“Cuối cùng cũng đi ra, chẳng qua dường như nơi đây vẫn nằm bên trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch thì phải.” Hàn Lập vừa từ quang trận đi ra, liền đánh giá cảnh sắc bốn phía rồi thản nhiên nói.
“Hàn huynh, ta đã cố gắng hết sức dùng lực lượng lớn nhất thi pháp đem chúng ta truyền tống đến chỗ xa nhất, cho dù vẫn nằm trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch thì có lẽ cũng là ngoài rìa rồi.” Băng Phách đồng dạng đánh giá bốn phía, khó nén nổi vẻ hưng phấn nói.
Mặc cho ai bị nhốt nhiều năm như thế, tới khi thấy được ánh mặt trời chỉ sợ tâm tình đều vô cùng kích động như vậy.
“Đến nơi đây thì dù cho những người khác có phát hiện ra điều gì không đúng thì cũng chẳng đuổi kịp nữa. Ta sẽ triệu hoán bọn người Chu Quả Nhi tới đây. Băng Phách đạo hữu có tính toán gì không, chuẩn bị khởi hành lập tức trở về trong tộc hay sao?” Hàn Lập nhẹ gật đầu, nghiêm sắc mặt nói với nàng.
"Tiểu muội vừa tiến giai Đại Thừa thành công, cần hảo hảo củng cố cảnh giới một chút đồng thời đem mấy món trọng bảo tế luyện mới được, vì vậy chuẩn bị tìm một nơi bí ẩn gần đây tu luyện vài năm cho tốt rồi mới quay về trong tộc.” Băng Phách không lưỡng lự trả lời, dường như đã suy nghĩ rất kỹ vấn đề này.
“Đạo hữu làm vậy cũng tốt. Tuy nhiên bọn người Tiêu Minh đều đã biết ngươi chiếm được y bát của Thiên Đỉnh chân nhân, chắc hẳn việc này sẽ rất nhanh bị lan truyền ra. Băng Phách đạo hữu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Hàn Lập gật nhẹ đầu, có vẻ đồng ý với chủ ý của đối phương, nhưng vẫn nhắc thêm một câu.
“Hàn huynh yên tâm, dù sao tiểu muội cũng là một tồn tại Đại Thừa, cho dù gặp phải cường địch nào, chỉ cần không phải rơi vào bên trong tuyệt địa thì sẽ luôn có khả năng tự bảo vệ mình.” Băng Phách tự nhiên cười nói.
“Băng Phách đạo hữu có tự tin như vậy đúng là không gì tốt hơn. Hàn mỗ còn muốn tiếp tục ở lại Huyết Thiên Đại Lục một thời gian, không chừng còn có thể tới Lôi Minh Đại Lục một chuyến. Có lẽ phải mất một thời gian khá dài ta và ngươi mới có thể gặp lại. Đạo hữu xin tự bảo trọng.” Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, chắp tay chào nàng.
Băng Phách vội vàng hoàn lễ, cũng nói đôi câu bảo trọng, cuối cùng mới chính thức cáo từ hóa thành một luồng tinh quang phá không bay đi.
Hàn Lập một đường nhìn theo độn quang của nàng biến mất cuối chân trời, lúc này mới giơ một tay lên hư không, trong tay lóe lên xuất hiện một tờ Phù Lục màu bạc. Ngón tay kẹp lấy nó, lập tức Phù Lục đón gió hóa thành một làn khói xanh biến mất trong hư không.
Tiếp đó, Hàn Lập độn quang bay xuống một ngọn núi phía dưới rồi nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống một cây đại thụ cao chọc trời, lẳng lặng chờ đợi đám người Chu Quả Nhi tới.
Trọn vẹn nửa ngày sau, chân trời lóe lên linh quang, một chiếc Phi Xa hình tam giác bắn tới, phía trên đứng hai người một nam một nữ.
Chính là Chu Quả Nhi và Hoa Thạch Lão Tổ.
Hai mắt của Hàn Lập một lần nữa mở ra, trên mặt mang theo vẻ tươi cười từ từ đứng lên.
Không bao lâu sau, từ Huyết Cốt Môn lan truyền ra thông tin về một trận chiến bên trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch. Toàn bộ Huyết Hợp Ngũ Tử đã biến thành khôi lỗi đều bị tiêu diệt sạch, cùng với tin tức kẻ thần bí tu luyện Huyết Thần Thuật cũng đã bị hạ gục.
Tuy nhiên trong trận chiến này, hai gã Đại Thừa của Huyết Cốt Môn là Thiên Khuyết và Địa Mộng cũng thân mang trọng thương, thậm chí ngay cả đám môn hạ đệ tử mang theo cũng chỉ còn một nửa có thể trở về.
Về phần vị tông sư trận pháp tiếng tăm lừng lẫy là nam tử họ Phụng thậm chí trực tiếp vẫn lạc trong lúc chiến đấu.
Cùng lúc đó, nghe đồn có một vị nữ tử Đại Thừa đến từ đại lục khác đã đạt được truyền thừa của Thiên Đỉnh Chân Nhân. Tin tức này lan truyền khắp đại lục đưa tới sự chú ý của không ít người quan tâm.
Nhưng kỳ quái là lại không hề có chút tin đồn nào liên quan tới Hàn Lập, cứ như chưa từng bao giờ có một người như thế từng xuất hiện bên trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch vậy.
-----------------o0o------------------
Một năm rưỡi sau, trong một sơn cốc cực kỳ bí mật, hai gã Đại Thừa ăn mặc khác nhau của Huyết Thiên Đại Lục đang nhìn về phía một gã nam tử trẻ tuổi, cơ thể trắng nõn gầy yếu đứng ở đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh sợ.
Nam tử trẻ tuổi mặc một thân áo đen, hai mắt nhỏ dài, khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Nhưng càng khiến người ta kinh khủng hơn là, bàn tay của nam tử trẻ tuổi thình lình đang cầm một cái đầu lâu tóc tai rối bù, dưới bàn chân chảy xuôi “xì xào” một dòng sông máu không nhìn thấy phần cuối.
Gương mặt thanh tú nho nhã, nhưng lại vô cùng tái nhợt, trên mặt lưu lại vẻ không thể tin nổi trước khi bị chém xuống.
Mà dòng sông máu thì rộng chừng ba bốn mươi trượng, nước sông đặc sệt, nhưng không hề có chút mùi huyết tinh nào, ngược lại còn truyền ra một mùi như mùi đàn hương, khiến cho người ngửi được không tự chủ được mà chấn động tinh thần.
Gần bàn chân thanh niên áo đen là những khối tàn thi rõ ràng của cùng một người đang nhẹ nhàng trôi lơ lửng ở đó.
Đôi chân của thanh niên áo đen dẫm dưới dòng sông tới gần nửa bắp chân, thân hình vậy mà vô cùng vững vàng như đứng trên đất bằng, hơn nữa còn dùng ánh mắt như mỉa mai nhìn về phía hai gã tồn tại Đại Thừa cao cấp nhất của Linh Giới.
“Ngươi đã đụng tay đụng chân gì với thân thể của chúng ta, tu vi tại sao bỗng nhiên lại giảm xuống hơn một nửa, nếu không Yên Vũ Chân Nhân tuyệt đối sẽ không bị chém giết dễ dàng như vậy. Ngươi nên biết Yên Vũ Chân Nhân chính là một trong những trưởng lão của Thương Minh - một trong những thế lực lớn nhất trên toàn bộ Linh Giới. Ngươi dám giết hại thành viên trung tâm của Thương Minh thì dù ngươi có thần thông cao minh cũng tuyệt đối khó có thể sống yên ở Linh Giới này.” Một đại hán dáng người vô cùng khôi ngô mặc áo giáp màu tím trong số hai gã Đại Thừa kia dường như khắc chế được sự sợ hãi trong lòng, bỗng nhiên nhìn về phía thanh niên áo đen mà gầm nhẹ lên.
