Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Một viên Tử Mẫu Thi Âm Lôi thì không thể nào phá bỏ được cấm chế này đâu." Tam Toàn Đạo Nhân nhướng mày nhắc nhở.

"Tất nhiên ta hiểu rõ điều này, mời đạo hữu nhìn xem!" Hoàng Nguyên Tử xoay trở bàn tay liền hiện ra ba viên châu lớn cỡ ngón tay cái, toàn thân xám trắng đầy tơ máu, có vẻ hết sức quỷ dị.

"Không ngờ lại có tới ba khỏa Thi Âm Lôi! Đạo hữu thật đúng là vì việc này mà bỏ vốn lớn." Tam Toàn Đạo Nhân cả kinh, nhưng lập tức biểu lộ ra vẻ hài lòng.

"Nhanh động thủ dùng bí thuật phá bỏ pháp trận này đi, nói không chừng kẻ bên kia cũng sắp chạy tới rồi đấy." Hoàng Nguyên Tử quả quyết nói.

"Yên tâm, có ba khỏa Âm Lôi này mà nói..., chuyện phá bỏ cấm chế này chỉ là sự tình trong chốc lát mà thôi." Tam Toàn Đạo Nhân nghe vậy, liền cười ha hả nói.

Tiếp đó hắn há miệng phun ra ba lệnh bài màu sắc khác nhau, rồi điểm một tay về phía chúng.

Ba tấm lệnh bài mơ hồ một cái rồi đón gió mà điên cuồng lớn lên, phân ra biến hóa thành ba tấm lệnh bài cao gần trượng.

Một tay đạo sĩ bấm pháp quyết, ba cái đầu Rắn cực lớn sau lưng đồng thời há miệng lớn bắn ra ba luồng ánh sáng màu sắc khác nhau, lóe lên lập tức chui vào trong lệnh bài.

Ba miếng lệnh bài cực lớn tức thì phát ra âm thanh ông ông. vô số phù văn hiện lên trên mặt lệnh bài, tiếp đó chúng quay tít một vòng rồi ngưng tụ lại với nhau, biến ảo thành hơn một trăm lá cờ nhỏ khác nhau dài hơn một thước.

Mỗi một lá cờ đều óng ánh trong suốt, mặt ngoài tỏa ra hào quang rực rỡ, ngoài ra còn mơ hồ có một chút lực lượng Pháp Tắc trên đó.

Đứng ở phía trên Cánh Cửa, Hoàng Nguyên Tử trông thấy cảnh này thì đồng tử khẽ co lại, bàn tay hắn run lên. một trong ba viên châu xám trắng đang nằm trong lòng bàn tay lập tức bắn về phía trước.

Tại một nơi khác trong hư không, Hàn Lập nhìn về Tinh Cầu màu xanh đang chẳng chịt những vết rách ở trước mặt, con mắt màu đen ở giữa hai hàng lông mày sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, trên khuôn mặt bỗng chốc hiện lên vẻ lạnh lẽo.

"Có thể từ vị trí xa như thế phát giác ra ta. So ra cũng mạnh hơn những Đại Thừa kỳ bình thường khá nhiều. Dù vậy chỉ nhìn vào một kích kia cũng có thể thấy được tu vi kẻ này còn kém xa những cường giả như Tộc Mẫu Tu La Thù, không biết là bản thân chúng còn có bí thuật hay thần thông gì khác không?"

Hàn Lập lẩm bẩm vài tiếng, một tay nhắc lên, trong tay bỗng nhiên hiện lên một tấm Phù Lục màu vàng nhạt, ngay tức thì hóa thành một đạo kim quang biến mất trong hư không, sau đó hắn đứng yên bất động tại chỗ. Hình như đang yên lặng chờ đợi chuyện gì đó.

"Hàn huynh, là ngươi sao, làm thế nào mà ngươi lại ở gần đây được."

"Nghiên tiên tử, là ngươi sao. Truyền Tấn Phù này sao lại ở trong tay ngươi. Ta nhớ trước khi rời đi đã đưa nó cho Nguyên Dao mà." Hàn Lập nghe được thanh âm này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng miệng vẫn chậm rãi dò hỏi.

"Hàn huynh, đúng là ngươi rồi. Ngươi mau mau rời khỏi đây đi! Sư Phụ ta đang Độ Thiên Kiếp. Bên ngoài Cốc có ba gã cường địch Đại Thừa kỳ đang phá trận, một khi bị liên lụy vào chỉ sợ khó mà giữ được tính mạng. Về phần Truyền Tấn Phù này là lúc trước Nguyên Dao đã giao cho ta giữ hộ. Nàng hiện tại đang trợ giúp Sư Tôn ngăn cản Thiên Kiếp. Căn bản là không thể nào chú ý tới những việc khác được." Thanh âm của Nghiên Lệ đầu tiên là vui vẻ, nhưng tiếp đó liền trở nên bối rối, lo lắng vạn phần nhìn Hàn Lập hét lớn.

"Thật đúng là Thanh Nguyên Tử đạo hữu Độ Kiếp rồi, nếu đã như vậy mà nói..., ta lại muốn..." Hàn Lập mỉm cười, mở miệng giải thích đôi câu.

Nhưng không chờ hắn nói hết lời, bên ngoài sơn cốc phía xa xa đột nhiên truyền đến ba tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

Ba vòng khói bụi màu xám trắng, đường kính lớn tới hơn ngàn trượng từ mặt đất phóng thẳng lên trời tỏa ra từng luồng hào quang màu xám, chúng hóa thành những con sóng lớn ngập trời điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng.

Mà ở gần đám tro bụi, mơ hồ lóe lên rất nhiều lá cờ sáng cực lớn đang phun ra vố số những sợi tơ sáng chằng chịt, những nơi chúng đi qua, tất cả những Qủy Ảnh cực lớn có khuôn mặt dữ tợn bên trong đều nhao nhao bị xuyên thủng qua rồi biến thành tro bụi.

Năm ngón tay vốn đang ẩn hiện phía sau màn sương mù màu huyết sắc kia, trong khoảnh khắc liền tan thành mây khối.

"Không thể thế được. Tòa Thiên Sát Trận đầu tiên không thể nào lại bị phá nhanh như vậy, bọn chúng..."

Thanh âm Nghiên Lệ bỗng trở nên hoảng sợ vạn phần, đồng thời đoàn kim quang màu vàng dường như cũng chịu ảnh hưởng, chợt bay về phía sau rồi tự động nổ tung.

Nghiên Lệ đang định nói thêm gì đó, bỗng chốc nghẹn lại.

Hàn Lập thấy tình hình này, khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn lướt qua phía Sơn Cốc, không hề do dự một tay bấm pháp quyết, bên ngoài thân lóe lên độn quang lập tức hóa thành một luồng cầu vồng màu xanh bay lên không.

Tiếng xé gió vang lên!

Cầu vồng màu xanh chỉ chớp động vài cái liền bay ra xa mấy chục dặm, xuất hiện ở ngay phía ngoài Sơn Cốc.

Tới khi ánh sáng màu xanh thu lại, thân hình Hàn Lập vững vàng xuất hiện trên bầu trời, đồng thời quét mắt nhìn xuống phía dưới.

Lúc này, ba luồng ánh sáng màu xám trắng đã tán loạn mà biến mất, cuồn cuộn những đám khí màu xám mang theo khí tức cực nóng cũng đồng thời tan biến theo.

Thân hình Hoàng Nguyên Tử cùng hai gã Đại Thừa khác đều hiện ra, đang lơ lửng trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lập dò xét.

"Các hạ người phương nào, ngươi vì Thanh Nguyên Tử mà tới đây sao?" Hoàng Nguyên Tử ánh mắt chớp động vài cái, mở miệng dò hỏi.

“Thanh Nguyên Tử? Hắc hắc, xem ra ba vị có đại thù với Thanh Nguyên Tử, đợi lúc hắn Độ Thiên Kiếp mà tới rồi." Hàn Lập không trực tiếp trả lời Hoàng Nguyên tử, ngược lại cười nhạt hỏi lại một câu.

"Hừ, đúng thì sao? Nghe khẩu khí của các hạ, chẳng lẻ đúng là tên gia hỏa Thanh Nguyên Tử mời ngươi tới giúp đỡ!" Hoàng Nguyên Tử hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống.

"Mặc dù không phải ta cố ý tới đây, nhưng lại thật sự có chút giao tình với Thanh Nguyên Tử đạo hữu, nếu đã gặp phải thì đương nhiên phải giúp đỡ một chút rồi. Mong rằng ba vị nể mặt mà rút lui đi thôi." Hàn Lập mỉm cười không chút hoang mang nói.

"Nể mặt mũi của ngươi. Các hạ tự cho mình là ai, lại không xem sự có mặt của ba chúng ta ra gì. Ta cùng Thanh Nguyên Tử có thâm cừu huyết hận, hôm nay ai dám xía vào chuyện của ta, ta diệt kẻ đó!" Hoàng Nguyên Tử giận dữ, trong mắt lóe lên hung quang nói.

"Các hạ cùng Thanh Nguyên Tử có cừu hận gì ta không cần biết. Nhưng mà ba vị muốn tiếp tục động thủ thì... trước hết Hàn mỗ cũng đành ngăn cản một chút vậy." Hàn Lập bình tĩnh trả lời.

"Tốt, rất tốt, Ta lại muốn xem một mình các hạ làm cách nào đồng thời ứng phó cả ba người bọn ta. Cuối cùng xin khuyên một câu, đạo hữu nếu như hiện tại chịu rời đi, còn có thể bình yên vô sự. Tới khi động thủ mà vẫn lạc tại đây, lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu." Sắc mặt Hoàng Nguyên Tử thay đổi mấy lần, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn uy hiếp.

"Có thể đồng thời ứng phó ba vị hay không, chỉ có thể ra tay thì mới biết được. Nếu các vị thật sự có bản lĩnh giết chết tại hạ ở đây, vậy thì Hàn mỗ cũng là tự làm tự chịu vậy." Bộ dáng Hàn Lập hời hợt trả lời.

"Đã như vậy, người hãy đi chết đi." cơ mặt Hoàng Nguyên Tử có chút run run, hung dữ nói một câu.

Dường như ngay lúc đó, sau lưng Hàn Lập truyền đến một tiếng rống to như sét đánh giữa trời quang.

Đồng thời nơi đó chấn động, một quả đấm đen như mực lóe lên, hung hăng đập tới sau lưng Hàn Lập, động tác cực nhanh, giống như hỏa thạch lôi quang, mơ hồ một cái đã đến gần Hàn Lập trong gang tấc.

Vẻ mặt Hàn Lập không chút thay đổi, thậm chỉ ngay cả cổ cũng không thèm ngoái lại, một cánh tay trở nên mơ hồ, ngay lập tức một bàn tay màu vàng lấy một góc độ không thể tưởng tượng được vừa vặn đập ngược lại vào nắm đấm đen kịt kia.

Trời đất bỗng vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

hai loại hào quang màu vàng và đen bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ rồi nổ tung ra, hư không gần đó đều vặn vẹo một hồi, phát ra tiếng ông ông không thôi.

Mơ hồ phía trên hư không, thân hình Hàn Lập thẳng tắp đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, nhưng cách xa mấy trượng phía sau lưng lại mơ hồ hiện ra một bong người cao lớn, “Đạp Đạp” lùi lại phía sau vài chục bước, thân hình mới lung lay đứng vững thân hình, kinh sợ nhìn về phía Hàn Lập.

Rõ ràng là vị cự hán "Bất Diệt Thiên Tôn" kia.

Cùng thời gian đó, thân ảnh một vị Bất Diệt Thiên Tôn khác vốn đang đứng bên cạnh Hoàng Nguyên Tử ở phía dưới bỗng vang lên một tiếng trầm đục rồi hóa thành những điểm đen biến mất.

Hóa ra ngay khi Hàn Lập độn quang tới phía trước, Bất Diệt Thiên Tôn đã sớm triển bí thuật ẩn nấp một bên, chờ thời cơ đánh lén, đứng chỗ cũ chỉ là một Khôi Lỗi hóa thân mà thôi.

Nhưng lúc này, ba người Hoàng Nguyên Tử có chút hoảng sợ rồi.

Bất Diệt Thiên Tôn kia có một thân thần lực xưng bá một phương, nhưng một kích trực tiếp dùng thân thể va chạm vừa rồi, bộ dáng lại như ăn phải thiệt thòi lớn.

Điều này thật là ngoài dự đoán của ba người.

Hoàng Nguyên Tử nhìn về phía Hàn Lập, ánh mắt càng trở nên ầm trầm hơn ba phần, nhưng trong hiện lại bỗng phát ra một tiếng "Động thủ!" một tay đánh ra một chiêu về phía hư không, lập tức tiếng nổ lớn xuy xuy vang lên, vố số sợi tơ màu vàng từ trên người điên cuồng bắn thẳng đến phía Hàn Lập.

Bên kia Tam Toàn Đạo Nhân tức thì im lặng lẩm bẩm pháp quyết, sau đó cũng đồng dạng xuất thủ.

Chỉ thấy đỉnh đầu tên Đạo Sĩ trẻ tuổi chấn động, hư ảnh ba cái đầu Rắn cực lớn lóe lên hiện ra, nhìn về phía trước như tìm kiếm cái gì đó rồi đột nhiên biến thành một làn khói xanh tiêu thất.

Sau một khắc, trên đỉnh đầu Hàn Lập nổi lên một làn gió, ba cái đầu Rắn cực lớn hiện ra, cái miệng dính đầy máu mở lớn hung hăng cắn xuống người Hàn Lập.

Ba cái đầu còn thật sự hạ xuống mà một luồng khí tanh hôi đã ập vào mặt.

Dường như đã cùng Hoàng Nguyên Tử và Tam Toàn đạo nhân thương lượng từ trước, thân hình Cự Hán vừa bị đẩy ra ngoài bỗng bốc lên hắc khí, thân hình mơ hồ rồi điên cuồng lớn lên thành một quái vật khổng lồ lớn như một ngọn núi, nhe răng cười một tiếng rồi nhấc cái chân lớn giẫm mạnh xuống người Hàn Lập.

Bàn chân lớn ngăm đen phát ra hào quang, nhìn qua như làm từ thép đúc tinh kim vậy, bàn chân vừa dẫm xuống, mặt ngoài lập tức hiện lên vô số Kim Vân lóe sáng, đồng thời tuôn ra một cỗ khí tức khủng bố như hủy thiên diệt địa.

Ngay khi Bất Diệt Thiên Tôn đánh lén không thành công, Hoàng Nguyên Tử đồng thời cùng hai gã Đại Thừa kia liên thủ đánh một kích về phía Hàn Lập.

Xem ra bọn hắn có ý định trong một kích đáng trọng thương Hàn Lập.

Hàn Lập than nhẹ một tiếng, một bàn tay vòng lên trước, lập tức một màn sáng mờ lăng không hiển hiện ra, tiếp đó không thấy hắn niệm bất kỳ loại pháp quyết nào, sau lưng kim quang lóe lên, hiện ra một hư ảnh ba đầu sáu tay cực lớn, đồng thời nhoáng một cái biến thành lớn gần mười trượng, sáu cánh tay vàng rực vung lên liền biến thành vô số quyền ảnh đánh về phía ba cái miệng cực lớn dính đầy máu kia.

Âm thanh "Xuy xuy" nổi lên!

Những sợi tơ do Hoàng Nguyên Tử phát ra, đánh lên phía trước màn sáng lập tức phát ra âm thanh trầm đục như mưa rơi xuống đất.

Những sợi tơ mỏng này thoạt nhìn vô cùng sắc bén nhưng khi chạm vào màn sáng lại chỉ có thể tiến vào sâu vài tấc lập tức đồng loạt dừng lại, không thể xâm nhập vào sâu hơn chút nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK