Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình dạng của Thi Tiêu vẫn giống như trước đây không thay đổi gì, toàn thân phủ đầy lông xanh, cụt mất hết một cánh tay, cả người đều bị Ngân Liên quấn kín không hở chút nào.

Hàn Lập cẩn thận xem xét gian thạch thất một chút, thấy gian thạch thất này so với trước vẫn như vậy, không có chút gì khác lạ cả. Sau đó mới cầm hộp ngọc phóng xuống mặt đất, vỗ vào túi linh thú bên hông rồi một đạo ô quang bắn nhanh ra.

Thân ảnh của Đề Hồn Thú cao khoảng một thước xuất hiện, con thú này vừa mới bay ra thì thấy ngay Thi Tiêu thì kêu lên chí ché vui mừng. Không cần chờ Hàn Lập phân phó hắc mang của nó chớp động thân hình bổng to lớn lên.

Cũng may con thú này cũng biết nơi đây nhỏ hẹp nên khi đại trướng khoảng một trượng liền dừng lại. Rồi đưa hai mắt nhìn chằm chằm vào Thi Tiêu không chớp mắt, ra vẻ rất là nóng lòng muốn thử.

Hàn Lập thấy vậy liền nhướng mày, thần niệm vang lên liền làm cho Đề Hồn Thú bình tỉnh lại, ngồi chồm hổm đưa lưng về phía Hàn Lập trông dáng vẻ rất là hoạt kê.

"Ồ "

Hàn Lập sau khi nhìn rõ cái lưng của Đề Hồn Thú thì trên mặt xuất hiện lên vẻ rất là kinh ngạc.

Đề Hồn Thú ngồi quay lưng lại khi đó Hàn Lập thấy ngay sau lưng nó có một cái đồ án quỷ dị màu huyết sắc, cái này hiện giờ trông rất rõ ràng hơn trước nhiều. Quỷ ảnh bắt đầu vận chuyển, làm cho người ta có cảm giác như là nó đang sống lại vậy.

Điều này làm cho Hàn Lập không khỏi suy nghĩ ở trong lòng.

Xem ra Đề Hồn Thú sau hai lần thôn phệ thìdường như đã có những thay đổi rất lớn.

Điều này đã vượt qua sự mong đợi của Hàn Lập nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để nghiên cứu Đề Hồn Thú. Hắn phóng con thú này chủ yếu là để ngăn ngừa việc ngoài ý muốn xảy ra mà thôi.

Sau đó bàn tay của Hàn Lập đưa tới Túi trữ vật vỗ nhẹ một cái, hoàng quang chợt loé lên rồi một cái cổ sắc ngọc ký xuất hiện ở bàn tay.

Hàn Lập thấy vật ấy mi mắt chớp một cái.

Vật ấy có được là từ việc hắn kiểm tra từ thần thức của hắc bào thanh niên, rồi tìm được từ trong đầu của hắn.

Bên trong ghi lại hơn mười loại phương pháp luyện thi. Mà đại bộ phận các phương pháp này có được đều là do hắn tự mình minh tranh ám đoạt mà có. Rồi được hắn phục chế trở lại.

Vị trưởng lão này của Âm La Tông dường như có nghiên cứu thâm sâu về việc luyện thi. Cho nên ở trên mười loại phương pháp luyện thi này cũng ghi rõ những chú giải và suy nghĩ của chính mình.

Trong đó cũng có nhiều cách lý giải, cải tiến rất hay có thể làm cho uy lực của việc luyện thi tăng lên thêm ba phần.

Chỉ tiếc một điều là người này chỉ khư khư giữ những hiểu biết này của mình mà không cùng với đồng môn trao đổi. Mà hắn chỉ nghĩ rằng chỉ cần luyện chế ra mấy cổ thi ma này là có thể đứng đầu về phương diện luyện thi rồi. Nhưng mà hắn còn chưa tìm ra được một thân thể tốt nhất, cho nên tới ngày hôm nay ước muốn đó vẫn chưa thực hiện được.

