“Lời này của ngươi cũng có đạo lý, Âm La Tông hẳn nhiên theo ma đạo, cừu gia kết hạ cố nhiên đếm đỏ mắt không hết. Nếu không, vị Âm La Tông tông chủ cũng sẽ không xuất hiện tại đây.”Đồng tử cười nói ra vẻ đồng ý.
Hàn Lập ảm đạm cười, một tay lật chuyển. trong lòng xuất hiện thêm một viên cầu đen thui.
Nhìn vật ấy, hắn trầm ngâm không nói gì.
Nhưng sau một lúc, hắn vỗ một tay vào túi trữ vật, một cái mộc hạp màu vàng bị lấy ra.
Thổi nhẹ một cái, nắp hộp liền tự hành mở ra.
Bên trong lộ ra một khoả khác có chút tương tự, chỉ có điều lại là một hoả viên cầu, mặt trên được dán vô số phù triện. Đúng là bảo vật là Hàn Lập đoạt được trong tay tên ma cưu tăng nhân tại Huyền Ngọc Động của Tiểu Cực Cung.
Hàn Lập đem viên cầu màu đen đặt vào trong hộp gỗ, cẩn thận đánh giá một phen. Chỉ thấy hắc viên cầu kia thoạt nhìn bộ dáng ảm đạm không chút thu hút nhưng khi nhìn kỹ thì thấy mặt ngoài viên cầu có các ký hiệu huyền ảo ẩn hiện. Đồng thời khi dùng thần niệm đảo qua liền phát hiện trong lòng nó có một đoàn hắc vụ quay cuồng không ngừng, dường như ẩn chứa một lượng ma khí tinh thuần cực kỳ đáng sợ.
Hàn Lập nhìn một lúc lâu, ánh mắt mới từ trên hắc viên cầu rời đi chuyển sang viên cầu màu xích hồng bên cạnh, bên trong đồng dạng cũng ẩn chứa hoả linh lực kinh người.
Hắn sờ sờ cằm, trên mặt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
“Thật không nghĩ tới người ở Nhân giới này cũng có người luyện chế ra Lôi Chấn Tử. Cũng không biết rằng bí pháp là do các thượng cổ tu sĩ của các ngươi nghĩ ra hay do Linh giới lén đưa đến. Nếu mà trường hợp trước đúng thì cũng không sao. Nhưng nếu là trường hợp sau thì người này tâm địa thật bất lương a.”Trong tay Hàn Lập lại truyền đến tiếng thở dài của đồng tử.
“Lôi Chấn Tử! Vật này là của Linh giới? Nhưng dựa vào thông tin có được sau khi sưu hồn thì vật này tựa hồ có tên gọi là Diệt Tiên Châu. Uy lực của nó rất lớn, chính là tu sĩ Hoá Thần kỳ mà bị đánh trúng cũng vô pháp toàn thân lành lặn.”Hàn Lập nói có cút kinh ngạc.
“Ngoại hình thì có chút khác biệt nhưng bản chất đúng là Lôi Chấn Tử. Chẳng qua hai khoả trong tay ngươi quá mức thô thiển, trong Lôi Chấn Tử thì cũng là loại thứ phẩm. Diệt Tiên Châu? Ở Nhân giới thì xưng hô vậy cũng được rồi.”Đồng tử không chút do dự khẳng định nói.
“Đây là pháp khí của Linh giới tu sĩ sao?”Hàn Lập nhướng mày hỏi.
“Tu sĩ đương nhiên có thể sử dụng vật ấy, chỉ có điều thứ này ban đầu không phải luyện chế ra cho phàm nhân sử dụng, nhưng sau lại được tu sĩ truyền lưu. Mà tại Linh giới cũng không có nhiều lắm, chỉ cần ít pháp lực là phàm nhân có thể sử dụng một lượng lớn uy lực của bảo vật. Nhưng bởi vì quy trình luyện chế không đổi, uy lực của chúng lại lớn nên rất ít tu sĩ luyện chế. Mà phương pháp luyện chế cũng rất ít người biết. Tối thiểu là lão phu cũng không biết. Đồng tử liền giải thích.
“Phàm nhân cũng có khả năng sử dụng? Tu sĩ Linh giới vì sao phải luyện chế loại đồ vật này?”Hàn Lập nghe ra có chút kỳ quái, không khỏi tò mò hỏi.
“Hiện nay mà nói cũng không ích gì, đợi ngươi phi thăng lên Linh giới thì tất nhiên sẽ rõ.”Đồng tử nói ra một câu có chút hàm hồ.
Hàn Lập tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng nếu việc này liên quan tới Linh giới thì tự nhiên cùng hắn cũng không có nhiều quan hệ, lúc này không nói gì nữa mà đóng nắp hộp gỗ lại, cất hai viên cầu đi.
Trong tay có thêm hai kiện bảo vật uy lực lớn tất nhiên là chuyện tốt. Nói không chừng sau này còn có cơ hội sử dụng.
Lúc này các quỷ đầu do ngũ ma hoá thành đã đem tam thi đánh lăn lộn trên mặt đất, cho dù tam thi có tu vi Nguyên Anh trung kỳ nhưng dưới tình huống di động chậm chạp thì cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể bị ngụ ma thôn phệ thân thể, từng chút từng chút cắn nuốt thi khí bên trong thân thể bọn chúng.
Thấy điều nà, Hàn Lập tất nhiên biết số phận tam thi đã được định đoạt, lúc này tâm niệm quay lại, cẩn thận cân nhắc kế hoạch lẻn vào Âm La Tông. Lấy thần thông của hắn mà nói, lại biết trước các loại cấm chế của Âm La Tông thì việc lẻn vào dễ như trở bàn tay vậy.
Nửa năm sau, toàn bộ tu chân giới Đại Tấn oanh động một trận! Là chỉ ngắn ngủi nửa năm mà Âm La Tông tông chủ cùng bảy tám trưởng lão cấp Nguyên Anh lần lượt mất tích, mà trong bí địa của tông môn, các Nguyên Thần Đăng cũng đã hoàn toàn tắt lịm. Điều này cho thấy những người này đều đã chết.
Càng kỳ dị là ngoài các tu sĩ của Âm La Tông bị giết bên ngoài, nhưng càng nhiều hơn là tại Âm La Tông nội môn, rất nhiều người mất tích. Phảng phất như có địch nhân tiềm nhập vào trong tông môn, hơn nữa đối với các nhân vật cấp trưởng lão nhất nhất bị hạ độc thủ.
Tuy rằng các vị cao tầng vào thời điểm vị trưởng lão đầu tiên ngộ nạn đã truy xét kỹ càng trong ngoài tông môn, cũng đem các loại cấm chế thi triển ra nhưng một chút hiệu quả cũng không có, vẫn tiếp tục một gã trưởng lão khác gặp chuyện không may. Làm cho người trong cao tầng Âm La Tông đều cảm thấy bất an thậm chí lúc sau không thể không thu xếp vài tên ở chung một phòng, một tấc cũng không dám lơ là, sự tình lúc này mới ổn định được chút ít. Nhưng đến lượt các vị trưởng lão đang ở bên ngoài ngộ nạn. Điều này làm cho các tu sĩ của Âm La Tông cấp độ Nguyên Anh đều không khỏi cảm thấy vừa sợ vừa tức nhưng đành thúc thủ vô sách.
Ngắn ngủi chỉ trong nửa năm, trưởng lão cấp độ Nguyên Anh của Âm La Tông đã tổn thất hơn phân nửa, cơ hồ mỗi tháng đều có một vị Nguyên Anh tu sĩ ngã xuống, hơn nữa Âm La Tông tông chủ cũng đồng dạng mất tích làm cho thực lực của Âm La Tông đã suy yếu hơn phân nửa. Việc này chỉ ngừng khi triệu hổi tất cả các vị trưởng lão quay lại tông môn liên thủ ứng phó nhưng cũng làm cho cao tầng Âm La Tông cảm thấy cực kỳ bất an, chỉ biết thở dài một hơi.
Bởi vì sự kiện này quá mức ầm ĩ nên cho dù Âm La Tông liều mạng ém nhẹm xuống nhưng vẫn không tránh khỏi thông tin bị lộ ra ngoài.
Kể từ đó, nguyên bản các tông môn bằng mặt nhưng không bằng lòng bắt đầu kiềm chế không được, phái đại lượng tu sĩ xông vào địa bàn của Âm La Tông, bắt đầu quá trình xâm lược.
Còn các vị trưởng lão của Âm La Tông thì liều mạng tập trung lực lượng phản kích nhưng những người còn tỉnh táo thì đều nhận ra Âm La Tông đã không thể duy trì được nữa rồi. Dù sao tại thời kỳ hoàng kim, Âm La Tông đã đắc tội với rất nhiều tông môn khác nên với xu thế hiện tại, người bỏ đá xuống giếng tất nhiên không ít.
Các thế lực phụ cận với Âm La Tông thì vô luận là Chính-Ma tông môn đều tăng cường hoạt động.
Tại một phiến núi hoang vu, có hơn mười tu sĩ đang tập trung lại, phân chia thành hai phái rõ ràng, đứng ở giữa có hai gã thiếu niên một người chỉ huy một thanh phi kiếm màu xanh còn người kia thì sử dụng thanh phi dao màu đỏ lửa tranh đấu. Thế công của hai người va chạm vào nhau toé lửa, đồng thời phát ra tiếng gầm rú. Mà các tu sĩ đang quan chiến thì trên mặt đều mang vẻ hưng phấn, khe khẽ trao đổi với nhau không ngừng.
Tất cả những người này đều là những nam nữ tu sĩ trẻ tuổi, đều có tu vi Luyện Khí kỳ, ngay cả một người Trúc Cơ kỳ cũng không có. Nhưng theo trang phục của họ thì có lẽ là đệ tử cấp thấp của một thế gia hoặc tông môn nho nhỏ phụ cận. Nhưng chẳng biết tại sao lại tụ tập đến đây tranh đấu.
Thanh sắc phi kiếm cùng hoả hồng phi đao tranh đấu với nhau một lúc, sau đó thanh quang tựa hồ chiếm thế thượng phong, dần dần áp chế hoả quang lui lại.
“Chậc chậc, thanh linh kiếm này uy lực thật không nhỉ, xem ra lần này Lâm sư huynh lại thắng rồi.”Một cô gái xinh đẹp thấy vậy thản nhiên cười, hướng một thiếu niên bên cạnh nói.
“Hừ, cái này thì tính là gì, nếu không phải hắn xuất thân từ Lâm gia thì làm sao tu vi mới ở Luyện Khí kỳ mà đã sở hữu một thanh trung giai linh khí. Nhờ thế khi giao thủ chiếm tiện nghi không nhỏ. Nếu ta mà có một kiện trung giai linh khí như thế thì tuyệt đối sẽ không bại dưới tay hắn.”Nghe được lời này, thiếu niên trong lòng cảm thấy không thoải mái, lầm bầm vài tiếng. Chỉ là thanh âm của thiều niên cực kỳ nhỏ, tựa hồ sợ người khác nghe được.
Cô gái nghe những lời này thì khanh khách cười, tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã phát ra vài phần mị ý. Nhưng chưa chờ cô gái nói gì thì thiếu niên ánh mặt vô ý đảo qua không trung, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
“Làm sao vậy?”Thanh âm của cô gái có chút kinh nghi, cũng quay lại nhìn phía xa.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô cũng đồng dạng phát ra biểu tình chấn động.
Chỉ thấy chách đó không xa lại có thêm một bóng người hư không xuất hiện.
Nhân ảnh này thật sự kỳ quái, tuy rõ ràng là một gã nam tử nhưng sau lưng lại có một đôi cánh lớn, trên mặt của đôi cánh còn có hồ quang xanh trắng chớp động không ngừng, nhưng lại không hề phát ra âm thanh gì.
Các đê giai tu sĩ đang đứng bên dưới thế mà không một ai phát hiện sự tồn tại của người này.
Nếu không phải thiếu niên kia vô ý nhìn qua hướng này chỉ sợ vẫn không ai biết gì.
Mà nam tử này đang để hai tay sau lưng, đứng cách cô gái không xa, chỉ ngẩng đầu nhìn lại, tựa hồ đang xem xét đồ vật gì đó. Nhưng bốn phía đều bị bạch vân bao phủ, ngoài ra thì trống rỗng, căn bản không có vật gì khác tồn tại.
“Đây là cái gì, chẳng lẽ là cao giai yêu thú?”cô gái này xuất thân từ một tu tiên tiểu thế gia, cũng đã từng xem qua một ít điển tịch, tất nhiên biết sự biến hoá của yêu thú, sắc mặt trắng bệch thất thanh nói.
“Không có khả năng, Hoắc Châu chúng ta mặc dù hẻo lánh nhưng cũng không thể có cao giai yêu thú hiện thân. Hơn phân nửa là một vị tiền bối nào đó!”Thiếu niên kia trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng rất nhanh đã đưa ra đáp án chính xác, thật sự là không tệ.
Nói cũng kì quái, khoảng cách song phuong rõ ràng khá xa thế nhưng tên nam tử lưng đeo cánh kia tựa hồ nghe thấy họ trò chuyện, đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ.
Đúng lúc này ánh mắt hai người giao nhau.
Kết quả là đôi thanh thiếu niên vừa thấy được khuôn mặt của đối phương thì thần sắc hoảng sợ.
Đây cũng không phải vì khuôn mặt đối phương khiến người ta sợ hãi! Nói thật thì người này ngoại trừ đôi mắt trong suốt cực kỳ, thế nào cũng chỉ là một gã thanh niên tướng mạo bình thường mà thôi. Nhưng làm cho hai người sợ hãi chính là trên mặt thanh niên này lại nhiều ra một con mắt đen thui nữa. Con mắt này thần sắc đờ đẫn, không chút biểu tình làm cho người ta vừa nhìn thấy đã phát lạnh.