách đầu mà tránh đồng thời cố gắng huy động cốt mâu đón đỡ hòn đá.

Lại một vang lớn nữa, xà yêu chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, nó liên tiếp lùi lại mấy bước mới có thể ổn định thân hình. Lúc này nó đã vô cùng nổi giận, nhìn chằm chằm về phương hướng hòn đá tay tới.

Chỉ thấy cạnh xa quy có một thanh niên nam tử đang nhìn về nơi này, trong tay vẫn còn cầm một tảng đá đang tung hứng.

Đích thị là Hàn Lập!

Mà hồng sam nữ tử cũng đã trở lại bên trong hà quang, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xà yêu liên tiếp bị người này phá hư hai lần chuyện tốt, nên trong lòng tức giận tới cực điểm, nó đột nhiên há miệng phun ra một đoàn độc vụ quét về hướng tam nữ.

Nhưng đúng lúc này, từ phía trong một xa quy khác truyền lại tiếng hừ lạnh: “Nghiệt súc còn dám làm càn!”

Theo âm thanh truyền tới, một đạo bạch quang bắn ra, xoay vòng một cái, về phía sau lưng yêu xà. Bạch quang này không ngờ lại là một tiểu kiếm trong xuốt.

Xà yêu đang phun độc vụ thấy vậy thì sắc mặt đại biến, nó dùng sức ném cốt mâu về phía xa quy, còn thân mình lại cong lên chui vào trong đất.

Nó vừa thấy có có tu sĩ xuất hiện thì nó ngay cả ý định giao thủ đều không dám, trực tiếp thi triển độn thuật mà rời khỏi nơi đây.

Mà phương hướng thanh cốt mâu kia nhắm tới cũng chính là Hàn Lập.

Hiển nhiên, trước khi chạy trốn, yêu vật này vẫn muốn giết chết kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của nó.

Hàn Lập nhìn đạo ô quang do cốt mâu hóa thành thì trên mặt khẽ nở nụ cười khổ. Chẳng những hắn không dùng hòn đá trên tay ném về phía cốt mâu này mà vẫn đứng yên bất động, không hề nhúc nhích.

Kết quả…oanh một tiếng, cốt mâu đâm lên người Hàn Lập, cả người hắn không hề có sức phản kháng mà bị đánh bay ra xa hơn mười trượng đập nên lưng một cự quy.

Hàng loạt tiếng loảng xoảng vang lên, một đống hàng hóa trên lưng cự quy rơi xuống tung tóe.

Nhìn thấy Hàn Lập bị vậy thì tam nữ kia đều đồng loạt hét lên, trong khe cũng truyền xa một âm thanh kinh ngạc của người trong xa quy.

Tiểu kiếm phóng xa lúc trước cũng bay vòng trở về trong xe.

Lúc này mấy người hồng sam nữ tử nhanh chóng đem hà quang xua đi, thu lại tiểu kỳ rồi chạy tới chỗ Hàn Lập.

“Hàn đại ca, ngươi…. Ngươi không sao chứ!” Hồng sam nữ tử được Hàn Lập cứu lúc nãy thì kích động vô cùng, vội vàng chạy tới la to lên.

Hương nhi cùng Bạch sam nữ tử cũng đồng dạng xuất hiện một tia lo lắng. “Không sao không sao, chỉ là cả người lại không nhúc nhích được.” Từ trong đống hàng hóa ngổn ngang, truyền đến tiếng cười khổ của Hàn Lập.

Tam nữ nghe được lời ấy thì trong lòng cũng buông lỏng, cả ba liếc mắt nhìn nhau một chút rồi đều nhảy lên lưng cự quy, chỗ đống hàng hóa ngổn ngang mà nhìn.

Chỉ thấy Hàn Lập quần áo rách tơi tả đang nằm trên một đống đao thương, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng, nhưng cũng không nhìn thấy thương tổn gì.

Tam nữ mừng rỡ, liền hợp lực đem Hàn Lập rời khỏi đây, sau đó đặt lên lưng cự quy.

“Hàn đại ca, đa tạ ngươi đã cứu mạng!” Hồng sam nữ tử cảm kích đa tạ Hàn Lập.

“Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi. Một chút công kích này còn không làm gì được ta, cùng lắm là lại nằm một lát.” Hàn Lập cũng không để ý, mỉm cười nói.

Tại một con cự quy khác, khoang xe vừa mở, một nam tử từ bên trong đi ra. Thân hình phiêu hốt bay đến bên cạnh Hàn Lập. Hắn khẽ bắt lấy cổ tay Hàn Lập, chầm chậm rót vào một cỗ linh khí tinh thuần. “Không có vấn đề gì. Kim Cương Quyết không hổ là một trong ngũ đại bí thuật luyện thể, mới chỉ tu luyện đến tầng thứ ba mà đã có uy lực như vậy. Pháp khí của yêu nghiệt kia căn bản cũng không thể làm thương tổn đến Hàn thí chủ. Chỉ là lúc trước Hàn thí chủ dùng lực để ném vài viên đá nên lại làm tổn hại đến kinh mạch đang bị thương. Tĩnh dưỡng một thời gian nữa thì sẽ không có gì đáng ngại.” Trên mặt đạo sĩ tỏ ra ngạc nhiên, trên mặt lập tức xuất hiện tiếu ý.