Ngoài ra trong đó lại còn ghi lại một loại gọi là “Thiên Tuyệt Ma Thi” đối với luyện thi này, hắc bào thanh niên nghĩ rằng có thể luyên chế ra vài loại đỉnh cao luyện thi. Yêu cầu chính của phương pháp này là phải tìm cho được một thân thể có được các loại thần thông lợi hại. Sau đó đem thần thức xoá đi rồi lại dùng các loại bí thuật luyện chế. Để sau đó có khả năng tạo thành Thiên Tuyệt Ma Thi. Loại Ma thi này chắc chắn là rất là lợi hại bởi lẽ nó có thể thi triển tất cả các loại thần thông của nó cùng với nguyên bổn tu vi trước đây.

Theo như lời của thuật luyện thi ghi lại thì Thi Tiêu này chính là một trong những loại tốt nhất có thể sử dụng. Nó chẳng những cần tới các loại thiên địa linh thi luyện chế thành. Ngoài ra còn phải hung ác thập phần thì mới có thể nắm chắc ba phần luyện chế thành công.

Cho nên Hàn Lập sau khi đọc qua phần luyện chế thi thuật xong thì lập tức nghĩ ngay đến cỗ thi tiêu này.

Với cơ hội tuyệt hảo như vậy làm sao hắn có thể bỏ qua được chứ.

Nhưng mà trước khi luyện chế ra ma thi này thì hắn cần phải luyện chế cho ra được nguyên anh thứ hai. Trước đó cần phải đem thần thức của Thi Tiêu này xoá bỏ đi hoàn toàn mới được.

Cho nên, hắn mới cố ý dùng cái hộp ngọc bảo tồn nguyên thần của Thi Tiêu đem đến nơi này để có thể dễ dàng thi triển pháp thuật.

Hiện tại Hàn Lập nhìn cây đinh màu bạc to lớn trước mắt rồi vươn một tay ra. Toàn bộ cây đinh run lên, cùng với chú ngữ từ trong miệng của hắn đọc ra nhanh như xé gió, làm cho nó bắt đầu phát ra hào quang màu bạc.

Hai tay chà xát lại rồi một tiếng động như sấm vang lên. Rồi mấy đạo kim hồ trải rộng ra trên bàn tay, kim quang chói mắt, khí thế thật là kinh người.

Vẻ mặt Hàn Lập không chút thay đổi, hai tay tiếp tục đưa ra.

Rồi có hơn mười đạo kim hồ từ trong lòng bàn tay hắn bắn nhanh ra. Rồi từng đạo một bắn tới cái đinh to lớn phía trên.

Hào quang màu vàng và bạc đan xen lẫn vào nhau, làm cho cây đinh không ngừng run lên.

Xem tới đây, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, trong miệng thoát một chữ “ Đi!”, rồi một đạo pháp quyết khẩn cấp đánh ra.

Cả cây đinh to lớn hoá thành từng đạo ngân quang bắn ra, bao lấy cái Thi Tiêu nắm dưới bãi đá rồi bay xung quanh nó, rồi kế tiếp nhắm tới tới tứ chi cùng với những chỗ quan trọng khác bắn tới. Sau đó thì dừng lại không nhúc nhích.

Làm xong hết những việc này, Hàn Lập hít sâu một hơi, ánh mắt hướng tới cái hộp ngọc được dán kim phù trước mặt liếc một cái, miệng há ra, một đạo sáng mờ màu xanh từ trong đó phun ra.

Ánh sáng mờ này bao phủ toàn bộ hộp ngọc, làm cho kim phù của hộp ngọc này run lên vài lần, sau đó nó có biểu hiện muốn bung ra.

“ Vù” một tiếng, cái nắp hộp dường như bị ai đó mạnh mẽ đánh vào làm cho nó bay ra xa vài trượng.

Đồng tử của Hàn Lập chợt co lại, nhìn chằm chằm cái hộp ngọc, hai môi mím chặt.

Một cổ lục vụ nồng đậm từ trong hộp ngọc xuất ra cùng với vài tiếng cười vừa vui mừng vừa sợ hãi vang lên.

"Ha ha! Cuối cùng ta cũng được tự do. Là người nào ngu xuẩn phóng ta đi ra. Nếu đã phóng xuất ta đi ra rồi vậy thì trước hết ta sẽ mượn huyết nhục của người trở thành của ta đi. Ồ Nguyên Anh Kỳ tu sĩ?"