“Thương Minh là thứ quái gì, nếu thật sự tới tận cửa tìm đường chết, ta tự nhiên sẽ tiễn chúng lên đường, khiến cho bọn chúng cũng giống như cả ngươi trở thành một bộ phận của Huyết Hà. Về phần tu vi của các ngươi bị áp chế chẳng liên quan gì tới ta, mà là do Vạn Linh Huyết Tỷ vừa được huyết tế xong, còn chưa có cách nào thu liễm tự nhiên, vì thế các ngươi bị chấn nhiếp mà không biết đấy thôi.” Thanh niên áo đen cười hắc hắc, hời hợt nói.
“Nói bậy, bảo vật gì mà chỉ bằng khí tức có thể chấn nhiếp bọn ta chứ, ngay cả Huyền Thiên Linh Bảo cũng tuyệt đối không thể làm được việc đó.” Đại Hán nghiêm nghị quát, bộ dáng hoàn toàn không tin.
“Ếch ngồi đáy giếng thì biết gì! Huyền Thiên Linh Bảo mặc dù vô cùng lợi hại nhưng còn phải xem là bảo vật Huyền Thiên ra đời từ giới diện loại nào, bảo vật Huyền Thiên ra đời từ loại Tiểu Giới Diện như các ngươi thì có thể có bao nhiêu uy năng chứ. Sự đáng sợ chính thức của Bảo vật Huyền Thiên ra đời từ các giới diện cấp cao, loại tồn tại như con sâu cái kiến các ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi đâu.” Thanh niên áo đen ngáp dài một cái, lời nói không hề che dấu vẻ khinh miệt của chính mình.
“Khấu khí của các hạ thật lớn, ta còn chưa từng nói qua cái gì gọi là giới diện cấp cao, càng chưa từng nghe thấy ai nói Linh Giới là tiểu giới diện. Xem ra các hạ không phải là người của Linh Giới mà là kẻ đến từ giới diện khác, cho dù như thế chẳng lẽ các hạ thực sự cho rằng chỉ bằng một mình ngươi có thể bằng lực lượng của cả một giới diện, tùy ý làm bậy ở Linh Giới chúng ta đồ sát vô số sinh linh tiến hành huyết tế hay sao.” Đại hán vốn là khẽ giật mình, nhưng lập tức nhớ tới điều gì, khuôn mặt một lần nữa hiện lên vẻ giận dữ.
“Tàn sát toàn bộ sinh linh của một giới tự nhiên là chuyện không thể nào. Nhưng nếu những tên Đại Thừa khác của giới diện này đều như các ngươi thì chỉ cần phí chút thời gian, việc giết chết tất cả cũng không có gì quá khó khăn.” Thanh niên áo đen nghe được âm thanh quát hỏi, chẳng những không tức giận mà sau khi trầm ngâm một chút, vô cùng nghiêm túc trả lời.
Lời này tự nhiên khiến cho sắc mặt đại hán khôi ngô trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, gã Đại Thừa bên cạnh vẫn một mực không nói gì bỗng nhiên toàn thân trải rộng xà văn, lão giả có hai mắt hẹp dài đột nhiên lăn một vòng, thoáng chốc hóa thành một con Cự Xà sau lưng có mọc lên bốn cánh xanh biếc.
Bốn cánh của Cự Xà chỉ khẽ dùng sức, lập tức hóa thành một sợi tơ màu xanh bắn đi.
Chớp động một cái, nó đã thuấn di ra bên ngoài ngàn trượng, mắt thấy chuẩn bị chớp động một lần nữa định chạy trốn mất dạng.
“Ngu xuẩn, dưới uy năng của Vạn Linh Huyết Tỷ của ta phủ xuống, chỉ một gã Đại Thừa có thể chạy trốn được hay sao.” Thanh niên áo đen nhìn qua hướng Phi Xà đào tẩu, trong miệng quát ra một chữ “Trấn”.
Trong chốc lát, trên không Phi Xà màu xanh biếc đột nhiên hiện lên huyết quang, hư ảnh một Ấn Tỷ lớn như ngọn núi “oanh long” hiện ra, đồng thời từ từ hạ xuống.
Dưới hư ảnh Ấn Tỷ vừa hiện ra, bốn cánh của Phi Xà chẳng hiểu tại sao lập tức run lên, thân hình thoáng chốc bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn hư ảnh Ấn Tỷ khổng lồ từ từ chụp xuống thân thể.
Dưới uy năng của Ấn Tỷ, từ miệng Phi Xà lập tức kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
Cả Phi Xà và Nguyên Anh của lão giả bên trong đều thoáng chốc biến thành từng điểm linh quang tán loạn mà diệt.
Một vòng huyết quang từ Ấn Tỷ cuốn xuống, toàn bộ những điểm linh quang này đều bị hút vào bên trong hư ảnh Ấn Tỷ.
Ấn Tỷ vốn đang có phần mơ hồ, dưới vòng sáng hộ thể màu huyết hồng chớp động bên ngoài lại bỗng nhiên ngưng thực rõ ràng hơn vài phần.
Nhưng sau một khắc, âm thanh ông ông vang lên, hư ảnh Ấn Tỷ vậy mà lóe lên chui vào bên trong hư không không thấy đâu nữa.
Mắt thấy đồng bạn có tu vi tương đương với mình bị diệt sát trong giây lát, đại hán khôi ngô dù đã trải qua vô số mưa gió, tâm tính vô cùng kiên nghị cũng không khỏi hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Thực lực đối phương sâu không lường được, hiện tại tu vi của mình còn bị cứng rắn áp chế nhiều như vậy thì càng không có chút cơ hội thủ thắng nào.
Mặc dù như thế, hắn tự nhiên sẽ không có lý gì khoanh tay chịu chết, chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần.
Mắt thấy thanh niên áo đen còn chưa từ đằng xa quay lại ngay, đại hán bỗng nhiên rống to một tiếng, sau lưng lóe lên ánh sáng màu xanh, bỗng nhiên hiện ra một cái pháp tướng đầu rồng thân ngựa khổng lồ.
Pháp tướng này vừa hiện ra, miệng lớn của cái đầu rồng mở to, dưới tiếng sấm sét nổi lên lập tức phun ra vô số lôi cầu màu xanh.
Cùng một thời gian, tay áo của Đại hán vung ra mười mấy món bảo vật pháp khí có hình dáng khác nhau, vừa mới bay ra lập tức nổ tung.
Trong lúc nhất thời hơn mười khối quang cầu cực lớn như mặt trời hung hổ lao thẳng tới thanh niên áo đen, uy năng dường như không thể đỡ nổi.
Còn đại hán thì uốn éo thân hình, cả thân thể nổ tung thành huyết vụ, ẩn sâu bên trong trực tiếp hiện ra Nguyên Anh đại thành.
Nguyên Anh này chỉ hít sâu một hơi, bốn phía huyết vụ trong nháy mắt bị hút vào thể nội không sót lại chút nào.
Huyết quang lóe lên, Nguyên Anh của đại hán thoáng chốc trở nên trong suốt mà tiêu tán trong không khí.
Đối diện với hơn mười lôi cầu chằng chịt cùng hơn mười vầng sáng khổng bố do dị bảo biến thành, thanh niên áo đen chỉ âm trầm cười cười, tiếp đó không hề có ý trốn tránh mà ngược lại, một bàn tay ở sau lưng từ từ thò ra phía trước.