Hư Thiên đỉnh hình cầu, cao khoảng ba bốn thước, rộng hai đến ba thước, cũng không tính là lớn.
Trên đỉnh có một cái nắp đậy hình tròn, bốn phía có điêu khắc cây cối, các loài cá và thú vật khác nhau. Thoạt nhìn đơn giản vô cùng nhưng lại trông rất sống động. Thậm chí khiến cho trong đầu Hàn Lập cảm nhận được khí tức man hoang viễn cổ.
Đỉnh này vừa mới xuất hiện khỏi động khẩu liền bắt đầu phát ra những tiếng vang rất nhỏ, âm thanh càng lúc càng lớn. Đồng thời lam sắc băng diễm vây quanh bảo đỉnh này cũng “u u” mấy tiếng, cao lớn hơn mấy lần.
Hàn Lập và Huyền Cốt vốn đang đứng ở phụ cận động khẩu cơ hồ sắc mặt đồng thời đại biến, vội vàng bay ra ngoài.
Chỉ thấy chu vi mười trượng quanh tế đàn đều được ánh sáng màu lam kia chiếu sáng hoàn toàn bị đóng băng lại.
Trừ quang diễm đang chớp động trên động khẩu kia ra chỉ còn con Huyết Ngọc Tri Thù và yêu thi Tri Thù ở gần động khẩu kia là đang hoạt động tự nhiên trong huyết quang thôi, tất cả những thứ khác đều hoàn toàn bị đóng băng lại. Hàn Lập và Huyền Cốt nếu đi chậm một chút cũng nhất định sẽ bị đóng băng.
Tế đàn lúc này dường như đang bị một màn thủy tinh màu xanh bao phủ vào bên trong.
“Vậy… làm thế nào mà lấy bảo vật?” Hàn Lập nhìn thấy cảnh tượng đóng băng kinh người này không khỏi biến sắc, hướng đến Huyền Cốt hỏi.
Loại cảnh tượng này tựa hồ ngay cả linh lực cũng muốn bị đóng băng, Hàn Lập tự nhiên không biết như thế nào mới có thể xuống tay thủ bảo.
“Không sao, ta tự có biện pháp thu đỉnh ra bên ngoài Kiềm Lam Băng Diễm này. Huyền hồn quỷ hỏa ta tu luyện cũng là vật chính âm chí hàn, mặc dù không có nào so với băng diễm này nhưng để cách ly một đồ vật vẫn có thể làm được. Trong lúc đó, ngươi nhân cơ hội này đem bảo đỉnh này ra khỏi động, sau đó thu lấy” HUyền cốt nhìn ngọn lửa màu lam kia, mắt không chớp nói, bộ dáng trịnh trọng cực kỳ.
Mặc dù nói lạnh lùng như thế nhưng Hàn Lập lại từ trong đó nghe ra một tia hưng phấn.
Thần sắc Hàn Lập không khỏi biến chuyển.
Đối phương lại chủ động đi đối phó với lam sắc băng diễm nguy hiểm cực kỳ kia, để cho hắn thu lấy bảo đỉnh. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Khuôn mặt không khỏi mang theo sự cổ quái nhìn đối phương một cái.
Nếu nói lão ma này có lòng tốt như thế, Hàn Lập tuyệt đối không tin.
Nhưng đối phương lại nói như thế, tựa hồ không có vấn đề nào cả.
Chẳng lẽ thu lấy Hư Thiên đỉnh này lại càng nguy hiểm hơn? Trong lòng Hàn Lập xuất hiện một tia nghi hoặc.
Đương nhiên, nếu Huyền Cốt đề nghị để đối phó với băng diễm kia mà cho hắn đi thu bảo, Hàn Lập lại càng không thể không đáp ứng được.
Bởi vậy Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng quyết định đáp ứng.
Bây giờ không phải là lúc rút tay về, tất cả chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi. Nếu chân thật thu lấy bảo đỉnh này có điều gì không đúng, hắn tự nhiên không muốn bảo vật này, trước tiên phải đảm bảo sự an toàn cho chính mình.
Trong lòng quyết định như vậy xong, Hàn Lập hướng đến Huyền Cốt lơ đãng gật nhẹ đầu.
Huyền Cốt thấy như vậy liền mỉm cười với hắn. Sau đó mắt hiện lên sự cổ quái và ngưng trọng nhìn lam diễm mấy lần, thân hình bắt đầu xoay tròn trên không trung.
Quỷ khí quanh thân chuyển động theo, hình thành nên một cơn gió lốc màu xanh đường kính hơn trượng, âm khí dày đặc, ẩn ẩn bên trong đó có tiếng quỷ khóc thê lương truyền ra ngoài.
Tiếp theo, gió lốc trực tiếp hướng đến màu lam tinh thể kia áp xuống.
“Oành đùng” một tiếng, gió lốc đang di động kia dường như bị đốt lên, liền biến thành một ngọn lửa, tạo nên một hỏa trụ cuộn cuộn cao vài chục trượng.
Hỏa trụ này không phải hồng cũng không phải trắng, màu sắc chuyển đổi qua lại giữa trắng và xanh, không có một tia ấm áp nào, ngược lại làm cho người ta cảm giác được lạnh lẽo vô cùng.
Hàn Lập mở to đôi mắt, nhìn kỹ hỏa trụ quỷ dị kia áp vào trong lam sắc băng phong.
Trong nhát mắt, ba loại quang mang đan xen với nhau, truyền ra tiếng kim loại va chạm nhau rất khó nghe. Khiến cho hai hàng lông mày Hàn Lập không khỏi nhíu lại.
Bất quá, đôi mày Hàn Lập vừa nhíu lại lập tức giản ra liền.
Bởi vì hỏa trụ màu xanh đen kia thật sự tách ra được một cái thông đạo, nhắm đến lam diễm ở trung tâm tế đàn mà phóng tới.
Thấy như vậy Hàn Lập cũng bắt đầu khẩn trương lên. Tâm thần nhanh chóng cùng với con Huyết Ngọc Tri Thù kia liên hệ với nhau.
Chỉ cần đối phương có thể đem Hư Thiên đỉnh và Kiềm lam băng diễm tách ra hắn sẽ lệnh cho Huyết Ngọc Tri Thù phát lực.
Rốt cuộc hỏa trụ dưới sự thúc dục của Huyền Cốt cũng đi đến được động khẩu.
Đối mặt với lam sắc băng diễm đang lưu chuyển kia, nó chỉ dừng lại trong chốc lát liền bạo liệt ra, tróng nháy mắt hỏa trụ biến thành một bông sen lớn mày xanh, đem cả băng diễm cùng Hư Thiên đỉnh ở bên trong mà bao phủ lấy.
Nhìn như vậy trong lòng Hàn Lập chợt cả kinh.
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là Huyền Cốt chẳng lẽ đã đổi ý, muốn độc chiếm Hư Thiên đỉnh? Nghĩ đến đây, hắn lập tức cầm đồng hoàn ngũ sắc kia vào tay, trở nên dị thường cảnh giác.
Nhưng một màn phát sinh tiếp theo khiến cho trong lòng Hàn Lập an tâm hơn trở lại.
Bởi gì sau đó, hoa sen thật lớn kia đem lam sắc băng diễm tách ra ngoài, mà Hư Thiên đỉnh kia lại giống như là hư ảo, đứng tại chổ không hề nhúc nhích.
Trống ngực Hàn Lập đập nhanh hơn, trên mặt vì hưng phấn quá mà nhuốm màu hồng.
Hắn một bên thầm than công pháp của Huyền Cốt thần diệu, một bên tâm niệm vừa chuyển phân phó Huyết Ngọc Tri Thù liều mạng dùng sức.
Thù ti lúc đầu đang căng thẳng kia lập tức phát ra âm thanh. Sau một trận rung động kịch liệt thì kỳ tích liền xuất hiện.
Bảo đỉnh thoạt nhìn như nặng ngàn cân kia lại dưới sự lôi kéo liều mạng của Huyết Ngọc Tri Thù liền bắn về phía Hàn Lập, chợt như trở nên nhẹ bỗng.
Hàn Lập đầu tiên là vui vẻ, sau đó trong lòng rùng mình.
Hắn không dám dễ dàng mạo hiễm, vội vàng giương hay tay lên, một kiếm quang màu xanh từ trong lòng bàn tay bắn ra, nhưng tại nữa đường liền lập tức biến đổi, hóa thành hai sợi dây ở hai bên bảo đỉnh, sau đó đồng thời phát lực.
Nhất thời đỉnh lô cách Hàn Lập ở ba bốn trượng liền dừng tại chỗ.
Thấy có thể khống chế nhẹ nhàng Hư Thiên đỉnh, Hàn Lập ngược lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Hắn mơ hồ hiểu được, thu bảo thuận lợi như vậy khẳng định là cùng với kiềm lam băng diễm cách rời với bảo đỉnh này có quan hệ rất lớn.
Bất quá ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu hắn mà thôi.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều kiếm khí đã biến thành sợ dây kia đã rung lên, bảo đỉnh lúc này đã được một đạo chân nguyên màu xanh bao quanh, chậm rãi bay về phía hắn.