Từ trong sương mù xanh biếc từ từ ngưng tụ lại thành một vị nữ tử, khuôn mặt so với Ngân Nguyệt có vài phần giống nhau, chỉ có ánh mắt màu xanh lục là hơi hung ác hơn một chút. Hơn nữa sau khi thấy rõ Hàn Lập thì nó liền trợn mắt ra vẻ hù doạ một cái.

Hàn Lập thấy khuôn mặt như vậy thật cũng có chút kinh ngạc nhưng sau đó thần sắc liền trở lại bình thường.

Hình dạng Ngân Nguyệt hoá thành, lúc đầu chính là do Thi Tiêu biến hoá ra. Vậy cái hộp ngọc này quả nhiên là đang phong ấn nguyên thần của Thi Tiêu bên trong.

Khuôn mặt quỷ dị màu xanh biếc sau khi ngẩn ngơ một chút, rồi cười lạnh một cái. Đột nhiên há miệng phóng ra một luồng âm phong cực mạnh cuồng trướng bay tới Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên làm sao để cho nó có thể đắc thủ được chứ.

Cho dù Thi Tiêu còn sống cùng với thần thông cao thâm. Nhưng do bị nhốt nhiều năm như vậy thì nguyên thần đã bị giảm sút, nên không làm cho Hàn Lập lo sợ chút nào cả.

Hắn tại chỗ khẻ nhúc nhích một cái, rồi từ phía sau hàn quang loé lên. Đề Hồn Thú đang đứng bên cạnh dường như đã nhận được lệnh, đột nhiên cái mũi to hít mạnh một cái rồi một đoàn ánh sáng màu đỏ vàng phóng ra.

Ánh sáng mờ điqua rồi quấn lấy hơn phân nữa bộ mặt quỷ rồi ra sức lôi nó về.

"Đây là cái quái quỷ gì vậy?" Cái mặt quỷ kia cũng vô cùng cơ trí phát giác ra có việc gì đó không ổn, liền liều mạng chống cự lại, giằng co muốn trốn thoát ra.

Nhưng thật là đáng tiếc dường như thần thông của Đề Hồn Thú này chuyên môn khắc chế nguyên thần của yêu hồn. Chẳng những nó không thoát ra được mà ngược lại còn bị ánh sáng mờ đó bao phủ nhiều thêm.

Lúc này hồn vía của cái mặt quỷ này đã bay lên mây, nhưng nó cũng thật sự là có đủ quyết tâm.

Lúc này lục vụ của mặt quỷ run lên kịch liệt, nó liền tự cắt đứt phần bị ánh sáng mờ cuốn lấy, rồi thừa dịp đoàn ánh sáng màu vàng đỏ thu về. Nó liền chạy ra khỏi quỷ vụ rồi liền quay lên một trận điên cuồng rồi một lần nữa. Sau đó ngưng tụ lại thành một cái mặt quỷ khác nhỏ hơn. Lúc này nó liền quay đầu hướng tới cái Thi Tiêu đang nằm giữa bãi đá phóng vọt tới.

Biết được Hàn Lập không phải dễ đụng tới. Vì vậy nó liền trở về thể xác của mình để làm sống nó lại. Rồi sẽ trở lại xé xác Hàn Lập sau.

Hàn Lập thấy cái mặt quỷ quay đầu đi, khóe miệng có chút nhếnh lên, lộ ra vẻ xem thường.

Hắn không chút lo sợ mà hướng tới chổ cái đinh được bao xung quanh hơn mười cái kim hồ điểm một chỉ. Ngay lúc cái mặt quỷ định nhập vào xác của Thi Tiêu thì nó liền đánh tới nhanh như chớp.

Vang lên một tiếng “bụp”. Thân thể của Thi Tiêu vừa động một cái thì từ tứ chi, bụng và những nơi yếu hại khác đều bị cây đinh to lớn đánh tới. Do thân thể của Thi Tiêu cứng rắn như sắt cho nên những cái đinh bạc này không thể làm cho nó bị tổn thương chút nào cả.

Nhưng đám kim hồ phía trên lại không chút buông tha, nó liền biến thành một cái lưới lớn màu vàng rồi chỉ trong chớp mắt đem Thi Tiêu bao vào bên trong.

