"Ta chính là ngươi và ngươi cũng chính là ta. Sau khi tự có ý thức thì vì sao ta còn phải nghe lệnh ngươi? Huống hồ tại thánh giới, chuyện bị phân hồn phản phệ không phải là việc hiếm hoi. Ngươi năm đó khi phóng xuất ta ra ngoài thì phải tính đến khả năng này mới đúng." cổ ma lạnh lùng nói.
"Không sai! Đương nhiên ta có thể đoán trước được vài phần. Chỉ là không nghĩ tới ngươi sau khi thoát ly khống chế lại dẫn nhân loại tu sĩ đi trước một bước, đoạt lấy cơ thể bị phong ấn của ta. Thậm chí vì giải trừ phong ấn còn không ngần ngại thi triển Giải Thể Hóa Hình để tạo lại thân thể. Ngươi chẳng lẽ không biết làm như thế thì mặc dù có thể cường hành giải trừ phong ấn nhưng nguyên khí của thân thể sẽ chịu hao tổn rất lớn, tối thiểu cũng mất đi một phần ba tu vi. Ngươi biết việc này có ý nghĩa ra sao không?" Sắc mặt của hai cái đầu lâu trên cổ Ma hồn trở nên âm lệ, mang theo sát ý truy vấn cổ ma.
"Hừ! Cái gì là thân thể của ngươi. Ta nguyên vốn là một bộ phận nguyên thần của ngươi thì chiếm lấy nó có gì là không được. Huống hồ cho dù thân thể tổn thất một phần ba tu vi nhưng chỉ cần bổn tôn cắn nuốt ngươi xong, đề phòng, tránh né những tên gia hỏa làm con rùa đen rụt đầu ở nhân giới này thì cũng đủ cho ta tung hoành, tiêu dao tự tại rồi. Đến thời điểm thích hợp ta sẽ mở ra thượng cổ thông đạo đi tới thánh giới thêm lần nữa, vì chư vị thánh tổ lập công lớn, nói không chừng cũng có thể trở thành một thành viên trong thánh tổ. Tổn thất điểm tu vi ấy thì tính là cái gì!" Cổ ma cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Ma hồn hai đầu bốn tay nghe xong, biết việc đã đến nước này thì nói cái gì đi nữa cũng vô dụng.
Nếu lúc đầu tu luyện đệ nhị ma hồn mà bị cắn trả thì trong hai người chỉ có một có thể làm chủ. Người kia nhất định sẽ bị xóa đi thần trí, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Lúc đó nếu không phải hắn bị bức bách đến mức chủ nguyên thần thật sự không cách nào thoát thân khỏi cấm chế thì sao lại mạo hiểm để phân hồn rời đi không quay lại. Hôm nay mặc dù bản thân đã thoát khốn nhưng phân hồn cũng đã xảy ra chuyện.
Tuy đối phương đã xâm chiếm ma thể, tu vi thân thể bị ma hóa lâm thời của hắn không thể sánh bằng nhưng năm đó chính hắn mới là chủ nguyên thần, khi phóng xuất phân hồn cũng đã hạ cấm chế. Mặc dù không biết đối phương phá giải được nhiều hay ít nhưng một khi nảy ra tranh đấu thì ai thắng ai thua vẫn là chuyện khó nói.
Nghĩ tới đây, một cái đầu của Ma hồn đột nhiên quay lại liếc nhìn tu sĩ bốn phía một cái rồi đột nhiên lạnh lùng nói:
"Hai người chúng ta ai thôn phệ ai, sau này hẵng nói. Trước tiên chung ta phải cắn nuốt Nguyên Anh của đám tu sĩ xung quanh để tẩm bổ một phen đã, sau đó mới tìm một nơi yên tĩnh để giải quyết vấn đề. Ta cũng không muốn những tên kia làm ngư ông đắc lợi. Ngươi không phản đối chứ?"
