“Hắc hắc, Hàn tiểu ca nếu nói như vậy thì tiểu lão nhân không khuyên giải nhiều.” Lão giả cười hắc hắc rồi không nói thêm gì.
Hàn Lập mỉm cười, ánh mắt lại hướng bốn phía nhìn lại cự quy đang im lặng.
Cự quy dưới chân Hàn Lập bởi vì thân ở vị trí trung tâm đoàn xe cho nên thành thật đứng nguyên tại một chỗ không nhúc nhích. Mặt khác trước sau lại có những con rùa khác bay nhanh đến chỗ bọn họ đang tụ tập.
Không bao lâu, ba mươi mấy con rùa đã tạo thành một đạo phòng ngự đơn giản.
Kỵ sĩ cưỡi cự lang cũng đã tụ tập lại trước đạo phòng ngự. Đại hán mặt sẹo bảo thiếu nữ áo lam nằm sấp lên người quái hổ màu đỏ.
Xa xa, tiếng chim hót càng ngày càng gần. Những con chim nhỏ màu hồng xuất hiện ở phía xa cũng không dừng lại trên không mà lượn vài vòng. Đại hán mặt sẹo mang theo sát khí hét lớn một tiếng: “Chuẩn bị ứng chiến! Tất cả rùa tạo thành hàng phòng ngự.”
Thanh âm vừa dứt thì tất cả cự quy đều động, nguyên bản đang đứng vững thì những cự thú này đều chậm rãi nằm sấp xuống, đầu và tứ cho đều rút vào trong mai, biến thành từng khối cự thạch màu xanh chắn ngang trước mắt.
Xa xa cũng truyền tới tiếng chấn động ầm ầm, từng mảng lớn bụi vàng xuất hiện hướng bên này lao tới, làm cho người ta căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên trong một chút nào.
Đại hán mặt sẹo trầm như nước không nói hai lời, phất tay một cái, tất cả kỵ sĩ đều không một tiếng động giơ lang nha bổng lên giống như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Thấy tình huống này, nét mặt Hàn Lập chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng sau đó lại có thể một màn xuất hiện làm hắn ngẩn ngơ.
Chỉ thấy đại hán mặt sẹo bỗng nhiên giơ tay ném một viên đan hoàn vào miệng mình, lập tức trong tiếng thét dài, cả người liền lưu chuyển hào quang. Trên cánh tay sinh ra một lớp lông vàng tinh tế, tròng mắt cũng biến thành màu xanh biếc u trầm.
Tiếp theo hắn thúc chân vào bụng tọa kỵ, cự lang gầm nhẹ một tiếng rồi lao đi như tên bắn.
Những kỵ sĩ phía sau thấy biến hóa của đại hán mặt sẹo cũng không hoảng sợ, thân cũng vận chuyển công pháp, các sắc quang mang chớp động liền phóng theo sát đại hán.
Hơn mười kỵ sĩ tạo thành một cỗ hoàng vụ hướng phía đối diện phóng đi.
“Sao lại thế này, chẳng lẽ người này là yêu tộc biến hóa thành? Không có khả năng có thể biến ảo thành hình người, yêu tộc ít nhất cũng phải là Hóa Hình Kỳ yêu thú mới có thể. Người này nhìn thế nào cũng tuyệt không giống yêu tu cấp cao, huống hồ xem mặt những người khác lại không hề ngạc nhiên với việc biến thân của đại hán. Tình hình này có lẽ là một việc bình thường của Linh Giới mà thôi, xem ra thật đúng là phải phí chút thời gian đi tìm hiểu Linh Giới mới được. Vô luận là đại hán quỷ dị biến thân hay cái gọi là Linh Cụ, ở nhân giới đều là những từ chưa từng nghe nói qua.
Tâm niệm Hàn Lập có chút xoay chuyển, cảm thấy người ở Linh Giới đích xác khác xa.
Lúc này đại hán mặt sẹo mang theo đám kỵ binh rốt cục đã các đoàn xe mấy trăm trượng. Khi đâm vào đám bụi vàng thì bên trong lập tức phát ra những tiếng kêu quái dị, hơn nữa còn truyền đến tiếng gào thét. Nhưng đám bụi vàng vẫn không chút dừng lại, vẫn tiếp tục hướng đoàn xe tiến đến.
Trong nháy mắt đám bụi đã tiến gần đến đoàn xe, bên trong ẩn ước có che giấu thứ gì đó.
“Giết”.
Không biết ai là người hô lên trước, những thủ vệ tay cầm cung nỏ là người đầu tiên công kích từ xa.
Một đám mũi tên từ trong đoàn xe bắn ra.
“Phốc phốc”, những âm thanh trầm đục vang lên, thế tiến của đám bụi vàng vì thế chậm lại một chút, nhưng lập tức bên trong một trận quay cuồng rồi có vài bóng đen hung tợn lao ra, là những côn trùng màu vàng to hơn một trượng.
Đám quái vật này đầu dẹp, miệng cực kỳ khổng lồ, hai bên còn có những xúc tu thịt không ngừng huy động, bộ dáng hung ác dị thường.
“Đây là “Sa trùng thú”.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì thần sắc không chút thay đổi, năm đó ở Loạn Tinh Hải có vô số yêu thú bị hắn diệt sát, những yêu thú dữ tợn hơn gấp trăm lần so với thứ này cũng không phải chưa thấy qua, cho nên mấy thứ này căn bản không đáng để mắt.
Vừa thấy trùng thú hiện hình thì lập tức có hơn mười tiếng mũi tên xé gió bắn ra, hàn quang chợt lóe đã xuyên thủng qua thân đám côn trung đó, từng con một không kịp kêu la một tiếng đã ngã xuống mặt đất. Số còn lại bị thương bỗng kích phát hung tính, bất chấp máu tươi chảy ròng ròng trực tiếp nhảy đến đánh về phía một cự quy gần nhất. Bốn gã thủ vệ cũng không sợ, hàn quang trên đao chợt lóe, không chút khách khí chém thẳng xuống.
Hiển nhiên bọn họ đều tu luyện công pháp đặc thù gì đó, tuy rằng không thể chém đám côn trùng thành hai mảnh nhưng cũng làm cho chúng xuất hiện thêm từng miệng vết thương thật sâu. Nhất thời đám côn trùng từ trên không trung bị đánh rơi xuống.
Trong lúc nhất thời đám côn trùng đã bị đánh bị thương, bộ dáng không nhẹ.
Nhưng từ trong đám bụi mù lại không ngừng lao ra nhiều côn trùng hơn, trong nháy mắt đã bao vây đoàn xe vào trong.
Tự nhiên một hồi đại chiến nổ ra! Tiếng binh khí vũ động mãnh liệt hòa cùng hàn quang và máu tươi hiện ra xung quanh.
Hàn Lập đang đứng trên quy xa, nhưng không biết lão giả và cô gái kia đã chạy đến nơi nào, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Kể từ đó tạm thời không cần lo lắng về sự an toàn, Hàn Lập tự nhiên yên tâm nhìn chăm chú vào đại chiến xung quanh.
Kết quả một lát sau hắn lơ đãng nhíu mày.
Như tên lão giả đánh xe kia nói, bởi vì đám Sa Trùng này quá to lớn nên chỉ vừa mới nhảy đến cạnh mai rùa, chưa kịp lấy đà nhảy tiếp thì đã bị thủ vệ nhân cơ hội đánh xuống.
Kể tử đó thủ vệ bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Nhưng đám Sa Trùng này thật sự rất nhiều, tuy rằng đám bụi vàng chưa tán đi, nhưng trong thời gian ngắn đã lao ra hơn ba trăm con.
Đám cự trùng tuy rằng động tác có chút ngốc nhưng bởi vì da thịt dày nên ngay cả khi chịu đồng thời hơn mười đao, nếu không trúng chỗ hiểm thì vẫn có thể nhảy lên công kích.
Kể từ đó đám cự trùng xuất hiện ngày càng nhiều, dưới sự phòng thủ nghiêm ngặt nhưng rốt cục cũng có vài trùng thú nhảy lên được lưng rùa, trực tiếp cắn về phía thủ vệ.
Đội hộ vệ trên quy xa rốt cục bắt đầu tổn hại.
Có người không kịp trốn đã bị cự trùng cắn mất cánh tay, có kẻ thì bị cự trùng cắn mất đầu. Mà một khi đã nhảy lên lưng rùa thì hai sừng của chúng đồng dạng cũng biến thành một loại vũ khí cực kỳ lợi hại.
Toàn bộ đoàn xe dần dần lâm vào tình thế xấu.
Mà nơi được phòng ngự an toàn nhất chính là ở trung tâm, mà quy xa dưới chân Hàn Lập chính là một trong số đó.