Lúc này liền xuất hiện ra một cổ xú khí hôi thối từ trên người Thi Tiêu xông ra còn cái nguyên thần của phụ thân Thi Tiêu vừa bị đánh ra khỏi cơ thể. Bây giờ từ trong màu xanh biếc của quỷ vụ so với phụ thân của nó thì to lớn hơn một chút, hơn nữa bên trong đó lại mơ hồ ẩn tàng một cái mặt quỷ lớn và một cái mặt quỷ nhỏ.

Hai cái mặt này liều mạng tìm cách tiến vào thân thể của Thi Tiêu nhưng mỗi lần tiến lại gần liền bị đinh bạc từ phía trên phóng kim hồ tới chặn lại. Vì vậy bọn chúng không cách nào tiến vào được.

“ Không ngờ trong thân thể của Thi Tiêu này lại có một cái phân thân. Việc này thật sự làm cho ta thêm bận rộn đây.”

Hàn Lập thấy tình hình như vậy trong lòng mừng rỡ, sau khi gạt bỏ hết suy nghĩ, rồi tập trung thần niệm ra lệnh cho Đề Hồn Thú. Lúc này từ trong lỗ mũi to lớn của nó lại hừ lên một tiếng thật to rồi một cổ ánh sáng màu vàng mờ so với trước lớn hơn phun thẳng tới hai cái mặt quỷ rồi bao lấy chúng.

Bây giờ hai cái mặt quỷ không như lần trước gặp được may mắn chạy thoát. Quang hoa toả ra hai cái mặt quỷ kêu lên một tiếng thê lương, thảm thiết từ bên trong ánh sáng màu vàng mờ tìm cách chạy ra nhưng không được, rồi bị Đề Hồn Thú hút vào bên trong miệng.

Cái miệng rộng của Đề Hồn Thú há chỉ trong vài cái đã nuốt hết vào trong bụng sạch sẽ. Sau đó lấy tay vỗ lấy bụng ra vẻ rất là khoan khoái và hài lòng.

Hàn Lập thấy vậy trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười. Cũng không vội vã đem cái đinh màu bạc ấy thu hồi lại, mà từ từ hướng tới cái thân thể của Thi Tiêu đi tới.

Đến bãi đá rồi Hàn Lập mới nhìn tới sợi dây màu bạc đang quấn quanh Thi Tiêu suy nghĩ một chút. Rồi liền đưa ra một ngón tay, từ đó phóng ra một đạo kiếm khí màu vàng chém xuống.

“ Bụp” lên một tiếng giòn tan, rồi sợi dây bạc vẫn như cũ.

Thần sắc của Hàn Lập vẫn không thay đổi, dường như đã dự đoán trước được việc này. Miệng há ra một thanh tiểu kiếm màu vàng từ trong đó phun ra.

Sau khi làm phép hoá thanh tiếu kiếm này thành một đạo ánh sáng chói mắt. Nhắm tới sợi dây bạc đánh tới một cái.

Cũng giống như lần trước một tiếng “bụp” khô khốc vang lên giòn tan, từ trên sợi dây bạc xuất hiện một cái lỗ to bằng hạt gạo.

Sắc mặt của Hàn Lập hơi thay đổi, có chút không tin.

Mặc dù biết rằng sợi dây bạc này có thể trói buộc được Thi Tiêu thì chắc chắn không phải là một loại pháp khí bình thường. Ngay cả khi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã trộn thêm Canh Tinh cũng chỉ có thể tạo thành chút ít thương tổn. Việc này làm cho hắn không khỏi kinh ngạc.

Mặc dù trong lòng Hàn Lập cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng pháp quyết trong tay vận lên không ngừng truyền tới thanh phi kiếm, nhắm ngay đúng vị trí bị chém hồi nãy rồi không ngừng chém tới nữa.

Sau một thời gian thì ngân liên này cũng đã bị Hàn Lập chặt đứt ra. Hàn lập ngạc nhiên nhìn tới ngân liên ngoắc một cái, nó giống như một con rắn cực kỳ linh hoạt rồi hoá thành một đạo ngân quang rơi vào tay hắn.

Hắn lấy tay nhẹ nhành vuốt cái ngân liên này, lúc mới đầu thì thấy nó trơn bóng nhẵn nhụi. Nhưng xem kỹ thì thấy nó có khắc các loại phù văn rất nhiều và nhỏ. Nhìn bình thường thì không thể nào phát hiện ra được.

Hai mắt Hàn Lập khẽ chớp một cái rồi liền hiện ra một tia khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK