Thiên Lan thánh nữ hiển nhiên không muốn vì nhận lầm người mà vô cớ tạo ra một kẻ thù, nên có chút nhượng bộ nói ra những lời này.
"Điều kiện?" Ánh mắt Hàn Lập lạnh lùng chuyển động nhìn người nữ tử này, trên mặt không hề thay đổi, cũng không nhìn ra đang nghĩ gì.
“Nếu đạo hữu bằng lòng, tiểu nữ cũng có thể trực tiếp đưa một khoản linh thạch coi như là xin lỗi cho sự vô tâm vừa rồi.” Lâm Ngân Bình khẽ nhếch cằm, bình tĩnh nói ra.
Hắc hắc... linh thạch coi như bỏ qua đi. Hàn Lập cười lạnh vài tiếng, cũng không nói cái gì bỗng nhiên trở tay chụp tới, một tay cầm bao đồ vật ở sau lưng ra trước người.
Cử động này của Hàn Lập làm cho mấy người kẻ đó giật mình, toàn bộ ánh mắt tập trung vào đồ vật trên tay Hàn Lập.
Hàn Lập cũng rất dứt khoát, cầm một góc bao đồ, cánh tay của hắn rung lên.
Nhất thời một tiếng thanh minh (vang rền, rõ ràng – Vịt) vang lên, một thanh trường đao kim quang chói mắt hiện ra trên mặt đất. Đao mặc dù chưa ra khỏi vỏ nhưng trên thân chớp động linh quang chói mắt cùng âm thanh như có linh tính (bảo vật xuất thế bao jờ cũng phát ra âm thanh cả - dg), cho dù ai nhìn qua một lần, đều biết đây là một dị bảo trân quý dị thường.
Trách không được, người này đối với người bên ngoài mạnh mẽ muốn xem bao đồ vật phẫn nộ như thế. Đổi lại là bọn họ bị ép buộc đem bảo vật mà mình yêu mến bày ra trước mặt ngoại nhân, e rằng đều có chút căm tức trong lòng.
Lâm Ngân Bình thấy trường đao, trong đôi mắt đẹp vẫn còn hơi nghi ngờ, có chút không tin tưởng đem thần thức toàn bộ phóng ra, một lần nữa đem thanh trường đao này kiểm tra một hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận thanh đao này tất cả đều rất bình thường, không giống như bị thi triển thuật che mắt ( Chướng nhãn pháp).
Cát Thiên Hào và các tu sĩ Âm La Tông thấy trong bao không phải là vật mình nghĩ, sau khi liếc mắt nhìn nhau, đều hiện lên một chút xấu hổ.
Xem ra chuyện này thật đúng là bọn họ đã làm ra một chuyện cực kì ngu ngốc (Nguyên bản là đại Ô Long – Oolong – Uron – tiếng nóng chỉ tên ngốc, giả hươu giả khỉ - Vịt đang chém gió ^^) Cũng may vừa rồi không cùng người này nảy sinh xung đột, nếu không kết thù cùng hắn thật quả là oan uổng.
Ô ích lão đạo cùng với Sửu lậu (xấu xí) hoà thượng nghiêm trang không nói cười một chú nào. Hoàn toàn đặt mình vào thế của kẻ vô can.
"Xem ra thực sự là hiểu lầm đạo hữu. Quả thật là tiểu nữ đã sai. Đạo hữu có yêu cầu gì. Ngân Bình nhất định sẽ lượng sức làm cho đạo hữu hài lòng." Thiên Lan thánh nữ thở dài một hơi. Vẻ thất vọng vừa chợt lóe đã lập tức biến mất. Chắp tay hướng Hàn Lập áy náy nói.
“Những linh thạch này, ta cũng không thiếu. Như vậy đi, ngọc bội bên hông Lâm đạo hữu cũng rất đặc biệt. Tặng cho ta thì sao?” Ánh mắt Hàn Lập chuyển qua trên người Thiên Lan thánh nữ một lần. Cuối cùng dừng trên cái ngọc bội đang đeo ở cái eo nhỏ nhắn. Nói ra lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Ngọc bội?" Lâm Ngân Bình hiển nhiên rất là bất ngờ. Kinh ngạc đem một cái ngọc bội hồ điệp màu xanh biếc trong suốt cầm ở tay. Ngước mắt nhìn hai lần. Trong đôi mắt đẹp trong tràn đầy vẻ kinh nghi.
"Ngọc bội?" Lâm Ngân Bình hiển nhiên rất là bất ngờ. Kinh ngạc đem một cái ngọc bội hồ điệp màu xanh biếc trong suốt cầm ở tay. Ngước mắt nhìn hai lần. Trong đôi mắt đẹp trong tràn đầy vẻ kinh nghi.
Nếu là đồ trang sức có thể đeo bên người, tất nhiên không phải là vật bình thường. Cái ngọc bội hình hồ điệp khéo léo này có hiệu quả nhất định với việc đề thần thanh minh (giữ thần trong sáng). Là một loại pháp khí phụ trợ tương đối hiếm thấy. Loại đồ vật này, đối với tu sĩ trúc cơ, kết đan kỳ mà nói, coi như trân quý. Nhưng đối với nữ tu sĩ Nguyên anh kỳ mà nói, hiệu quả hỗ trợ (tinh) thần ấy hầu như là không cần thiết.
Nữ tử này cũng không phải vì vật này có gì khác biệt dị thường, mà là đã mang trên người nhiều năm tháng, nên mới không nỡ thay đi. Hiện tại Hàn Lập mở miệng xin lấy ngọc bội này, đây là có ý gì?
Lâm Ngân Bình dùng hai ngón tay ngọc nhẹ nhàng kẹp cái ngọc bội chỉ có mấy tấc này, mặt lộ ra chút chần chừ.
“Thế nào, Lâm đạo hữu bỏ không được vật ấy sao, nếu không thì đổi một cái khác đi. Ta nhìn cái châu thoa cài tóc trên đầu đạo hữu……” Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, đổi giọng nói.
"Một kiện pháp khí nho nhỏ mà thôi, có cái gì mà không bỏ được. Chỉ là vật ấy theo ta có chút năm tháng, cũng có chút cảm tình mà thôi. Đạo hữu tiếp lấy." Đôi lông mày Lâm Ngân Bình nhíu lại, quyết định trong nháy mắt, đưa ngọc bội trong tay trực tiếp ném cho Hàn Lập.
Hàn Lập đưa tay đón lấy ngọc bội đang phóng tới, cảm ứng hơi ấm toả ra từ vật trên tay, hài lòng gật đầu. Vừa lộn bàn tay, ngọc bội biến mất không còn thấy bóng dáng.
Sau đó, hắn hướng về trường đao kim sắc đang cắm trên đất vẫy tay một cái, trường đao phát một tiếng cộng hưởng, bay vào trong tay. Lập tức một khối bao bố màu tro từ trong tay áo bay ra, trong nháy mắt đem trường đao bọc thành một khối dài.
Đem cái bao này đeo sau lưng, Hàn Lập không nói hai lời xoay người rời đi, hướng cửa khu chợ đi ra.
Các tu sĩ khác thấy Hàn Lập lạnh lung như vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Mà Lâm Ngân Bình mắt thấy đối phương thật muốn rời đi, đột nhiên nghĩ ra cái gì, môi anh đào khẻ nhếch hỏi một câu:
"Hiện tại chúng ta cũng chưa biết đại danh của đạo hữu. Đạo hữu có thể hay không đem tính danh chỉ dạy được không."
“Lệ Phi Vũ tán tu Hải ngoại!” Chân Hàn Lập vẫn không dừng lại, âm thanh lạnh lùng truyền đến không một chút cảm tình, người thì dần dần đi xa.
“ Lệ Phi Vũ? Cát huynh, trước kia các ngươi có nghe qua ở hải ngoại có tu sĩ nào lợi hại như vậy không. Người này đối mặt với chúng ta đông người như vậy, không ngờ không chút biến sắc. Thần thông một thân như vậy hẳn không giống kẻ vô danh.” Lâm Ngân Bình nhìn bóng lưng Hàn Lập, ánh mắt sắc lạnh nói ra. Không biết vì sao, mặc dù đã nhìn qua bao đồ của đối phương, nhưng trong lòng nàng vẫn có một chút nghi hoặc không thể loại bỏ, có chút cảm giác không an tâm.
“ Lâm đạo hữu hỏi như vậy thật làm khó ta. Phải biết mặc dù tu sĩ hải ngoại cũng thuộc vào giới tu tiên Đại Tấn, nhưng so với lục địa tu sĩ chúng ta, trên thực tế là tự mình hoạt động, cũng rất ít tu sĩ đặt chân vào đất liền... Tu vi tu sĩ hải ngoại chênh lệch không đồng đều, tán tu và thế lực lớn nhỏ đông đảo, tu sĩ không quen rất khó mà biết được hải ngoại có bao nhiêu tu sĩ có đại thần thông thâm tàng bất lộ ẩn nấp. Tất nhiên nổi danh nhất là Hải ngoại Tam tiên sớm đã vang danh tứ hải lại là mặt khác.” Mặc dù mặt Cát Thiên Hào lộ vẻ khó khăn, nhưng cũng giải thích tường tận cho nàng rõ.
Nghe vậy, lông mày Thiên lang thánh nữ khẽ nhíu, biết không có khả năng lại truy xét thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là đem cái tên gọi là “Lệ Phi Vũ” tạm thời quên đi.
…………
Ở một chỗ khác, Hàn Lập không dừng lại chút nào, trực tiếp ra khỏi khu chợ, sau đó thân hình nhoáng lên vài cái, thân đã hiện ra trên một đường phố cách đó không xa, trộn lẫn trong đám người nhốn nháo, bước về phía trước.
"Tiền bối! Không tưởng được rằng ngươi tuy pháp lực không có, chỉ bằng vào Thần thức đã lừa gạt hai mắt nhiều tu sĩ nguyên anh kỳ như vậy. Ngay cả ta sau khi ngươi biến ảo, đến một điểm cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường cả. Vãn bối cực kỳ bội phục." Hàn Lập vừa đi vừa nhếch mộ bên miệng cười nói.
"Cái này cũng không tính gì, sau khi ngươi đem ba tầng sau cùng Đại Diễn quyết luyện thành, cũng có thể gần trong gang tấc đem đối thủ đùa giỡn trong tay. Nếu là ngươi cũng tinh thông ảo thuật, diệt sát đối thủ cấp thấp trong vô hình cũng không phải chuyện khó." Đại diễn Thần quân không thèm để ý nói ra.
“Điều này cũng đúng. Lĩnh ngộ bốn tầng đầu của Đại Diễn quyết đã lợi hại như thế. Nếu có thể luyện thành toàn bộ, ta cũng không cách nào tưởng tượng thần thức cường đại đến trình độ nào. Đáng tiếc tiền bối tuy cho ta khẩu quyết tầng thứ tư, ta cũng không có thời gian chính thức tu luyện." Hàn lập hơi kinh (hãi) than vãn, trong lòng có điểm bất đắc dĩ nói ra.
"Hắc hắc, mặc dù linh căn tư chất của ngươi hơi kém, nhưng tư chất tu luyện Đại Diễn quyết cũng không tồi. Thêm nữa còn có loại kỳ vật dưỡng hồn mộc này nuôi dưỡng Thần thức. Đem toàn bộ đại diễn quyết tu thành cũng không kém hơn so với lão phu đâu." Đại Diễn Thần quân cũng rất xem trọng Hàn Lập ở chuyện tu luyện Đại Diễn quyết.
“Hy vọng là vậy. Nhưng ta có chút không rõ. Tiền bối vì sao lại bảo ta tìm cách lấy đồ trang sức của đối phương. Chẳng lẽ tiền bối có ý gì khác sao?” Hàn Lập có chút khó hiểu hỏi.
"Hừ! Ngươi nói xem, vị Thiên Lan thánh nữ này đã xuất hiện ở Tấn kinh, sau này có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?" Đại diễn Thần quân không đầu không đuôi hỏi ngược lại một câu.
"Nàng ta làm như vậy, quá nửa là theo ta tiến nhập vào Đại Tấn. Cả thánh thú phân thân của Đột Ngột nhân lẫn kiện tiểu đỉnh cổ quái đều bị ta thu vào trong Hư thiên đỉnh. Vị Thiên Lan Thánh Nữ này sao có thể buông tha ta dễ dàng như vậy. Sau này hơn nửa là tìm kiếm ta ở xung quanh Đại Tấn. Bất quá, nàng này quả nhiên cùng hợp tác với người của Âm La Tông, xem ra phiền phức sau này cũng không nhỏ." Sau khi Hàn lập thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì được rồi. Năm xưa ta từng thu thập một phương pháp luyện chế một loại ngọc cảm ứng, có thể mượn khí tức của đối thủ, tại trong vòng trăm dặm cảm ứng được sự tồn tại của đối phương. Sau đó chỉ cần nàng này tới gần ngươi trong vòng trăm dặm, sẽ tiến hành cảnh báo đối với ngươi, còn có thể đại khái chỉ ra phương hướng của đối phương. Như vậy, sau này nàng đối với ngươi có bất lợi gì. Ngươi cũng có thể sớm có chút ứng phó. Nhưng hiệu quả của vật ấy sẽ không lâu lắm, ước chừng một năm rồi dần dần mất đi hiệu lực. Bất qúa thời gian chừng này, cũng đủ cho ngươi sống tại trong Tấn kinh, không cần lo lắng nàng ta." Đại diễn Thần quân chậm rãi nói.
"Thì ra là thế, thật vô cùng đa tạ tiền bối đã vì vãn bối mà lo lắng chu đáo như thế." Trong lòng Hàn Lập vui mừng vội vàng tạ ơn.
"Lão phu không phải suy nghĩ vì ngươi, chỉ là không muốn trước khi ngươi thay lão phu luyện chế ra khôi lỗi (con rối), xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Đại Diễn Thần Quân nhàn nhạt (bình bình, ít cảm xúc – Vịt) nói.
Hàn Lập nghe vậy hơi khẽ cười, cũng không có nói gì, nhưng lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đi vào một ngõ hẻm gần đó, sau đó đi về phía đông một lúc, đi về phía tây một chút, không ngờ đến sân trước của một nơi bị bỏ hoang. Xung quanh yên tĩnh không một bóng người.
Hàn Lập này lúc dừng chân lại, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Đạo hữu theo ta lâu như vậy, rốt cục là có ý gì?" Nói xong lời này, Hàn Lập chậm rãi xoay chuyển thân hình, nhìn chăm chăm về nơi trống không không một bóng người phía sau, trong mắt chợt loé lên một tia hàn quang.
"Lệ đạo hữu thật không hổ danh là tu sĩ hải ngoại, không ngờ ngay cả công phu khổ tu của lão phu là quỷ ảnh độn, cũng có thể nhìn ra. Đạo hữu không cần lo lắng. Tại hạ không có ác ý gì." Âm thanh cười khẽ của nam nhân truyền đến. Lập tức tại một nơi màu xanh chợt loé, một bóng người màu xanh hiện ra.
Hàn Lập híp mắt cẩn thận đánh giá người này.
Đây là một lão giả khô gầy có vẻ mặt gian xảo, dưới cằm mọc thưa thớt vài cọng râu, tu vi đạt đến Nguyên anh sơ kỳ, bộ dạng đang nắm chắc điều gì trong lòng nhìn về phía Hàn Lập.
“Đạo hữu từ trong khu chợ vẫn một mực theo dõi ta, đến cùng là có ý gì? Chẳng lẽ không biết, theo dõi những đồng đạo khác như vậy là một chuyện phạm vào tối kỵ sao? Ta bây giờ có ra tay đem ngươi đánh chết, người khác cũng không nói gì.” Trên mặt Hàn Lập chợp xuất hiện sát khí, lạnh lùng nói.
"Lệ đạo hữu cần gì phải ra vẻ hung thần ác sát như vậy, tiểu lão nhi tìm tới đạo hữu là muốn thành tâm làm một cuộc giao dịch. Cuộc giao dịch này đối với đạo hữu và ta đều có chỗ tốt cả." Tiểu lão đầu cười hắc hắc, không chút hoảng hốt nói.