Ánh mắt của hắn chóp động, trong chốc lát nhìn về phía một cỗ quy xa khác.
Vừa rồi hắn thấy rõ có vài tên tu sĩ. Lấy thủ đoạn của vài tên Trúc Cơ Kỳ thì diệt sát đám trùng thú này hẳn không có nhiều khó khăn, nhưng đến bây giờ những tên tu sĩ này một chút ý tứ ra tay cũng không có.
Hàn Lập nhíu mày, cũng bất động thanh sắc quan sát tiếp.
Lúc này số người trọng thương và chết dưới tay cự trùng đã hơn hai mươi người, số còn lại vì liên tục huy động vũ khí nên đã bắt đầu hiện ra vẻ mỏi mệt.
Kể từ đó thương vong ngày càng nhiều lên.
Xem ra nếu đại hán mặt sẹo và những kỵ sĩ không sớm giải quyết trùng yêu thì đoàn xe bên này sẽ không thể chống đỡ lâu được.
Hàn Lập lại không lo lắng cho bản thân nhiều.
Tuy rằng hắn không thể thi triển pháp thuật, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể cũng không thể chữa trị tốt. Nhưng bản thân hắn đã luyện đến tầng bốn Minh Vương Quyết, thân thể của hắn rất cứng. Cho dù đứng im cho đám cự trùng cắn xé thì cũng không thể đả thương được một sợi lông.
Huống chi trừ thứ đó ra thì trên người hắn còn có hai khỏa diệt tiên châu, xuất kỳ bất ý thì ngay cả yêu tu Hóa Hình Kỳ cũng bị thương nặng.
Dựa vào thứ này nên Hàn Lập mới thong dong đứng tại chỗ yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Không ổn, Hương nhi tỷ tỷ hình như có chút không ổn, chúng tam au động thủ đi.” Một thanh âm thanh thúy của thiếu nữ từ phía sau vang lên.
Thần sắc Hàn Lập vừa động, quay lại nhìn phía sau.
Chỉ thấy ở phía sau Hương nhi không biết từ khi nào đã xuất hiện ba cô gái, trong tay còn cầm một cây cờ nhỏ. Người vừa lên tiếng chính là một cô gái áo hồng vẻ mặt lo lắng.
“Không sao, chúng ta mau bày ra Tiểu Hồi Xuân trận, tuy rằng thiếu Liễu nhi tỷ tỷ nhưng cũng đủ để chúng ta chống đỡ một thời gian.” Thúy sam thiếu nữ nói. Lập tức ba người kai vội vàng đứng vững vị trí, đều tự lấy ra trên người một cái khăn gấm to như chậu rửa mặt, trải ra trên mặt đất như một trận pháp đồ.
Xa xa Hàn Lập nhìn thấy thì trên mặt chợt lóe một tia dị sắc.
Lúc này ba cô gái đồng thời giơ tiểu kỳ lên, trên cổ tay trắng đồng dạng khảm linh thạch vào.
Trong miệng ba cô gái đồng dạng lẩm bẩm, linh quang nhàn nhạt phát ra, tiểu kỳ trên tay run lên rồi cắm trên mặt đất. Nhất thời một cỗ linh khí mỏng manh dao động phát ra bốn phướng.
Bạch quang đảo qua thân thể của thủ vệ ở bốn phía rồi biến mất trong cơ thể bọn họ.
Những thủ vệ đó lập tức tinh thần đại chấn, chẳng những vẻ mỏi mệt trên mặt biến mất mà còn trở nên mạnh mẽ. Vũ khí trong tay lúc này không cần dùng sức cũng có thể nhẹ nhàng huy động thành từng đoàn hàn quang, trong lúc nhất thời lại đuổi đám cự trùng xuống, chiếm lại thế thượng phong.
Nhìn đến đây Hàn Lập sờ sờ cằm, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Cái gì mà “Tiểu hồi xuân trận”, rõ ràng là “Tinh nguyên trận” của ma tông ở nhân giới được đơn giản hóa mà thôi. Pháp thuật này dựa vào cấm chế để khôi phục thể lực cho người khác, hơn nữa trong lúc nhất thời còn trở nên mạnh mẽ. Nhưng trên thực tế chỉ là lấy tinh nguyên bù vào, đừng nhìn chỉ trong thời gian ngắn có thể hồi phục mà lầm, chí ít cũng đã rút ngắn hai, ba năm tuổi thọ của những thủ vệ này.