“Không có khả năng. Lệnh bài đâu? Rõ ràng ta đã nhìn thấy hắn thu vào trong Túi trữ vật?” Một lát sau, người này nhẹ hô một tiếng.
Sau đó hắn không cam lòng cầm Túi trữ vật trong tay hướng mặt đất ném ra.
Một mảnh khói trắng từ trong miệng túi phun ra, một đống pháp khí thấp kém cùng rất ít linh thạch bậc thấp xuất hiện trên mặt đất.
Vừa thấy rõ những vật này, sắc mặt người này liền trở nên vô cùng trắng bệch, lục quang trên người đột nhiên phát ra, không nói lời nào liền hóa thành một đạo kim hồng, hướng cửa điện bay độn đi.
Trong đại điện vang lên một tiếng thở dài, theo sau ngân quang trên bốn vách tường bỗng nhiên chớp động, quang mạc màu bạc tầng tầng hiện lên, hình thành một cái quang tráo thật lớn, đem người nọ bao vào bên trong.
Người này hừ lạnh một tiếng, độn quang cũng không có ý dừng lại, ngược lại nắm tay hướng một cái túi bên hông vỗ một cái, một con linh thú Xuyên Sơn Giác Bàn màu đen từ trong Túi linh thú bay ra, một đầu đánh lên cái lồng trên vách.
Một tiếng “phanh” phát ra, ngân sắc tráo cũng không lung lay chút nào, đem con linh thú nọ đánh văng ngược trở lại.
Người này thấy vậy trong lòng liền phát lạnh, nhưng lập tức cắn răng một cái, há mồm phun ra một cái lam sắc phi xoa, pháp bảo trong nháy mắt hợp làm một với độn quang, hoá thành một đạo lam hồng to lớn, hung hăng đánh tới lồng tường.
Một tiếng “ầm ầm” lại truyền đến, lam quang không chút khách khí bị bắn ngược lại mấy trượng, sau khi xoay vòng một cái, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Cốc huynh không cần phí tâm. Chỗ đại điện này kỳ thật mới là trung tâm đại trận của cả tòa Hoàng Long Sơn này, cũng là nơi lợi hại nhất của cấm chế. Nếu rơi vào trong này, thì đừng nghĩ muốn thoát ra.” Trong đại điện vang lên một giọng nói thản nhiên cực kỳ quen thuộc, tựa như thanh âm của đại hán.
“Ngươi quả nhiên thật sự không chết, người chết vừa rồi chính là một con khôi lỗi. Ta đã sớm nghe nói, Cửu Quốc Minh có một vị tu sĩ thần bí, giỏi về luyện chế huyết nhục khôi lỗi thế thân giống bản thân như đúc, khiến cho mọi người không thể nhận ra thật giả. Không nghĩ tới việc này lại là sự thật.” Quang hoa trong lam tráo nội liễm, một bóng người hiện ra, đúng là Ngự Linh Tông Cốc Song Bồ.
Chỉ là hiện tại sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt âm trầm, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định.
“Cốc huynh quả nhiên đối với chuyện của Cửu Quốc Minh chúng ta biết rất nhiều, ngay cả chuyện khôi lỗi thế thân cũng biết một ít. Không sai, thứ ngươi mới diệt sát vừa rồi, chính là một cái thế thân mà tại hạ vừa rồi mới thao túng. Ngay cả một vị tu sĩ Nguyên Anh như ngươi, cũng không thể phát hiện sự khác nhau trong đó, qua đó cho thấy đích xác có thể lấy giả thay thật.”
Bạch quang ngoài điện chớp động, thân hình đại hán trọc mi lộ ra, hắn ở bên ngoài nhìn Cốc Song Bồ trong quang tráo, lại nhìn sang thế thân đã hóa thành một bãi máu đen, thản nhiên nói.
“Hừ! Bề ngoài có giống đi nữa thì có ích lợi gì. Nếu không phải vì sợ ngươi nghi ngờ, nên không dám dùng thần thức cẩn thận quét qua khối thế thân của ngươi, chứ bằng một bộ vỏ trống rỗng mà cũng có thể giấu diếm được ta sao. Huống hồ ta sớm đã nghĩ đến, song vĩ phỉ thúy xà trải qua trăm năm bồi dưỡng tỉ mỉ của ta, hiển nhiên độc vô cùng. Nhưng cũng không có khả năng dễ dàng diệt sát một vị tu sĩ Nguyên Anh. Ban đầu ta chỉ định dùng tiểu xà này đánh trọng thương ngươi. Nhưng một kích này không ngờ lại đắc thủ, khi đó ta tưởng rằng là do mình đã xem nhẹ độc tính của linh xà. Xem ra ta quả nhiên có chút tự đại.” Cốc Song Bồ âm trầm như nước nói, trong mắt hiện lên một tia hối hận.