“Thực sự như thế sao?” Hồng sam nữ tử nghe vậy thì lập tức trở lên vui vẻ.

“Ha ha, bần đạo sao dám nói hư. Chỉ là Tiểu Hồi Xuân Trận do các ngươi lúc nãy bày ra tựa hồ rất lợi hại.” Nam tử cười cười, nhưng mắt lại nhìn về phía tòa pháp trận đã tán đi hào quang kia. Lời nói của đạo sĩ đầy thâm ý.

Lời vừa nói ra, sắc mặt tam nữ đại biến, mọi người nhìn lại thì thấy do thiếu mất ba người duy trì Tiểu Hồi Xuân Trận nên những thủ vệ ở đó đã lộ rõ sự mệt mỏi, thậm chí đã xuất hiện thương vong.

“Hỏng rồi, Tiểu Hồi Xuân Trận Đồ cúng ta vừa mở ra, vừa rồi để ngăn cản xà yêu kia đã dùng hết toàn bộ uy năng trên trận kỳ. Hiện tại không còn cách nào kích phát pháp trận.” Bạch sam nữ tử thất thanh kêu lên.

Nhị nữ còn lại cũng chỉ biết nhìn nhau.

“Việc này cũng thật có chút phiền phức!” Đạo sĩ cũng nhíu mày. Mấy người đang nghĩ đối sách thì đột nhiên bốn phía truyền đến tiếng hoan hô ngập trời của thủ vệ thủ hộ xa quy.

Mấy người nhìn lại thì cùng ngẩn ngơ. Chỉ thấy đám yêu trùng đang hỗn chiến cùng thủ vệ bỗng nhiên bỏ chạy trối chết về mọi phía, dường như chúng mất đi ý thức mà chạy toán loạn, hoàn toàn mất đi bộ dạng hung ác trước kia.

“Thành công rồi! Nhất định là bọn người Liễu nhi tỷ tỷ đã giải quyết hết đám trùng yêu thối tha này.” Hồng sam nữ tử tươi cười mà nói, hai nàng còn lại cũng tươi cười.

Quả nhiên, một lát sau, đám bụi vàng cuộn lên, nhóm người xông lên diệt trùng lúc trước đã quay về bên đoàn xe.

Nguyên bản lúc trước cự lang kỵ sĩ có hơn năm mươi người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hơn ba mươi người, hơn nữa mỗi người đều mang thương tích trên người, máu loang lổ toàn thân. Từ đó có thể thấy được sự thảm thiết của tràng chiến đấu vừa rồi.

Những cự lang kỵ sĩ này trong nháy mắt đã trở về trong đội xe.

Đại hán mặt xẹo cũng không nói lời nào, đột nhiên ném một vật xuống phía trước. Dĩ nhiên đây là một con trùng cực lớn, cả người kim sắc óng ánh, nhìn qua cũng biết không phải Sa Trùng Thú bình thường.

Mà lam sam thiếu nữ cũng đã dẫn theo huyết sắc quái hổ bình yên quay về.

Hai người vừa thấy tam nữ và đạo sĩ nam tử đang đứng vây quanh Hàn Lập thì trên mặt không khỏi tỏ ra kinh ngạc.

Lúc này lập tức có một thủ vệ chạy tới thưa lại về chuyện tình vừa phát sinh ở đây.

Nam tử mặt xẹo đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lập tức cười vang:

“Xem ra Trương mỗ thật đúng là không hề nhìn nhầm, Hàn huynh đệ quả nhiên bản lĩnh phi thường, vừa gia nhập bản thương đã lập tức ra tay cứu được Thuyên nhi. Nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì thì tại hạ thực sự không còn mặt mũi nào mà gặp lại phu nhân.

Lam sam nữ tử sau khi nghe thấy vậy thì ánh mắt cũng nhìn về phía Hàn Lập đầy hiền lành.

Hàn Lập chỉ mỉm cười, không tiếp lời.

Nếu đã đánh lui nhóm Sa Trùng Thú thì cần phải chỉnh đốn lại toàn bộ đội ngũ một chút, nghỉ ngơi tại chỗ hơn nửa ngày rồi đoàn xe lại khởi hành.

Lộ trình tiếp theo im lặng vô cùng, đi ba ngày, đội xe đã đi ra khỏi Thanh La sa mạc, trước mắt mọi người xuất hiện một mảnh thảo nguyên mênh mông, bằng phẳng vô cùng.

Kể từ đó, cả đoàn xe lẫn cả cự quy đều tăng tốc, nhanh như bay đi đến phía trước.

Hàn Lập nằm trong xe không nhúc nhích. Cả đội xe nguyên bản còn có tiếng cười nói, nhưng sau khi tiến vào thảo nguyên lại im lặng vô cùng, không phát ra lấy một tiếng cười đùa.

Không chỉ vậy, mà bốn nàng ngồi trong xe nhìn ra thảm cỏ xanh biếc ngoài cửa sổ vẻ mặt hiện lên sự bất an xen lẫn sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK