Lão già mặt vàng cẩn thận mở bàn tay ra, trong đó có một chiếc lông chim màu đỏ thẫm lấp lánh trong suốt, tựa như được tạc từ thủy tinh.
Vẻ mặt Lão già Đồng Nha lúc xanh lúc đỏ, sau khi nhìn chăm chú vào chiếc lông vũ trong tay một lát, cổ tay hắn chợt vung lên, ném nó trở lại, đồng thời hít sâu một hơi và nói với Bảo Hoa:
"Bảo Hoa, thật không ngờ ngươi lại có vận may lớn như thế, có thể gặp qua vị đại nhân kia. Nếu đã vậy, nể mặt vị đại nhân đó ta sẽ tin ngươi một lần. Hãy mau đem thứ được gọi là kế sách vẹn toàn nói ra đi, ta thử nghe qua xem sao."
"Cảm ơn đạo hữu đã lượng thứ, vậy ta sẽ nói tiếp về chuyện đang nói lúc trước. Các vị đạo hữu khác không có ý kiến gì chứ." Bảo Hoa mỉm cười, quét mắt bốn phía.
"Bảo Hoa đạo hữu không cần khách sáo, chúng ta cũng muốn nghe kế hoạch của đạo hữu như thế nào."
"Đúng thế, với danh tiếng hàng đầu của Bảo Hoa đạo hữu tất nhiên ta tuyệt đối tin tưởng."
Một số lão tổ Đại Thừa vừa thấy Đồng Nha nhượng bộ liền buông lỏng trong lòng, yên lặng chờ đợi Bảo Hoa nói tiếp.
"Nếu các vị đã ưu ái như thế thì Bảo Hoa sẽ không khách khí nữa. Thực ra cách đây nửa năm ta đã lẻn vào chỗ Thủy Ấn một lần nữa." Vẻ tươi cười trên mặt Bảo Hoa thu lại, nàng đồng thời nói ra một câu khiến các lão tổ Đại Thừa khác lắp bắp kinh hãi.
"Cái gì, Bảo Hoa đã lẻn vào chỗ Thủy Ấn rồi ư?"
"Chuyện đó sao có thể, nàng làm cách nào chứ?"
Một số tu sỹ Đại Thừa đến từ giới khác liền hoảng sợ, dồn dập thảo luận, mấy tên Thánh tổ Ma giới mang vẻ mặt kinh hãi, tựa như không ai biết được việc này từ trước.
"Các vị đạo hữu không nên giật mình. Ta có thể làm được việc này là nhờ chiếc Tiểu Huyễn Thiên Kính mới luyện chế ra này, hơn nữa ta còn tu luyện thêm vài loại thần thông ẩn nấp đặc biệt.
Có sự che chở của bảo vật này nên ta mới có thể không đánh động đến những con Minh trùng kia, cố gắng lẻn vào chỗ Thủy Ấn, từ đó phát hiện ra một số thay đổi mới. Đó cũng là nguồn gốc của phương pháp vẹn toàn đôi bề mà ta vừa đề cập với Đồng Nha đạo hữu." Bảo Hoa không quan tâm đến sự kinh ngạc của những người khác, tiếp tục giả thích thêm.
"Rốt cuộc Bảo Hoa đạo hữu đã phát hiện thay đổi gì ở chỗ Thủy Ấn mà có thể khiến ngươi thay đổi ý định lúc trước vậy?" Có một tu sỹ Đại Thừa Kỳ không nén nổi tò mò.
Các tu sỹ Đại Thừa khác cũng mang sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía nàng.
"Do sức mạnh phong ấn ở chỗ thủy ấn ngăn cản nên ta vẫn không thể tiến sâu vào trong được, chỉ có thể ở một chỗ rìa ngoài quan sát. Theo đánh giá của ta thì dường như phong ấn thượng cổ đã xảy ra một số thay đổi." Đôi mắt đẹp của Bảo Hoa xoay tròng, nàng chậm rãi kể lại.
"Phong ấn xuất hiện thay đổi sao? Rốt cuộc là đạo hữu muốn nói đến loại thay đổi nào?" Gã Đại Thừa ăn mặc như một đế vương kia cẩn thận hỏi.
"Ngọc Kiếm đạo hữu không cần lo lắng, về một mặt nào đó thi lần thay đổi này là chuyện đáng mừng. Bởi vì, ta phát hiện ra rằng dường như phong ấn thượng cổ vốn đã tan vỡ quá nửa kia đang tự động khôi phục lại. Mặc dù rất chậm chạp nhưng hoàn toàn chính xác là nó mạnh mẽ hơn lần quan sát trước đây của ta, có vẻ như bản thân nó có linh tính nhất định." Bảo Hoa mỉm cười trả lời.
"Tự động khôi phục, có linh tính ư?"
Đám lão tổ Đại Thừa Kỳ trong sảnh không khỏi liếc nhìn lẫn nhau ngẩn ngơ.
"Nếu Bảo Hoa đạo hữu tận mắt nhìn thấy thì có lẽ không phải là giả rồi. Có điều, ta vẫn còn đôi chỗ không rõ đó là không phải lần trước đạo hữu đã nói sức mạnh của phong ấn đã bị Minh Trùng Mẫu khống chế rồi ư? Vì thế, nếu như sức mạnh của phong ấn tăng lên thì con hung trùng kia lại càng khó đối phó hơn, sao lại có thể là một chuyện tốt chứ?" Lúc này, gã Đại Thừa Kỳ tên Kim Soa đến từ giới diện Bạch Quang không nhịn được bèn hỏi.
"Xem ra vị đạo hữu này có đôi chút hiểu nhầm rồi. Vừa nãy ta nói sức mạnh phong ấn tăng lên là chỉ phần không bị Minh Trùng Mẫu khống chế, là phần sức mạnh do phong ấn kiểm soát. Dù mức độ tăng của phần sức mạnh này không đáng kể gì so với tổng thể sức mạnh của phong ấn, nhưng điều đó cũng nói lên rằng không thể xem thường sức mạnh của bản thân phong ấn. Mà nhờ vậy nên chúng ta vẫn có thể dựa vào nó đôi chút." Đôi mắt Bảo Hoa nhấp nháy.
"Ta vẫn chưa nghe ra được chút gì về phương pháp vẹn toàn đôi bề của ngươi ở đâu? Bảo Hoa, ngươi có dự định gì thì cứ nói thẳng ra đi không cần dấu dấu diếm diếm." Lã già mặt vàng hừ lạnh, tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn.
"Ta chẳng có gì dấu diếm cả, chỉ là muốn nói rõ một số chuyện trước, rồi mới có thể giải thích kế hoạch tiếp theo cho các đạo hữu." Bảo Hoa lắc đầu nói.
"Tốt, thế thì ta sẽ tiếp tục rửa tai lắng nghe." Lão già mặt vàng vọt khẽ chớp mắt rồi không nói gì thêm.
Bảo Hoa cười tiếp tục:
"Lần thám thính trước ta đã phát hiện ra chỗ Minh Trùng Mẫu sống và chỗ bọn Nguyên Yểm đạo hữu bị giam cầm trong Thủy Ấn là khác nhau. Bất kể kích thích cấm chế ở chỗ nào cũng sẽ lập tức đánh động tới Minh Trùng Mẫu. Chính vì thế kế hoạch ban đầu của ta là định tập hợp sức mạnh của mọi người trấn áp con Minh Trùng Mẫu kia, sau đó mới giải cứu bọn Nguyên Yểm đạo hữu. Tất nhiên, làm như vậy thì hậu quả sẽ là chọc giận đến con Minh Trùng Mẫu, khiến nó sẽ điều khiển sức mạnh của phong ấn đối phó với các đạo hữu bị nhốt trước. Do đó, bọn Nguyên Yểm đạo hữu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng sau khi ta phát hiện ra phong ấn thượng cổ kia có linh tính thì lại nảy ra ý tưởng trợ giúp nó đoạt lại phần sức mạnh đã bị cướp kia. Nếu có thể thành công thì chẳng những trước hết bọn Nguyên Yểm đạo hữu có thể thoát khốn mà sau khi sức mạnh của phong ấn thượng cổ khôi phục, nhất định Minh Trùng Mẫu sẽ lại bị áp chế, nói không chừng không cần chúng ta bỏ quá nhiều sức cũng có thể mượn sức mạnh phong ấn để trấn áp được Minh Trùng Mẫu."
Cuối cùng Bảo Hoa cũng một mạch nói ra hết kế hoạch của mình.
Đám lão tổ Đại Thừa ở trong sảnh nghe xong thì có biểu hiện khác nhau, có kẻ lộ vẻ vui mừng, có kẻ trầm ngâm im lặng, còn có một số chẳng biểu lộ gì.
Hàn Lập sờ lên cằm suy tư.
Ngân Nguyệt đứng kế bên cũng mở to hai mắt nhưng không biểu hiện gì nhiều.
"Bảo Hoa đạo hữu, dự định của ngươi có vẻ không tệ nhưng ta vẫn có điều thắc mắc, hi vọng được giải thích đôi chút." Lão già Đồng Nha sau khi im lặng trong chốc lát lại lên tiếng.
"Đạo hữu có gì nghi hoặc cứ việc hỏi đi?" Bảo Hoa khẽ cười và nói.
"Ta nghĩ rằng cho dù phong ấn thượng cổ thực sự có linh tính như lời ngươi nói thì ngươi cũng chưa có gì chắc chắn nó để cho chúng lựa thời mà phối hợp hành động. Nếu không có phong ấn thượng cổ giúp đỡ thì chỉ sợ việc chúng ta muốn đoạt lại phần sức mạnh đã bị Minh Trùng Mẫu kiểm soát là chuyện không tưởng. Dù sao thì con hung trùng này là dạng sinh vật mà ngay cả Chân tiên từ Thượng giới cũng không thể tiêu diệt, chỉ cần có chút sai lầm là chúng ta sẽ rơi vào nguy hiểm. Nếu chúng ta cũng bị giam trong thủy ấn thì các giới sẽ không tùy tiện phái người đến lần nữa đâu." Lão già Đồng Nha nói một cách thẳng thừng.
"Đồng Nha huynh yên tâm, nếu ta đã có ý tưởng này thì tất nhiên cũng có biện pháp để kết nối với phong ấn thượng cổ. Khi xưa ta còn là một trong các Thủy Tổ đã canh giữ tại Thủy Ấn hơn mấy vạn năm. Nếu nói về hiểu rõ phong ấn thượng cổ này, hai vị đạo hữu Nguyên Yểm và Niết Bàn cũng thua xa ta. Về chuyện này xin Đồng Nha đạo hữu yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì xơ suất." Có vẻ như Bảo Hoa đã tính trước việc này.
"Với thanh danh của Bảo Hoa đạo hữu, nếu đã nói như vậy thì tất nhiên ta sẽ tin tưởng. Huống hồ ta cũng vốn định cứu người trước. Nếu có kế hoạch chu toàn như thế, lại không xung đột với mục đích của ta thì tất nhiên ta sẽ không có ý kiến gì rồi." Lão già mặt vàng thoáng nhắm mắt lại rồi nhoẻn miệng cười.
Bảo Hoa khẽ gật đầu, rồi quay sang hỏi các Đại Thừa khác:
"Các vị còn có vấn đề gì không? nếu không có thì tiếp theo phải bàn bạc một ít bước đi cụ thể rồi. Dù rằng ta đã có kế hoạch sơ bộ nhưng một số chi tiết vẫn còn cần các đạo hữu cùng tham mưu."
Các tu sĩ Đại Thừa trong sảnh liền bàn tán xôn xao một trận, rồi lần lượt có mấy kẻ hỏi một số vấn đề liên quan đến phong ấn thượng cổ.
Bảo Hoa từ tốn giải thích cho từng người.
Điều này khiến cho các lão tổ Đại Thừa rất thỏa mãn, cảm giác đúng là Bảo Hoa quả thực đã tính toán kĩ lưỡng cho lần hành động này rồi, cũng không hề qua loa tắc trách.
Thời gian tiếp theo đó, khi tất cả lão tổ không còn gì thắc mắc thì những người liên quan bắt đầu thương lượng một số sự tình và bước đi.
Trải qua một ngày một đêm tranh luận và thương nghị, tất cả các chi tiết đều đã được bàn tính. Đến khi các lão tổ Đại Thừa đều cảm thấy kế hoạch cụ thể không có chuyện gì quá lớn mới ước định thời gian xuất phát, cụ thể là hơn mười ngày sau. Cuối cùng thì cuộc họp đã được kết thúc.
Hào quang của cung điện màu vàng bùng lên, sau đó có vô số luồng hào quang và cầu vồng từ đó vọt ra, rồi nhanh chóng biến mất ở nơi chân trời.
Hàn Lập dẫn theo Giải đạo nhân và Ngân Nguyệt hòa vào trong số đó.
Hắn đang định tìm lấy một ngọn núi bất kì xung quanh sa mạc để có thể dừng lại trong một thời gian là được.
Nhưng khi hào quang do ba người tỏa ra vừa mới rời khỏi tòa thành bằng đất hơn trăm vạn dặm thì vẻ mặt Hàn lập khẽ thay đổi. Hắn dừng hẳn lại, lơ lửng giữa không trung, rồi nhìn lướt qua trong không gian bên cạnh lạnh lùng nói:
"Nếu Bảo Hoa đạo hữu đã tới thì còn cần gì phải trốn trốn núp núp nữa, hiện thân gặp Hàn mỗ đi thôi."
Ngân Nguyệt nghe thế liền giật mình, dừng lại bên cạnh Hàn Lập.
Làn sáng do Giải Đạo Nhân tỏa ra chớp lên đã xuất hiện sau lưng Hàn lập mang theo gương mặt vô cảm.
Từ chỗ Hàn Lập đang nhìn tới chợt truyền đến một giọng nói dễ nghe.
"Không ngờ rằng chỉ một thời gian ngắn không gặp mà Hàn đạo hữu đã thực sự tiến cấp Đại Thừa, hơn nữa thần thông còn lợi hại như thế. Xem ra, Nguyên Yểm kiêng kị người là chính xác rồi."
Lời vừa dứt, không gian liền dao động, rồi bóng một đóa hoa lớn màu hồng nhạt lóe lên, một dáng người xinh đẹp hiện ra, sau lưng là gã đàn ông mặc giáp đen.
Đó là hai người Bảo Hoa và Hắc Ngạc.
Nàng điềm tĩnh nhìn vào Hàn Lập nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hứng thú.
"Sao vậy, Bảo Hoa đạo hữu hối hận với việc lúc xưa ư?" Hàn Lập lạnh lùng hỏi.
"Hối hận, có lẽ thế! Có điều nếu không làm vậy thì sao ta có thể hồi phục tu vi ban đầu nhanh như thế chứ, hơn nữa lần hành động này nếu có Hàn huynh tham gia thì ta càng thêm tin tưởng." Bảo Hoa thản nhiên cười nói.
"Bảo Hoa đạo hữu nói đùa rồi. Tại hạ chỉ là một tên Đại Thừa mới tiến cấp thì có thể có được bao nhiều sức mạnh đây. Đạo hữu đột nhiên ngăn Hàn mỗ lại không phải để nói mấy chuyện nhàm chán này chứ." Hàn Lập ngước nhìn Bảo Hoa, nói đầy thâm ý.