“Hắc hắc! Lục mỗ thỉnh người luyện chế một khối thế thân như vậy, cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi. Đương nhiên cũng không tin rằng một khối đồ vật chết như vậy, lại có thể cùng cái loại thân ngoại hóa thân so sánh. Chẳng qua chính là một khối khôi lỗi như vậy, hiển nhiên có thể lôi ra một gã phản đồ cấu kết với người Mộ Lan như Cốc huynh đây. Cũng không phí công ta bỏ ra nhiều linh thạch như vậy.” Đại hán họ Lục không giận mà cười nói.
Da mặt Cốc Song Bồ hơi co rút, nhất thời im lặng. Nhưng sau một lúc lâu, lại lạnh lùng hỏi:
“Nghe khẩu khí của ngươi, tựa hồ sẽ biết ta tới tìm ngươi, nên đã sớm chuẩn bị thế thân. Chẳng lẽ ta vừa đến Hoàng Long Sơn, liền bị ngươi phát hiện ra điều không ổn.”
“Cái này không phải. Ta như thế nào lại vô duyên vô cớ hoài nghi trưởng lão Ngự Linh Tông, ta chỉ là nhận được sự cảnh báo của người khác. Vốn Lục mỗ đối với chuyện này bán tính bán nghi, nhưng hiện tại thì không hề nghi ngờ. Hàn đạo hữu, Mã huynh, cũng ra đi.” Đại hán trọc mi lắc đầu nói, tiếp theo hướng hai bên hô to một tiếng.
Cốc Song Bồ nghe được lời ấy, cũng không thể bảo trì vẻ âm trầm, sắc mặt liền đại biến.
Kết quả tại hai bên thạch bích, hoàng quang chợt lóe, mỗi bên đều đi ra một người. Đúng là Hàn Lập thần sắc lạnh nhạt cùng lão giả họ Mã vẻ mặt âm trầm.
“Thật không nghĩ tới, Cốc đạo hữu ngươi lại làm ra chuyện tình như vậy. Không biết người Mộ Lan rốt cục cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, mà lại có cuồng tâm như thế.” Vẻ mặt lão giả họ Mã đau lòng, trong giọng nói tràn đầy oán thán.
“Hừ! Cuồng tâm? Ta vốn là người Mộ Lan, tính cái gì cuồng tâm.” Cốc Song Bồ nhìn lão giả chằm chằm, lạnh lùng nói.
“Ngươi là người Mộ Lan?” Lần này, bọn người đại hán trọc mi liền ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn.
“Đương nhiên, ngươi cho rằng lấy chỗ tốt gì mà có thể mượn sức một tu sĩ Nguyên Anh như ta? Tu sĩ Thiên Nam các ngươi, làm sao biết được tư nguyên tu luyện của người Mộ Lan chúng ta thiếu hụt như thế nào. Hàng năm cũng không biết có bao nhiêu pháp sĩ cấp thấp vốn có thể tiến cấp, nhưng cũng bởi vì không có đan dược cùng linh thạch phụ trợ, mà không thể không bỏ qua cơ hội tu luyện tốt nhất, chỉ có thể hóa thành đống bạch cốt sau hơn trăm năm. Dựa vào cái gì, tu sĩ các người thì có thể chiếm cứ một địa phương tốt như thế, mà pháp sĩ chúng ta thì nhất định phải tính toán sử dụng từng khối linh thạch. Chỉ cần cho chúng ta tư nguyên của Thiên Nam để tu luyện, người Mộ Lan chúng ta không tới trăm năm, bảo đảm số lượng pháp sĩ có thể tăng nhanh chóng. Có thực lực hùng hậu như thế, chúng ta có thể đánh tan đám tiên sư của người Đột Ngột, xưng bá cả thảo nguyên Mộ Lan.” Cốc Song Bồ vừa nói, đồng thời trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.
Nghe Cốc Song Bồ nói, đám người đại hán trọc mi không khỏi hai mắt nhìn nhau.
“Đánh bại người Đột Ngột. Ta nghe được, hình như là chủ lực của người Mộ Lan các ngươi, tại trong quyết chiến cùng người Đột Ngột bị thất bại, hôm nay hơn phân nữa thảo nguyên Mộ Lan cũng đã bị người Đột Ngột chiếm cứ. Cho nên các ngươi mới được ăn cả ngã về không mưu đồ Thiên Nam chúng ta.” Hàn Lập đột nhiên mặt không chút thay đổi mở miệng nói.
“Ngươi... ngươi như thế nào lại biết việc này? Ngươi nghe trộm truyền âm của ta cùng Nhạc thượng sư.” Cốc Song Bồ vừa nghe Hàn Lập nói, đầu tiên là cả kinh, nhưng nghĩ đến cái gì liền lập tức có chút hiểu ra. Vẻ mặt hung ác nhìn Hàn Lập chằm chằm, bộ dáng như hận không thể nuốt sống hắn.