"Đương nhiên là không, cấm chế còn sót lại trong cơ thể cũng đã bị ta luyện hóa bảy, tám phần. Dù cho ngươi không xuất thủ thì một mình ta cũng đủ để quét sạch bọn chúng." Cổ ma bình tĩnh nói, sau đó từ hông yêu mang trong mắt đột nhiên lưu chuyển chói mắt, hai con ngươi trong nháy mắt đã trở nên an tĩnh.
"Hắc hắc... Ngươi cũng không quá khoác lác. Trong số những tên kia có một ít khá khó giải quyết đó." Ma hồn cười lạnh một tiếng, mục quang cố ý liếc mắt nhìn Hàn Lập ở bên kia một cái.
Cổ ma há mồm, cái lưỡi dài màu tím thò thụt, trên mặt lại lộ ra vẻ không cho là đúng.
Mà tất cả tu sĩ sau khi thấy ma vật hai đầu bốn tay hiện thân thì đều cả kinh. Tiếp theo lại nghe hai tên đó nói chuyện với nhau không chút e dè thì nhất thời trợn mắt.
Nghe khẩu khí của hai ma vật thì bọn chúng có quan hệ chủ nguyên thần cùng đệ nhị nguyên thần. Hôm nay đệ nhị nguyên thần đạt được sự tự chủ, phản phệ, xâm chiếm thân thể. Song phương giống như nước với lửa.
Đám người Lệnh Hồ lão tổ cùng ngân phát lão giả trong lòng vui mừng, tưởng rằng song ma trước tiên sẽ tranh đấu một phen, bọn họ có thể đục nước béo cò nhưng không nghĩ tới giọng điệu của hai tên kia đột ngột xoay chuyển, quyết định liên thủ đối phó với tu sĩ nhân loại trước nên không khỏi khiến cho thần sắc mọi người đại biến.
"Ngụy đạo hữu, phải phiền toái đạo hữu tiếp tục trì hoãn đối thủ. Hai người Lệnh Hồ đạo hữu sẽ hiệp trợ đạo hữu một chút. Ta cùng mấy người khác trước tiên đối phó với Ma hồn kia. Bây giờ chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi." Hàn Lập tâm niệm khẽ chuyển, trấn định nhìn Ngụy Vô Nhai nói.
"Ta sẽ tận lực! Tuy nhiên cấm chế trong cơ thể đối phương đã bị giải trừ không ít. Ta không biết có thể kiên trì được bao lâu!" Ngụy Vô Nhai nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó lập tức cười khổ, hiểu rõ dụng ý trì hoãn của Hàn Lập.
Bây giờ những tu sĩ khác đang trên đường kéo đến nên tự nhiên thời gian kéo dài càng lâu càng tốt.
Lệnh Hồ lão tổ cùng bạch y nữ tử hai người nghe Hàn Lập phát ra mệnh lệnh thì cũng không phản đối. Dù sao Tu tiên giới lấy thực lực làm chủ, hiện tại tu vi Hàn Lập hơn xa bọn họ, đối sách đưa ra không có chỗ nào không ổn nên hai người tự nhiên không ý kiến gì.
Nhưng lúc này song ma lại không cho tu sĩ nhân loại có thời gian thương lượng. Hàn Lập mới nói xong, chưa kịp bàn bạc với đám người ngân phát lão giả thì song ma đã lập tức động thủ.
Thân hình cổ ma xoay tròn, ma quang trên người lóe lên, nhất thời cả bầu trời tối sầm lại, hắc tử quang mang bành trướng, nhanh chóng khuếch trương ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt cả bầu trời phụ cận đều bị nhuốm màu sắc yêu dị.
Phía trên hắn Ma hồn lại không có ý trốn tránh ma quang này, ngược lại hai cái đầu lộ ra vẻ quỷ dị rồi thân hình thoáng một cái, biến mất vô tung vô ảnh.
Vừa thấy tình cảnh như thế, chúng tu sĩ tự nhiên biết đại chiến đã bắt đầu, vô luận ban đầu trong lòng có tâm tư gì nhưng bây giờ bọn họ chỉ còn cách kiên trì đến cùng mà thôi.
Lục quang trên người Ngụy Vô Nhai đại thịnh, tiếp theo thân hình lần nữa biến mất trong độc vụ. Mà sương mù nguyên bản yên tĩnh lại bắt đầu bành trướng, từ trong bay ra hơn mười con bích lục Độc Giao do độc vụ ngưng tụ thành. Chúng giương nanh múa vuốt, đánh lên không trung phía trên, tạm thời ngăn chặn ma quang mà không rơi xuống hạ phong.
Lệnh Hồ lão tổ cùng bạch y nữ tử thấy vậy liền liếc mắt nhìn nhau một cái rồi hóa thành hai đạo hào quang bay đến bên Ngụy Vô Nhai. Bạch y nữ tử thì lấy Ngưng Quang Bảo Kính ra, phóng xuất một đạo ngũ Sắc quang trụ thô to, phá giải ma quang trước mắt để bay về phía Ngụy Vô Nhai.
Còn Lệnh Hồ lão tổ vì đã mất cổ bảo viên hoàn kia nên chỉ có thể lấy ra Ngọc Như Ý lúc trước đã sử dụng qua để bảo vệ toàn thân, sau đó tế xuất bích lục tiểu ấn hóa thành một đoàn lục hà đánh về phía ma quang, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trong lòng bọn họ, cho dù Ngụy Vô Nhai bị thương nặng nhưng thân là đại tu sĩ uy chấn Thiên Nam đã mất trăm năm qua nên tự nhiên ở bên cạnh hắn rõ ràng là yên tâm hơn so với ở bên cạnh Hàn Lập. Tối thiểu, phép ẩn hình rất quỷ dị của Ma hồn kia, hai người bọn họ cũng không có nắm chắc phá được nên không bằng dựa vào độc vụ của Ngụy Vô Nhai che chở, đối phó với Cổ ma chắc an toàn hơn.
Hai người trong nháy mắt đã bay vào trong lục vụ. Ngụy Vô Nhai sớm đã mở ra thông đạo để cho hai người bình yên vô sự tiến vào.
Hàn Lập không có tâm tư tiếp tục quan tâm đến hai người Lệnh Hồ lão tổ mà chỉ thản nhiên liếc mắt một cái về phía ba người Trình sư huynh.
Nhưng hắn lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy ba người bên kia không kịp đề phòng nên đã bị hắc tử sắc quang mạc do ma quang nọ biến thành bao vây vào trong. Bất quá cả ba đều là lão quái vật Nguyên Anh kỳ thành tinh nên tự nhiên có thủ đoạn đối địch của riêng mình.
Lúc này ba người hòa thành hai con ác quỷ khôi lỗi đột nhiên tụ lại một chỗ, lưng dựa vào nhau hình thành thế trận phòng thủ hình hoa mai, sau đó phóng xuất ra bảo vật phòng ngự của bản thân. Những bảo vật nọ hóa thành từng đoàn linh quang chớp động, trong nháy mắt đã bố trí đến năm, sáu tầng bảo hộ dày đặc.
Hai ác quỷ khôi lỗi thậm chí đồng loạt há mồm phun ra âm khí đậm đặc màu trắng, bao phủ lấy thân hình năm người vào trong.
Cùng lúc đó, trong tai Hàn Lập cũng truyền đến thanh âm của ngân phát lão giả:
"Hàn sư đệ, ma vật kia xem ra rất lợi hại, không bằng chúng ta tụ lại một chỗ thì ổn thỏa hơn."
Hàn Lập nghe vậy thì cười khổ một tiếng.
Xem ra ba người này có thể không có lộ tuyến đồ của Trụy Ma cốc mà xông được đến nơi đây thì thật sự cũng có một chút thủ đoạn. Hắn không cần quá quan tâm đến vị "Trình sư huynh" nữa.