Tiếp theo một trận chú ngữ trầm thấp vang lên, Hư Thiên đỉnh bên trong thanh quang nhanh chóng thu nhỏ lại, chậm rãi rơi vào bên trong bàn tay hắn.
Hết thảy đều thuận lợi như vậy, một chút ngoài ý muốn cũng không có xuất hiện.
Hàn Lập dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ lên trên đỉnh, vẫn không dám tin tưởng rằng bảo đỉnh được xưng là đệ nhất bảo vật tại Loạn Tinh Hải này lại tới tay hắn.
“Đỉnh này không phải là giả chứ?” Hàn Lập ngưng thần nhìn vào tiểu đỉnh lớn khoảng nắm tay, trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ cổ quái như vậy.
Nhưng lúc này, một trận cuồng tiếu cắt đứt ý nghĩ quái dị này trong đầu Hàn Lập.
“Ha ha! Kềm lam băng diễm, Huyền hồn âm tỏa, Ích tà thần lôi, ba thứ cuối cùng cũng ở cùng một chỗ, quả nhiên có thể dung hợp lại làm một. Như vậy ta có thể tu luyện thành Tu La thanh hỏa trong truyền thuyết. Quả nhiên không có sai. Ha ha…” Đó rõ ràng chính là âm thanh của Huyền Cốt, chì là tiếng cười của hắn lúc này tràn ngập sự tực đắc và mừng như điên.
Hàn Lập nghe xong như vậy trong lòng trầm xuống, không biết vì sao trên người lại bắt đầu có chút phát lạnh.
Hai tay hắn nắm chặt tiểu đỉnh, nheo hai mắt lại nhìn đến Huyền Cốt mặt không chút thay đổi.
Kết quả nhìn thấy khiến cho Hàn Lập hơi kinh hãi.
Hoa sen màu xanh đen kia sớm đã biến mất không còn bóng dáng. Tên tay hắn thay vào đó là cầm lấy một cái quang cầu có đường kính khoảng một thước.
Quang cầu này vừa nhìn cũng có hai màu xanh đen nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tại trung tâm quang cầu có một ngọn lửa màu lam đang cháy trong đó. Mặc dù bên ngoài có một tầng lục hắc bao phủ nhưng vẫn có bộ dáng muốn xông ra bên ngoài.
Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là bên ngoài quang cầu thỉnh thoảng vẫn có dòng điện đen nhánh, không ngừng bắn ra xung quanh, cũng không ngừng phát ra tiếng sấm rất nhỏ.
Sắc mặt Hàn Lập thay đổi.
Chẳng lẻ chủ ý chính thức Huyền Cốt lão ma chính là…
Không đợi cho Hàn Lập cẩn thận tự đánh giá ý nghĩa của một màn trước mắt này. Quang cầu trong tay của Huyền Cốt từ từ bay lại về phía Hàn Lập, cách Hàn Lập chừng mười trượng thì ngưng di chuyển, ánh mắt hắn rơi lên trên tiểu đỉnh Hàn Lập đang nắm chặt trong tay.
“Tốt lắm, ngươi cũng đoạt được Hư Thiên đỉnh rồi, xem ra kế hoạch của ta không có sai điều gì” Huyền Cốt nhìn Hư Thiên đỉnh, trong mắt lộ ra sự cổ quái.
Hàn Lập nghe xong lời này “Hừ” một tiếng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Huyền Cốt nhưng lại không có lên tiếng.
“Nhìn vẻ mặt của ngưoi tựa hồ đã đoán được điều gì. Mặc dù ta rất muốn giải thích cho ngươi một chút nhưng ngươi lại phải lập tức chết đi. Thời gian của ta đã không còn nhiều lắm, để cho ngươi làm một con quỷ hồ đồ, trong lòng càng thoải mái hơn một chút” Huyền Cốt thản nhiên cười nói.
Trong lòng Hàn Lập chấn động, đối phương có ý đồ giết người đoạt bảo rất rõ ràng.
Hắn lúc này không muốn lãng phí miệng lưỡi tìm hiểu nguyên do, hơn nữa cũng không muốn nói lời thừa, sắc mặt trầm xuống ra tay trước.
Khoát tay một cái, năm vòng đồng ở trên tay lập tức bay ra ngoài, ánh sáng mờ chợt lóe lên sau đó không còn nhìn thấy bóng dáng của nó nữa. Sau một khắc chúng nó chỉnh tề xuất hiện lên trên cổ và tứ chi của lão ma.