“Xem ra Cốc huynh hiểu ra rất nhanh. Nhưng việc này cũng không thể trách Hàn mỗ, ai biểu ngươi cùng vị pháp sĩ ẩn dấu kia, lại không kiêng nể tại trước mặt Hàn mỗ sử dụng truyền âm thuật. Mà thần thức của Hàn mỗ so với tu sĩ cùng cấp thì cường đại hơn một chút, lời các ngươi truyền âm, vừa lúc để cho tại hạ nghe được, nên hiển nhiên cần thức tỉnh Lục đạo hữu một chút.” Vẻ mặt Hàn Lập không thay đối, bất động thanh sắc nói.
“Tốt, tốt lắm! Cẩn thận mấy cũng có sơ sót. Uổng cho ta tại Thiên Nam ẩn núp lâu như thế, nhưng trước khi phát động lại bị rơi vào cạm bẫy, nhưng thật ra Cốc mỗ bị cũng không oan. Thần thức so với tu sĩ cùng cấp chỉ mạnh hơn một chút? Hừ! Các hạ cũng quá khiêm tốn. Truyền âm mật thuật của ta cùng người nọ, ngươi cho rằng là truyền âm bình thường sao? Ngoại trừ thần thức cường đại của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Cốc mỗ cũng không biết, lại còn có phương pháp gì mà thần không biết quỷ không hay nghe trộm được chúng ta nói như vậy.” Cốc Song Bồ gắt gao nhìn Hàn Lập chằm chằm, sắc mặt xám trắng, trong lòng không cam tâm nói.
“Nguyên Anh hậu kỳ?” Lão giả họ Mã nghe vậy, nhất thời bị hù dọa.
Đại hán trọc mị cũng đồng dạng cả kinh, kinh hãi hướng Hàn Lập liếc mắt một cái.
Hàn Lập thì nhướng mày. Thật không ngờ, vì việc này mà vô ý lộ ra thần thức cường đại. Nhưng sau đó hai hàng lông mày lại giãn ra, thần sắc dửng dưng, làm cho người ta không nhìn ra nông sâu.
Điều này làm cho đại hán trọc mi cùng lão giả họ Mã có chút nửa tin nửa ngờ.
Dù sao một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, lại dĩ nhiên có được thần thức không dưới tu sĩ Hậu kỳ, nghĩ như thế nào cũng có chút khoa trương.
“Một khi ngươi đã thừa nhận thân phận gian tế, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác. Mặc dù Lục mỗ muốn lưu lại tánh mạng của tại hạ, giao cho người chấp pháp trong liên minh xử lý. Nhưng là trước mắt sắp tới đại chiến, nên cũng chỉ có thể cho ngươi hình thần câu diệt.” Đại hán trọc mi thật vất vả mới từ chỗ Hàn Lập bên kia thu hồi vẻ khiếp sợ, sau khi quay lại, hướng Cốc Song Bồ trong quang tráo băng hàn nói.
Theo sau, hắn cũng không chờ đối phương nói thêm điều gì, nắm tay vừa lộn, một cái lệnh bài ngân quang lấp lóe xuất hiện trong tay.
Giơ cao lệnh bài này, nhẹ nhàng phất lên quang tráo.
“Phốc xuy” một tiếng, một đám khói lớn màu bạc bắn nhanh ra, đánh tới trong lồng không thấy bóng dáng.
Ngân quang trong quang tráo chớp động, sinh ra vô số ngân hoa diễm lệ dị thường, phiêu lãng từ bên trên bay xuống.
Cốc Song Bồ nhìn đám ngân hoa này như nhìn đám độc hạt (bò cạp độc), thần sắc cực kỳ khó coi. Hai tay không chút nghĩ ngợi nhanh chóng hướng trên người phủ xuống, một cái quang tráo hiện lên trên người. Đồng thời lại điểm chỉ vào lam sắc phi xoa trước người, xoay tròn một trận, hướng đỉnh đầu độn tới, hoá thành một cái màn chắn màu xanh, che ở bên ngoài.
“Đi thôi, không có cái gì để xem cả. Cho dù tu vi của hắn có cao tới đâu, cũng không có khả năng chống đỡ lâu trong cấm chế. Không lâu sau, sẽ hình thần câu diệt. Chúng ta hãy thượng lượng một chút về chuyện phía sau. Người này mặc dù là gian tế người Mộ Lan, nhưng dù sao cũng là trưởng lão Ngự Linh Tông, có một số việc cần phải giải thích với liên minh mới được.” Tại ngân hoa bạo liệt ra, sau khi tràn ngập cả quang tráo, đại hán trọc mi tựa hồ không có nhiều hứng thú để nhìn, quay đầu hướng hai người Hàn Lập ngưng trọng nói.