Bất quá cách đó mặc dù thoạt nhìn có vẻ an toàn hơn một chút nhưng lại chịu nhiều hạn chế. Nhất định mọi người phải hành động ăn ý với nhau mới có hiệu quả, trong khi đó hắn lại không am hiếu phối hợp cùng người khác nên tự mình xuất thủ thì tốt hơn.
Trong lòng mới nghĩ như vậy thì ma quang cũng đã áp đến trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Hàn Lập nhíu mày, thanh quang chợt lóe, một tầng linh quang bảo hộ xuất hiện.
Tiếp theo hai tay hắn giương lên, liên tiếp điểm chỉ về phía ma quang.
Hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí dài tầm một trượng đan xen vào nhau rồi bắn nhanh ra, dễ dàng đánh cho hắc tử ma quang thất linh bát lạc.
Hàn Lập thây thế thì ngẩn ra rồi lập tức liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài, hạ cánh tay xuống.
Mặc dù ma quang trên đỉnh đầu đã bị đánh tan, nhưng hắc tử quang mang đã lấp lóe xung quanh, thân hình hắn đã bị bao vây vào trong.
Giờ phút này ma quang của cổ ma tối thiểu cũng đã bao trùm trong phương viên hơn mười dặm, thanh thế thật sự vô cùng kinh người.
Động tác trong tay Hàn Lập mới trì hoãn một chút mà ma quang phía trên đã lóe lên rồi phục hồi như cũ, áp xuống thêm một lần nữa.
Lần này Hàn Lập phất tay áo, phóng xuất ra tiểu thuẫn, sau khi tạo thêm một tầng vòng bảo hộ nữa thì đứng yên, không làm gì nữa.
Lập tức hắn đã bị hắc tử quang mạc bao phủ vào trong.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, tựa hồ không có chuyện gì phát sinh nhưng hắn vẫn nhíu mày.
Hắn không tin Cổ ma phát tán ra ma quang rộng lớn mà chẳng để làm gì. Một lát sau, hắn rút cuộc cũng đã nhận thấy được cái gì đó, Sắc mặt nhất thời âm trầm.
Mặc dù thân thể không có gì khác thường nhưng hai tầng vòng bảo hộ mới phóng xuất ra lại xuất hiện hiện tượng pháp lực bị hao tổn. Mặc dù cực kỳ nhỏ nhưng nếu duy trì liên tục thì có thể tưởng tượng được hậu quả. Không ngờ hắc tử quang mạc này lại có thể trực tiếp hấp thu pháp lực của tu sĩ.
Hàn Lập trong lòng kinh sợ, sau khi ngẫm nghĩ liền nắm chặt hai tay thành quyền, trên tay đã xuất hiện hai đạo điện hồ thô to, tiếp theo điện quang chợt lóe, bắn nhanh ra, sau khi nhập vào hai tầng bảo hộ mới nổ tung.
"Tách tách" âm thanh vang lên, mặt ngoài của hai tầng bảo hộ có vô số đạo điện hồ nhỏ li ti chớp động không ngừng. Ma quang vừa tiếp cận liền sợ hãi, bị đẩy ra xa khoảng vài tấc. Hiện tượng pháp lực đang bị hấp thu một cách quỷ dị lập tức dừng lại.
Hàn Lập lúc này mới thở phào một hơi, thần niệm khẽ động, ra lệnh cho Thiên Tuyệt ma thi cùng đám khôi lỗi tiến lên trước một bước, bao quanh lấy hắn. Hàn khí sau lưng của mười mấy con cự quy trực tiếp bốc lên, hình thành từng cái từng cái băng trùy nhọn hoắt lấp lánh.
Toàn bộ những hành động trên nhìn như không ít nhưng kỳ thật chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Lúc này sắc mặt Hàn Lập mới không chút thay đổi, lam quang trong mắt chớp động, thi triển thần thông Thanh Minh Linh Nhãn.
Nhưng sau khi liếc nhìn phía trước một chút thì hắn liền giật nảy mình.